Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 35: Nhân Cẩu Hiệp Lữ

"Má tôi ơi! Chó ăn thịt người kìa!"

"Vả lại còn nuốt sống nguyên người nữa chứ, có cần đáng sợ vậy không!"

Mấy chục nghìn sinh viên ngơ ngác nhìn con chó trắng khổng lồ trên màn hình.

Một thiếu nữ như hoa như ngọc cứ như vậy chết thảm trong bụng thú dữ, làm họ tới giờ vẫn chưa lấy lại được tinh thần.

"Hai người đó không phải bạn bè à, sao lại đột nhiên ra tay với đối phương vậy?"

"Quả nhiên, con chó kia rất kì quái, tôi cứ thấy nó mới là trùm cuối của hoạt động lần này!"

"Vậy có ai bước ra giải thích thử xem, con chó này là sao không?"

Mọi người: "..."

Lúc ai nấy đều đang im lặng, màn hình lại xảy ra biến hoá, chỉ thấy con chó trắng mở to miệng, ánh sáng vàng toả ra từ miệng nó, uy thế cực kì đáng sợ.

"Mợ ơi, miệng nó còn phun ra được ánh sáng vàng kìa!"

Đám sinh viên lại một trận khiếp vía!

"Không đúng, đó là vầng sáng vàng của Chiến Bại Bình Định phù..."

Có người kịp nhận ra, trong lòng họ dần hiện lên một suy đoán.

Trong rừng Thiên Phong, An Lâm thấy miệng Đại Bạch toả ra vầng sáng vàng, thở phào một cái nhẹ nhõm, hắn thử thành công rồi!

Chuyện này là do Hứa Tiểu Lan yêu cầu, nên Đại Bạch nuốt cô vào bụng.

Trong trận chiến vừa nãy, kỳ thật Hứa Tiểu Lan đã dùng cạn sức mạnh thần mạch Thiên Hoàng trong người mình, mà sức mạnh này trong thời gian ngắn rất khó khôi phục lại hoàn toàn.

Nói cách khác, cô đã thể hiện sức mạnh cực điểm của mình cho các giáo viên ngoài kết giới xem.

Hứa Tiểu Lan không còn sức mạnh thần mạch, thực lực giảm mạnh, còn tiếp tục tham gia chỉ là uổng công phí sức, chi bằng tự rời khỏi trước.

Vì thế, Đại Bạch dùng đại pháp thôn phệ của mình, nuốt trọn Hứa Tiểu Lan vào bụng.

Vào tới bụng Đại Bạch, dựa vào thực lực bây giờ của Hứa Tiểu Lan, cô hoàn toàn không thể tự thoát ra, mà nguyên khí trong cơ thể cô lại không ngừng bị Đại Bạch rút đi, xem như là rơi vào tuyệt cảnh thật sự!

Cứ thế, Chiến Bại Bình Định phù bị kích hoạt.

Quầng sáng vàng hiện lên, Hứa Tiểu Lan không cần chịu thêm bất kì thương tổn gì, đã thoát khỏi rừng Thiên Phong.

Cách này dùng tốt tới bất ngờ luôn à nha.

An Lâm lấy tay vỗ cằm, như đang suy nghĩ gì đó.

"Đại Bạch, nhờ cậu một chuyện nhé."

"Chuyện gì?"

"Nếu tôi gặp phải kẻ địch quá mạnh, cậu cứ một hơi nuốt trọn tôi nhé!"

Đại Bạch: "..."

Sau khi Hứa Tiểu Lan rời khỏi, An Lâm tiếp tục cưỡi chó bay đi, bước trên hành trình của mình!

Trên quảng trường Bạch Ngọc, một vầng sáng vàng hiện lên, bóng dáng cao gầy của Hứa Tiểu Lan xuất hiện.

Ngay sau đó, năng lực chữa trị mạnh mẽ của trận pháp bắt đầu khởi động chữa trị vết thương do kiếm gây ra trên người cô.

"Hiệu quả chữa trị cao quá!"

Gương mặt xinh đẹp như ánh trăng mùa thu của Hứa Tiểu Lan hiện lên vẻ ngạc nhiên, vết thương của cô đang nhanh chóng được chữa khỏi, dựa theo tốc độ này, chắc chừng vài tiếng là cô sẽ khỏi hẳn.

Lúc này, một giọng nói vang lên bên tai cô.

"Học muội Hứa, chúc mừng em còn sống thoát ra khỏi miệng chó!"

Một thanh niên mặt đầy đồng tình, chân thành chúc phúc Hứa Tiểu Lan.

"Học muội Hứa, mọi chuyện đều đã qua hết rồi, đừng suy nghĩ lung tung nữa."

Lúc này, một cô gái khác lại mở miệng nói tiếp.

"Phải đó, còn sống mới là quan trọng nhất, không phải chỉ bị chó nuốt vào bụng thôi à, có gì mất mặt đâu chứ!"

Lại một sinh viên bước lại an ủi cô.

Ngay sau đó, vô số sinh viên mặt đầy quan tâm nhìn cô, còn thân thiết cổ vũ cô phải cố lên.

Hứa Tiểu Lan: "???"

Một tiếng sau, còn không tới một trăm sinh viên ở lại trong rừng Thiên Phong.

Trong lúc này, đám sinh viên ngoại trừ việc chú ý tới trận chiến của các cường giả kỳ Dục Linh, không ít người còn nhín thời gian chú ý tới trận chiến của An Lâm.

An Lâm và Đại Bạch tự do bay lượn trên bầu trời, vừa phát hiện kẻ địch, lập tức từ trên trời đáp xuống, nhào tới tấn công.

Bạn có nhận ra chiêu thức giáng nắm tay từ trên trời xuống không?

Hám Sơn quyền!

Khi nắm tay màu vàng giáng xuống, cũng là lúc cơn ác mộng của kẻ địch bắt đầu.

Phải nói, chiến lược tổ hợp một người một chó cực kì độc đáo này của An Lâm và Đại Bạch, đã đánh bại vô số người.

Vô số cường giả trên Tiên Bảng rơi vào "độc thủ" của cặp đôi một người một chó này, lần lượt "ngã xuống".

An Lâm và Đại Bạch, dựa vào chiến tích khổng lồ tới đáng ngạc nhiên của mình, tạo dựng nên danh tiếng mới, đồng thời gặt hái được một cái danh hiệu nghe như sấm rền bên tai!

Danh hiệu này được truyền miệng qua hơn cả trăm nghìn sinh viên, uy thế cực kì lớn.

Cái danh hiệu đó chính là—— Nhân Cẩu Hiệp Lữ!

"Mau tới xem! Lại có cường giả trên Tiên Bảng bị "nhân cẩu" hiệp lữ nhắm tới kìa!"

"Hở? Ai mà xui xẻo tới vậy thế?"

"Là Chu Thanh Vân đứng thứ chín mươi hai trên Tiên Bảng!"

"Xong rồi, yếu tới vậy luôn... tôi nghĩ cậu ta cao lắm chỉ đỡ được một quyền kim quang độc bá là cùng."

"Không tệ tới nước đó đâu, tôi nghĩ anh ta có thể đỡ được tới chiêu chó cào thứ hai!"

Đám sinh viên bàn tán cực kì sôi nổi, không khí trong quảng trưởng nóng hừng hực.

Bởi vì An Lâm và Đại Bạch đồng thời ra tay, còn chỉ dùng có mấy chiêu qua lại, nên đám sinh viên đã ngồi bàn nhau đặt tên cho các chiêu thức của họ, rồi lại bàn tiếp xem liệu kẻ địch của cả hai có thể đỡ được tới chiêu thứ mấy...

Trong rừng Thiên Phong, Chu Thanh Vân vừa vác kiếm vừa bước đi, y đã đánh bại mười một sinh viên Đạo Chi Thể cấp mười, kiếm ý đã tích luỹ tới một mức độ đáng sợ.

Kẻ địch mạnh tới đâu cũng vậy thôi, chỉ cần y rút kiếm ra, là có thể quét ngang bọn họ ngay!

"An Lâm, sinh viên năm nhất lớp 1, xin hãy chỉ giáo!"

Trên trời, bỗng vang lên một giọng nói.

Chu Thanh Vân nhìn lên không trung, cảm nhận được khí tức mạnh mẽ nọ, hét lớn một tiếng: "Tới hay lắm, tôi là Chu Thanh vân sinh viên năm hai lớp 4! Xin được chỉ giáo!"

Nắm tay màu vàng từ trên trời giáng xuống, như cả một ngọn Thái Sơn đang chuẩn bị đè lên người Chu Thanh Vân.

"Ha ha ha ha, tiên pháp rất mạnh, nhưng dù có thêm cả trăm loại tiên pháp khác, tôi cũng có thể dùng một kiếm phá... phụt!"

Chữ "tan" cuối cùng của Chu Thanh Vân còn chưa kịp nói ra, đã thấy một móng vuốt hình thành từ gió vồ tới, đập vào ngực mình.

"Rầm uỳnh!"

Lúc y vừa bị vuốt gió vồ trúng thì một quyền màu vàng cũng giáng ngay vào mặt y, uy lực lớn tới nổi lập tức làm y ngã vật xuống đất.

Chu Thanh Vân ói ra một búng máu, ánh mắt càng thêm kiên nghị: "Hoá ra là cùng lúc dùng cả hai loại phép thuật, một ngoài sáng một trong tối, quá giỏi!"

"Vậy thì đã sao, một kiếm của ta có thể phá... phụt!"

Cái bóng khổng lồ từ trên trời đáp xuống, đè bẹp y xuống đất, sức mạnh tới mức làm y ói máu thêm lần nữa.

Chu Thanh Vân thấy đầu mình có hơi choáng váng, y nhìn cái bóng khổng lồ đang đè mình, sắc mặt y đanh lại, hoá ra đối thủ của y không phải là người, mà là một con chó khổng lồ à?

Chuyện gì đang xảy ra thế này?

Con chó màu trắng khổng lồ đó còn cười quái lạ với y nữa?

Chưa chờ y kịp suy nghĩ cẩn thận nguyên nhân hậu quả, một bóng người đã nhảy xuống khỏi lưng chó!

"Vèo."

Tốc độ của cái bóng nọ cực kì nhanh, chỉ nháy mắt cái đã bay tới trước mặt y ngay sau đó là cơn mưa đấm đội thẳng vào người y...

Chu Thanh Vân bị nắm tay đáng sợ đánh cho ngã trái ngã phải, mất một lúc lâu mới nghẹn ra được một câu: "Chờ... Chờ đã!"

An Lâm thấy Chu Thanh Vân nói vậy, dừng tay lại, khó hiểu nhìn y, hỏi: "Học trưởng, anh sao vậy, không đánh tiếp nữa hở?"

Chu Thanh Vân nghe câu này, thiếu chút nữa khóc thành tiếng.

Anh thế này đâu thể gọi là "Tiếp tục đánh" được, rõ ràng là "tiếp tục bị cậu đánh" mới đúng...

"Học đệ An Lâm có dám tiếp một kiếm của tôi không?"

Chu Thanh Vân khó khăn lắm mở miệng nói được một câu.

Một kiếm này của y, vận sức đã lâu lắm rồi, nếu không chém ra được mà trận đấu đã kết thúc, y thật sự không cam tâm!

An Lâm nghe y nói vậy, sắc mặt có hơi là lạ: "Anh thuộc chòm sao xử nử hở?"

Chu Thanh Vân: "???"

An Lâm thấy Chu Thanh Vân ngớ mắt ra, hắn mỉm cười tự nói tiếp: "Xem ra học trưởng không có nghiêm túc học môn phàm học rồi."

Chu Thanh Vân vẫn chẳng hiểu gì hết: "???"

An Lâm bất đắc dĩ nói: "Được rồi, được rồi, nhường anh đánh một kiếm vậy."

Hắn biết mấy người bị OCD mà không được thoả mãn sẽ nghẹn chết!

An Lâm nói nãy giờ, Chu Thanh Vân cuối cùng cũng nghe hiểu được câu cuối cùng!

Chu Thanh Vân mỉm cười, cảm ơn: "Vậy, cám ơn học đệ An Lâm."

Đại Bạch nhích người tránh ra, trả tự do cho Chu Thanh Vân, An Lâm cũng chậm rãi lùi ra sau, chừa không gian cho y phát huy.

Chu Thanh Vân rất vui, y nghĩ đây là cơ hội để ý chuyển bại thành thắng!

Tuy nói giờ y bị thương rất nặng, nhưng y vẫn tin rằng, một kiếm của mình có thể đánh bại đối thủ!

Y đang muốn gượng đứng dậy, lại phát hiện hai chân run rẩy, không cách nào đứng lên nổi...

Y muốn lấy tay rút kiếm, lại phát hiện tay mình đã bị Đại Bạch đè tới mức tạm thời tê dại không còn cảm giác gì...

Cả người Chu Thanh Vân run rẩy, nhưng không cách nào làm ra được bất kì động tác gì.

Thấy Chu Thanh Vân như vậy, An Lâm và Đại Bạch nhìn nhau cái

"À, ừm... Học trưởng, anh có cần giúp gì không?" An Lâm thân thiết hỏi thăm.

Một giọt nước mắt từ từ chảy ra khoé mắt Chu Thanh Vân, chính như nỗi đau không cách nào che dấu của y.

"Ừ, cần giúp thật, nhờ học đệ An Lâm tiếp tục ra tay, đánh cho quầng sáng bảo vệ xuất hiện đi..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận