Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1029: Nhóm Hải Yêu Tây Hải

Hòn đảo Thiên Tinh di động là lãnh địa hoạt động chủ yếu của tộc Thiên Quy.

Nghe nói nó là một hòn đảo trôi nổi ở Tây Hải dựa theo quy luật nhất định.

Không có bất kỳ sinh linh chủng tộc nào có liên hệ trực tiếp với hòn đảo kia, đừng nói là truyền tống trận, ngay cả tuyến đường đi thuyền cũng không có.

"Hứa Tiểu Lan đã nói rồi, tôi đến nơi này là tự nhiên sẽ hiểu." An Lâm nhìn biển lớn vô biên vô tận, thì thào nói, "Cho nên, rốt cuộc tôi hiểu cái gì?"

Đề Na nâng cằm nói: "Hiểu được sự bất lực của anh?"

An Lâm: "..."

"Tiểu Na, cô thay đổi rồi." An Lâm mang vẻ mặt đau lòng nói.

Tiểu Na cũng không tiếp tục làm áo bông nhỏ, biết cách đâm vào tim rồi.

Chẳng trách Hứa Tiểu Lan lại nói, An Lâm tới đây là sẽ hiểu, quả thật phương hướng đã rất rõ ràng!

"Oa, người khổng lồ An Lâm, mau nhìn cái chỗ kia đi, thứ đen sì đó là thứ gì vậy?" Đề Na mang vẻ mặt tò mò chỉ về hướng khác.

Một cái bóng đen giống như đầu rùa đen cực kỳ to lớn xuất hiện.

Tuy Vạn đầu ở trong đám sương trắng xa xa, nhưng chuyện này cũng không hề có nghĩa khoảng cách của cả hai rất gần. Chủ yếu vẫn là bởi vì bóng đen kia quá to lớn, đồng thời tầm nhìn cực kỳ trống trải, điều này mới khiến An Lâm nhìn thấy nó tồn tại.

An Lâm kinh ngạc, thứ này lớn cỡ nào?

Ầm ầm...

Cốt Ngọc Tiên Trùng đưa mắt nhìn sang hướng Tây Bắc, khẽ mở miệng nói: "Chủ nhân, có phải là hướng kia không, tôi thấy được một cái Vạn đầu rất lớn?"

An Lâm phát hiện dưới biển xanh thẳm, có một bóng đen cực kỳ to lớn, đang nhanh chóng tới gần bọn họ, khiến cho người ta có một loại cảm giác mưa gió nổi lên, vô cùng áp lực.

Hắn đưa mắt nhìn sang hướng Tây Bắc, ở chỗ cực xa, hình như có một tầng hơi nước thật mỏng bao phủ.

Vạn đầu?

"Chúng ta đi thôi." Lúc này An Lâm không chần chờ nữa, cưỡi gạch bay qua?.

Loại hơi thở của đám dị thú cùng kết hợp lại trở nên cực kỳ mạnh mẽ đáng sợ.

Nhìn thấy thứ này, nếu vẫn không thể liên hệ tới tộc Thiên Quy, vậy thì thật sự là cơ trí rồi.

"Chúng nó là cá cắn xương, một trong mười đại hung thú ở Tây Hải, tuy thực lực đơn thể không mạnh, nhưng khi kết bè kết lũ cùng tiến công thì có thể phát huy năng lượng cực kỳ kinh khủng!" Cốt Ngọc Tiên Trùng có kiến thức cực kỳ sâu rộng kinh hô một tiếng, nhanh chóng giải thích.

Hắn tò mò dừng cục gạch lại, muốn nhìn một chút xem đó là thứ gì.

Lúc này, vô số bọt nước nổ lên, chỉ thấy hàng ngàn hàng vạn con cá màu đen như đạn đạo nhào về phía An Lâm, mở cái miệng đầy răng cưa đẫm máu ra.

Máu bắn tung tóe, trên mặt biển như có cơn mưa máu to.

Ầm ầm ầm...!

Thật ra sinh vật có đáng sợ hay không đều là tương đối, nếu như tu sĩ Dục Linh gặp bọn cá này, vậy đó chính là tuyệt vọng. Đáng tiếc, bọn cá này gặp phải An Lâm.

An Lâm nhìn qua hàng vạn con cá cắn xương bay đến, giơ tay lên, bỗng nhiên ấn một cái giữa hư không.

Nhưng đối với đám người An Lâm mà nói, nơi này chỉ là nơi dạo chơi ngắm cảnh.

Nó sợ mình giải thích chậm, An Lâm sẽ giết chết hết một đám hung thú này trước nó một bước.

An Lâm không nói hai lời, một Hám Sơn quyền, đập bạch tuộc khổng lồ thành thịt vụn.

Bạch tuộc khổng lồ cao đến hơn ngàn mét gào thét phẫn nộ, ba cái xúc tu to lớn mang theo khí thế dời núi lấp biển, vỗ về phía Đề Na, giống như đang biểu đạt sự tức giận của nó khi bị đặt tên bậy bạ.

"Oa, người khổng lồ An Lâm mau nhìn đi, con bạch tuộc này thật lớn, xúc tu cũng chỉ có ba cái! Đây là bạch tuộc ba chân sao?" Đề Na trừng lớn hai con ngươi xinh đẹp, hưng phấn mà nói.

Nguyên khí tạo thành bàn tay to lớn giáng từ trên trời xuống, bao phủ toàn bộ cá cắn xương ở bên trong, vô tình đập xuống!

Bất kể sinh vật kinh khủng gì, khi ở trước mặt sức mạnh tuyệt đối thì đều là trò cười.

An Lâm tiếp tục đi tới, sở dĩ hắn không tăng thêm tốc độ, cũng là vì để Đề Na mở rộng tầm mắt một chút, nhìn xem biển cả có cá gì thú vị.

Đúng vậy, đối với tu sĩ tầm thường mà nói, Tây Hải là nơi kinh khủng nguy hiểm khắp nơi.

Tất cả cá cắn xương bởi vì không chịu nổi sức mạnh kinh khủng, cùng nổ tung.

An Lâm chỉ ra một chưởng thì đã hoàn thành việc vĩ đại như diệt sạch, không có chút dây dưa dài dòng nào.

Cái bọn được gọi mười đại hung của Tây Hải, quả nhiên bị diệt sạch rồi.

Cốt Ngọc Tiên Trùng thở phào một hơi, may mà nó nói nhanh.

"Đây là bạch tuộc Quỷ Thủ của Tây Hải, thường lui tới ở chỗ sâu trong biển, thực lực..." Cốt Ngọc Tiên Trùng còn chưa giới thiệu xong xuôi, bạch tuộc đã bị giết trong một giây rồi.

Giọng nói của cô vội vã dừng lại, một cảm giác uất ức tự nhiên sinh ra.

"Oa, em gái Tiểu Cốt thật là lợi hại, hiểu thật nhiều, cô nói tiếp đi, tôi còn muốn nghe nữa." Đề Na nâng khuôn mặt cười vui đáng yêu lên, vô cùng hứng thú với lời của Tiên Trùng.

Cốt Ngọc Tiên Trùng mang vẻ mặt ưu buồn nhìn lên trời, quái cũng bị dọn rồi, còn tiếp tục giải thích, có tích sự gì?

Kích thích cũng không có.

Giống như muốn giết một Ma vương, chắc chắn trước đó sẽ giới thiệu Ma vương kia trâu bò như thế nào, chẳng lẽ đợi sau khi Ma vương bị An Lâm dùng một búa giết chết trong một giây, rồi mới giới thiệu Ma vương kia trâu bò như thế nào sao?

Cái này không phải có bệnh à?!

Đám người An Lâm một đường tiến lên, hải quái bị giết chết đều bị An Lâm thu vào trong nhẫn không gian, để hôm nào làm chút hải sản để ăn, cũng coi là dùng hết tác dụng.

Cứ như vậy, bọn họ đi một đường mấy vạn dặm về phía trước.

Thị vệ Ngư Nhân rơi nước mắt đầy mặt, vùng vậy lần cuối.

"Công chúa đại nhân, xin tha mạng!!"

"Oan uổng quá, tôi không có ý đó!"

Trong nháy mắt, hai thị vệ trong tối lao đến, kéo thị vệ Nhân Ngư ra ngoài cửa.

Lam Tiểu Nghê tức giận không kềm được, hô lớn: "Có ai không! Kéo con cá này ra ngoài chém cho ta!"

Lời của hắn còn có thể hiểu theo kiểu đó sao?

Cùng lúc đó, trong cung Hải Tâm.

Từng tiếng khóc lóc thanh u vang lên.

Mỹ Nhân Ngư có ngũ quan như được ông trời dày công chạm trổ, vô cùng tinh xảo, nghiêng đuôi cá màu lam ngồi trên ghế, khóc không ngừng.

"Công chúa, đừng khóc nữa, người không chết thì có thể sống lại, hãy nén bi thương đi." Một tên thị vệ Nhân Ngư khuyên.

"Hức hức hức... Tôi không phải khóc vì tên khốn nạn kia đã chết, tôi khóc là vì sao mắt tôi lại mù thế, lại coi trọng tên không đứng đắn kia."

Người đang khóc thút thít chính là công chúa tộc Linh Ngư, Lam Tiểu Nghê.

Thị vệ Nhân Ngư nghe vậy thì sững sờ, an ủi: "Ngài không mù mắt, Trần Nam thiếu chủ tuấn tú tiêu sái, đẹp vô cùng, là người cực kỳ đẹp trai!"

Tiếng khóc của Lam Tiểu Nghê dừng lại, trừng lớn hai con ngươi, trợn mắt nhìn thị vệ Ngư Nhân: "Ý của anh là nói... Trần Nam không phải là không đứng đắn, mà là mắt tôi bị mù, nói hắn thành không đứng đắn?"

Thị vệ Nhân Ngư mờ mịt.

Tinh thần của hắn khẽ nâng lên, cuối cùng cũng phải tiếp xúc với tộc Thiên Quy, một trong mười tộc bảo vệ ranh giới, lòng hắn vẫn rất khẩn trương.

"Tốt lắm, cuối cùng cũng đi vào trong sương mù rồi!"

Đám người An Lâm dùng phong thái vô địch không ngừng tiến lên, cuối cùng thấy được hơi nước màu trắng cách đó không xa.

Những chủng tộc này, hơn phân nửa là có sức chiến đấu như năm mảnh rác, ngoại trừ chiến sĩ nhím biển hung hãn không sợ chết không não có chút phiền ra, khi sứa gặp An Lâm thì đều yên lặng tránh đi.

Trong lúc đó bọn họ còn gặp sinh mệnh có trí tuệ cao, cả tộc sứa và tộc nhím biển.

Hải quái tình nguyện lao ra làm hải sản, đã nhét đầy năm cái nhẫn không gian cực phẩm.

Lam Tiểu Nghê không nhìn hắn, tiếp tục khóc.

Thị vệ Nhân Ngư dùng tính mạng quý giá để chứng minh cho chúng ta biết...

Trong lúc phụ nữ tức giận, họ sẽ không nói lý lẽ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận