Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 508: Sự đáng sợ của đạo Bất Tử Bất Diệt!

An Lâm khổ sở suy nghĩ kỹ năng của chính mình, cố gắng tìm xem có cái nào tương đối lợi hại.

Trước đây, cái đầu tiên hắn nghĩ đến là Lôi Quang Hạch Bạo Quyền. Với một đòn tấn công này, ngay cả đại năng Kỳ Phản Hư, cho dù không chết thì cũng tàn phế.

Nhưng mà chàng trai Long tộc này rõ ràng không phải là Kỳ Phản Hư bình thường, mà chính là Kỳ Phản Hư đã lĩnh hội đạo Bất Tử Bất Diệt, mẹ nó chắc chắn là sinh vật sống dai với khả năng phòng ngự cực cao!

Không thấy hắn ăn đại chiêu của Hồng Đấu, hoàn toàn giống với ăn canh chua cay sao. Loại khả năng chịu đựng của thân thể này cực kỳ đáng sợ, chịu một phát Lôi Quang Hạch Bạo Quyền làm sao thấm...

Chính trong lúc này, Lăng Ảnh bắt đầu bay về phía chàng trai Long tộc.

"Để tôi. Thân thể và thần hồn mạnh mẽ cũng không có nghĩa là thân thể của hắn không tham gia vào phản ứng của thế giới bên ngoài, cũng không có nghĩa là kết cấu tế bào của hắn lại không vì độc tính mà suy yếu."

Sau khi nói xong thì khí tức toàn thân hắn tăng vọt, giữa lúc những cái vòi điên cuồng nhảy múa thì một cái vòi dài nhất trong số đó đột nhiên bắn ra một giọt chất lỏng màu đen. Nó lơ lửng giữa hư không, tối đen thăm thẳm.

"Một giọt chất dịch này là độc dịch tôi đã tu luyện hơn ba năm. Thả nó vào bên trong biển cả, có thể đầu độc chết sinh linh trong phạm vi trăm dặm chỉ trong nháy mắt! Nó không sợ bất cứ loại lực lượng ngăn cản nào, có thể cấp tốc làm tế bào của sinh linh bị hoại tử, chiếm lấy sinh cơ của sinh linh, sau cùng sẽ phân hủy kết cấu sinh linh thành những vi hạt cực kỳ nhỏ, anh hãy nuốt nó đi!"

Sau đó, hắn lại giống như một người không có chuyện gì xảy ra, vuốt ve cái bụng của mình, bộ dạng vẫn chưa thỏa mãn.

An Lâm mắt không cảm xúc bắt đầu tường thuật lại.

Mọi người đều hồi hộp nhìn chàng trai trước mặt, đang mong đợi diễn biến tiếp theo.

Chàng trai Long tộc giơ ngón tay cái lên: "Tuyệt lắm!!"

"Được rồi, để có thể chết thành công, tôi sẽ nhịn!"

Lăng Ảnh phun ra một ngụm máu lớn.

Lăng Ảnh đưa chất lỏng màu đen cho chàng trai Long tộc. Chàng trai Long tộc nhìn thấy giọt chất lỏng màu đen này, gương mặt thể hiện vẻ khinh khi.

Mọi người đều trợn mắt há miệng, Lăng Ảnh bỗng nhiên choáng váng một cái, suýt chút nữa ngã xuống từ trên không trung.

Chàng trai Long tộc cau mày, há miệng nuốt giọt dịch thể này vào trong bụng.

An Lâm thấy vậy lập tức thuật lại lời nói của Lăng Ảnh cho chàng trai Long tộc nghe.

"Vốn cho rằng giọt chất lỏng màu đen này rất khó ăn, không ngờ lại có một loại mùi thơm tinh khiết rất khác biệt. Nuốt vào trong bụng, sau khi hòa tan vào thân thể, toàn bộ cơ thể không khỏi run rẩy, một cảm giác tê dại thoải mái lan tỏa khắp toàn thân, lan đến thần hồn, sau cùng đạt đến cảm giác cao trào đỉnh cao của linh hồn!

Đây chính là loại độc dược hắn đã tu luyện ba năm mới có được đấy, vậy mà cứ thế để tên kia thưởng thức một cách thoải mái...

Chàng trai Long tộc toàn thân run lên, giống như đang bị điện giật.

Lăng Ảnh đã thất bại, hắn sóng vai cùng Hồng Đấu đứng chung một chỗ, dùng những chiếc vòi vẽ thành các vòng tròn trên mặt đất.

"Loại dịch thể này còn nữa không? Tôi phá lệ cho cậu đầu độc tôi một lần nữa!" Chàng trai Long tộc mở miệng bổ sung.

Con mẹ nó lại đầu độc anh thêm một lần nữa, là lại để cho anh thoải mái một lần nữa sao!?

"Xì xì!"

"Hả? À!" Đề Na không chút vấn đề gật gật đầu, trong tay cầm thanh kiếm Tâm Liên Băng, xông thẳng về phía chàng trai Long tộc.

Hắn vừa hộc máu vừa mở miệng khích lệ, hình ảnh đó thật sự rất đẹp.

Pháp thuật của hắn đa phần đều là loại thô bạo đơn giản, loại pháp thuật để giết chết loại người có khả năng phòng ngự biến thái này, xác suất thành công gần như bằng không, nhất định phải tìm ra con đường riêng mới được.

Nhóm người An Lâm hít sâu một hơi,

An Lâm cảm thấy áp lực đè nặng như ngọn núi, hắn cảm thấy hình như mình đã không còn đòn sát thủ nào rồi.

"Ấn tượng ban đầu của chúng ta đều cho rằng hắn có thể nuốt đòn tấn công của Hồng Đấu thì ngoại vật sẽ không thể phá bỏ hàng phòng ngự của hắn, lại không để ý rằng có khi binh khí khủng kết hợp với sức mạnh cũng có thể phá vỡ được loại phòng ngự biến thái này."

"Cuối cùng cũng giết chết được cái tên bệnh thần kinh này rồi. Tiểu Na, cô làm tốt lắm!" An Lâm không hề keo kiệt, mở miệng khen ngợi.

Sau đó tất cả đều hoan hô lên!

"Đề Na, lần này đến cô lên!" An Lâm mở miệng nói.

Đề Na nhẹ nhàng quát lên một tiếng, toàn thân bộc phát ra lực Thánh Quang, dung nhập vào tiên khí bên trong kiếm Tâm Liên Băng, lưỡi kiếm xanh trắng giao hòa, sức mạnh tăng lên thêm một bậc!

"Xì!"

Máu tươi phun ra, một cái đầu Giác Long đứt ra khỏi cơ thể, rơi xuống mặt đất.

Cô không vòng vo quanh co, kiếm Tâm Liên Băng kéo dài vô tận, giống như một sợi dây màu lam chia cắt đất trời, tạo ra vô số nhát chém gió trực tiếp chém vào vị trí hiểm yếu của chàng trai Long tộc.

"Dùng sức một chút, mau dùng sức cắt đứt đi! Sắp thành công rồi! Tuyệt đối đừng từ bỏ!"

Chàng trai Long tộc cũng giật nảy mình. Hắn hoàn toàn không nghĩ đến người tí hon này lại có thể làm cho hắn vui mừng kinh ngạc.

Nhát chém đáng sợ kia cuối cùng cắt đứt cổ chàng trai Long tộc, máu tươi cứ thế tuôn trào ra!

Hồng Đấu nghe vậy, tiếp tục vẽ vòng tròn.

"Các người ai nói tôi là bệnh thần kinh đấy?" Một âm thanh quen thuộc vang lên.

Tất cả mọi người đều giật mình một cái, nhìn về phía âm thanh truyền đến, lập tức hít vào một ngụm khí lạnh.

Ở chỗ chàng trai Long tộc kia, tay phải hắn đang cầm lấy đầu của chính mình, trên mặt lộ ra vẻ bất mãn khi bị chửi "bệnh thần kinh".

An Lâm: "..."

Mọi người: "..."

"Hồng Đấu nói!" An Lâm rất thành thật mở miệng nói.

"Mẹ kiếp! An Lâm, cậu lại muốn vu oan cho tôi à?!" Hồng Đấu giận tím mặt.

"Được rồi, được rồi... Tôi cũng lười so đo những chuyện nhỏ nhặt này, tinh linh kia biểu hiện không tệ, đã cho tôi một loại cảm giác giống như sắp chết. Nhưng cuối cùng vẫn chỉ là ảo giác, loại trình độ công kích này vẫn còn quá yếu... Tôi cảm thấy chỉ dựa vào sức mạnh của các cậu, cho dù là chém tôi thành mấy trăm, mấy ngàn khúc thì cũng không thể làm nên chuyện gì." Chàng trai Long tộc gắn đầu của mình vào chỗ cũ, vết cắt trên da thịt bỗng nhiên xuất hiện vô số mạch máu, những đường may hoàn hảo vá lại cái đầu như hiện trạng ban đầu.

Vậy tức là An Lâm ngay cả làm cũng chưa làm thì đã suy sụp rồi?

Mọi người: "..."

Chàng trai Long tộc: "..."

An Lâm liên tục khoát tay với mọi người, một bộ dạng như người bệnh rất nặng.

"Khốn khiếp, tôi không xong rồi, tôi cần nghỉ ngơi một chút..."

Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao An Lâm lại hộc máu rồi?

Gợn sóng màu vàng khuyếch tán ra, bao phủ về phía chàng trai Long tộc.

Ầm ầm! Trong đầu An Lâm xuất hiện mấy chục ngàn loại pháp thuật mạnh mẽ và năng lượng đặc thù khác nhau.

An Lâm cảm thấy đầu đau như búa bổ, cả người đều bị lượng thông tin khổng lồ này bao phủ!

Mẹ kiếp! Người bình thường không phải cũng chỉ có mấy hoặc mười mấy loại năng lực có thể cướp đoạt thôi sao, tại sao đến chàng trai Long tộc này lại có nhiều đến mấy chục ngàn loại? Cuối cùng hắn là loại quái vật gì đây?!

"Phụt!"

An Lâm vì bị pháp thuật phản tác dụng mà phun ra một ngụm máu tươi, quỳ nửa người trên mặt đất, choáng váng đến gần như sắp ngất xỉu.

Đây chính là tình trạng quá tải của thuật Thần Tham sao...

Ông đây còn chưa cướp đoạt được kỹ năng nào mà...

Chàng trai Long tộc ngơ ngẩn đứng nhìn An Lâm, những người còn lại cũng ngẩn ngơ nhìn về phía An Lâm.

Thuật Thần Tham!

An Lâm bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía chàng trai Long tộc, lơ lửng giữa trán hiện ra một con mắt tạo thành bởi những đường vân ánh kim.

Có thể nói, kết quả lần ra tay trước đó của Đề Na khiến cho hắn phải từ bỏ ý định dùng Chiến Thần lục kiếm, như vậy thì bây giờ chỉ còn có một chiêu kia rồi...

An Lâm có chút khẩn trương nhìn chàng trai Long tộc trước mặt, trong lòng vẫn đang suy tính phương pháp phá bỏ cục diện này.

"Đến lượt cậu, hi vọng cậu sẽ không khiến tôi thất vọng." Chàng trai Long tộc đưa mắt nhìn sang An Lâm, mở miệng cười nói.

Mọi người không tự chủ được nuốt nước bọt một cái, cảnh tượng trước mắt khiến mọi người cảm thấy rất hoang đường và quỷ dị.

Là bị khí thế của chàng trai Long tộc kia làm cho kinh hãi đến trọng thương sao?

Chàng trai Long tộc cuối cùng vẫn đáng sợ đến thế!
Bạn cần đăng nhập để bình luận