Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 869: Anh Đại Bạch

Đám người An Lâm bay ra khỏi phạm vi thánh địa Cực Hàn, bước vào trong giới Cửu Châu.

Lúc này hệ thống của An Lâm đột nhiên loé lên.

Hắn mở ra xem thử, hoá ra là tiến độ nhiệm vụ Chiến thần Lethal Weapon của hắn đã có thay đổi. Trong khung nhiệm vụ khiến mười đại năng cảnh giới từ Phản Hư trở lên hận bạn, đã thành tỷ lệ sáu trên mười, một người mới cộng thêm vào đó chính là Phong Đao Tiên...

"Hừ, lạ nhỉ, sao cái gã đó giờ mới hận mình? Không phải lúc mình phá trận gã đã nên hận mình tận xương rồi à?" An Lâm thật tình không hiểu nổi luôn.

Có một chuyện hắn không hề biết, đó chính là, ở một nơi xa xôi nào đó, Phong Đao Tiên đang bị Thần Bức Đại Đế đánh tơi bời hoa lá.

Cách Phong Đao Tiên giải thích về chuyện trận pháp bị phá, Thần Bức Đại Đế không tin lấy một chữ.

Huyết ngọc Kỳ Lân sắp tới tay, cứ thể chạy trốn ngay dưới mí mắt của ông, Thần Bức Đại Đế làm sao nuốt trôi cơn tức này cho được? Mắt thấy lửa giận không tìm được chỗ xả, ông ta đành phải đánh Phong Đao Tiên một trận thôi!

Vốn thì giá trị hận thù của Phong Đao Tiên với An Lâm, còn chưa đạt tới tiêu chuẩn, nhưng sau khi bị đánh cho một trận, gã đã bùng lên. Gã hận cái người thanh niên đã phá hư trận pháp tới tận xương tuỷ!

Cách đó không xa, có một tiên nữ mặc đạo bào màu nhạt đi tới.

"Đúng vậy, cái cách mà Thiên Đế ra tay, đúng là khí phách nhất trong số những đại năng tôi từng thấy luôn." Hứa Tiểu Lan cũng gật đầu đồng ý.

Lúc này đây, người lên tiếng chính là Thiên Đế đứng đầu Thiên Đình.

"Cũng nhờ cô thông báo cho chúng tôi kịp lúc đấy, còn nữa, cha cô đúng là đẹp trai tới khó tin luôn!" Lúc này đây, An Lâm không thèm tiết kiệm lời khen của mình làm gì.

Một người đàn ông trung niên, người mặc đạo bào, tướng mạo nho nhã, lại mang theo uy thế khó nói thành lời bước ra, đằng sau hắn còn có mấy nhân loại và Thú tộc.

Ông chú lắc đầu, nghiêm túc nói: "Tôi đã không còn là Ma Huyết Kỳ Lân nữa, tôi là một người có văn hoá, có tên gọi đàng hoàng, tên tôi là Đông Phương Tráng Thực."

Trên một đại lục trôi nổi diện tích không hề nhỏ.

Vị tiên nữ kia, chính là con gái của Thiên Đế, Lâm Quân Quân, cô nghe người ta khen cha mình, ý cười trên mặt cũng tăng thêm vài phần: "Còn cần nói à, cha tôi lúc nào cũng mạnh nhất hết đó!"

"Đây chính là bảo các của ta, mọi người đứng đây chờ ta một lúc nhé."

Có đủ loại lầu các phân bố chằng chịt, trong một khu nhà dành cho các tiên nhân được ánh sáng thần thánh màu trắng phủ kín, chợt nứt ra một cái khe.

"An Lâm, Tiêu Trạch, Tiểu Lan, mọi người không sao cả, đúng là tốt quá đi!" Tiên nữ bước nhanh về phía họ, trên gương mặt xinh đẹp hiện rõ vẻ vui sướng.

"Cái tên không tệ chút nào!" Lâm Quân Quân tỏ vẻ vô cùng chân thành nói.

Đám người An Lâm đứng một bên, ngoan ngoãn chờ đợi.

"Cám ơn." Ông chú mỉm cười gật đầu cảm ơn.

Lúc này Lâm Quân Quân mới nhìn sang bên, quan sát ông chú đứng cạnh An Lâm và Hứa Tiểu Lan một lúc, mới hiếu kì hỏi: "Ông chính là Ma Huyết Kỳ Lân à?"

"Phụt..." Lâm Quân Quân không nhịn nổi sặc một cái, ngay sau đó lấy lại tinh thần, khụ vài tiếng nói: "Khụ khụ khụ... ái chà, Thiên đình hôm nay có hơi lạnh, bị cảm rồi, đúng là càng lên cao càng lạnh mà!"

An Lâm cầm lấy nhẫn không gian, không thèm để, chỉ chớp hai mắt hỏi: "Nhiệm vụ đó giá gốc là mười triệu linh thạch, sau này còn diễn sinh ra thêm mấy việc nữa, ngài thật sự chỉ định trả chúng tôi mười triệu thôi à?"

Không lâu sau, Thiên Đế đã từ chỗ bảo các vòng ra lại, ông vứt một cái nhẫn không gian cho An Lâm.

An Lâm giao nhẫn không gian cho Tiêu Trạch: "Lát nữa tôi phải quay trở về trường học, cậu đưa mớ linh thạch này trở về Tứ Cửu tiên tông nhé."

Trong lòng hắn thầm than một tiếng, thật không hổ là cha con, phản ửng chẳng khác gì nhau luôn.

Tình yêu trong một vài tình huống, quả thật có thể trở thành động lực để người đàn ông không ngừng phấn đấu.

Trong lòng An Lâm và Hứa Tiểu Lan có cả ngàn con thần thú chạy như điên qua.

Tiêu Trạch và Áo Ngưu thì đi về Tứ Cửu tiên tông trước, để xây dựng nền tảng tông môn tốt đẹp.

An Lâm từ biệt Thiên Đế và Lâm Quân Quân, bắt đầu trở về trường học

An Lâm cũng vui vẻ nhìn thấy cảnh, vì dù gì hai nhóc này cũng là do hắn hợp tác thành, nhìn vầy hắn thấy rất có cảm giác thành tựu!

Cậu có thể đừng có mặt dày vậy không, thành thật chút không được à, nói mấy câu trái lương tâm vầy không hổ thẹn hay sao?!

Đây là thù lao cho nhiệm vụ họ lấy danh nghĩa Tứ Cửu tiên tông nhận, vậy đương nhiên nó phải được đưa vào tài chính của Tứ Cửu tiên tông trồi.

Tiêu Trạch cầm lấy nhẫn không gian, nhiệt tình trăng cao tới khó tin.

Cậu đã lập chí, phải xây dựng tông môn cho ra hình ra dáng, như vậy chờ khi Phân Ny tới, hắn sẽ cực kì nở mày nở mặt!

"Mười lăm triệu linh thạch thù lao đều ở trong này hết đấy, cậu cứ đếm lại đi."

Nếu không phải nể mặt đám người An Lâm đã vào sống ra chết, trải qua không ít khó khăn gian nan, không có công lao thì cũng có khổ lao, cả mười triệu linh thạch kia ông cũng chẳng muốn trả nữa là...

Trong chuyện này ai là người nhận được lợi ích lớn nhất, trong lòng cậu chẳng lẽ không biết à?

Trong lòng Thiên Đế rất muốn chửi đổng, nhưng mặt ngoài vẫn mĩm cười nói: "Đúng vậy, tin tức này chỉ đáng giá nhiêu đây tiền thôi, dù gì nó cũng không phải tin tức gì có ích."

Vì Đông Phương Tráng Thực không thể rời khỏi An Lâm quá xa, nên dẫn theo Thổ Bát Thử và Thao Thiết, theo An Lâm đi tới đại học Liên Hiệp Tu Hiên. Kỳ thật bằng vào ý thức thể vô cùng mạnh mẽ của hắn, hắn vẫn có thể rời khỏi An Lâm một thời gian, hoàn toàn không thành vấn đề.

Cơ mà, tốt hơn là hắn vẫn nên xem xét kế hoạch đúc lại thân thể thần thú của mình.

Buổi chiều, ánh nắng giòn tan chiếu khắp mặt đất.

Đại học Liên Hiệp Tu Tiên, khu dừng chân của đại học năm tư.

Tiểu Hồng đang ngồi trên cửa sổ tầng trên, ăn diện xinh đẹp, mở miệng hát lên những câu ca dao êm ái.

Dương quang chiếu lên người cô, được chuyển hoá thành năng lượng tinh thuần, cảnh giới của cô cũng chậm rãi tăng lên.

Cô là đứa thứ hai trong đoàn thú sủng, sau Tiểu Sửu, thăng cấp lên kì Hoá Thần.

Đại Bạch cố gắng lắm mới thăng được vào nửa bước Hóa Thần, nhưng trong đoàn thú sủng của An Lâm, nó lại là đứa có thực lực yếu nhất.

Đâu còn cách nào khác, cậu tư chưa ra đời, không thể so sánh được.

Ngay sau đó, một con sâu trắng nhỏ trong suốt lung linh, đẹp như một tác phẩm nghệ thuật nhỏ xíu, xuất hiện trước mặt Đại Bạch.

An Lâm vung tay lên nói: "Tiểu Cốt, ra đây đi!"

"Anh An, nó là ai vậy?" Hai mắt Đại Bạch toả sáng, hỏi.

Nó rốt cục lại có thê một thằng đệ nữa, thoát khỏi vị trí yếu nhất trong đoàn thú sủng của An Lâm rồi à?!

Trời ạ! Hạnh phúc tới quá đột nhiên, đây chẳng lẽ là giấc mơ đã biến thành hiện thực à?

Cái thân chó của Đại Bạch run lên, cái miệng chó ngoác ra thật to.

Đề Na nghiêng đầu, đôi mắt xanh biếc của cô vô cùng rạng rỡ dưới ánh sáng mặt trời.

Cô mở cái miệng nhỏ của mình ra, có chút muốn nói, nhưng rồi lại thôi, cuối cùng cô ngậm chặt miệng, thầm nghĩ.

Đại Bạch ngốc à, chẳng lẽ người khổng lồ An Lâm chịu thu nhận một thằng đệ cảnh giới thấp hơn cả anh làm thú sủng à?

Chẳng mấy chốc, tiếng mở cửa đà lâu không xuất hiện vang lên.

"Tôi về rồi đây!" Tiếng An Lâm vọng từ ngoài cửa vào.

Mặt Đề Na và Đại Bạch lập tức hiện lên vẻ vui mừng, cả hai lao thẳng ra ngoài cửa đón chào chủ nhân của mình trở về.

"Hoan nghênh người khổng lồ An Lâm trở về hà!" Đề Na vui vẻ reo lên.

"Anh An, anh đi Thú Ngục Ác Linh có gì thu hoạch được gì về không? Gâu!" Đại Bạch vô cùng hưng phấn hỏi thăm.

"Có chứ, mấy cậu lại sắp có thêm một thành viên mới nữa này!" An Lâm tỏ vẻ bí ẩn nói.

Đại Bạch có hơi ủ rũ kể ra: "Bây giờ tôi là con có thực lực yếu nhất trong đoàn thú sủng, nghe nói hôm nay anh An sẽ trở về, mong là chuyến đi Thú Ngục Ác Linh này, ảnh sẽ dẫn về một thằng đệ cảnh giới thấp hơn tôi, để tôi có thể ức hiếp..."

"Không tu luyện gì hết, tôi cảm thấy dù mình có cố gắng tới đâu, thì tốc độ cũng không thể nhanh bằng Tiểu Hồng vẫn luôn làm cá muối phơi nắng, chuyện này với tôi mà nói, thật sự là đả kích không nhỏ chút nào, gâu!"

"Đại Bạch, hôm nay anh không đi tu luyện gì à?" Đôi cánh của Đề Na bị nắng chiếu vào, lấp la lấp lánh, cô bay vòng quanh con chó trắng như tuyết, cười khanh khách hỏi han.

Nó cũng nằm tựa đầu bên cửa sổ như Tiểu Hồng, đôi mắt to tròn nhìn Tiểu Hồng chỉ cần vui vẻ hát hò, phơi nắng ấm áp, là cảnh giới lập tức bay lên vùn vụt, thật đúng là hâm mộ tới không còn biết nói gì luôn.

Đại Bạch cảm thấy mình tuyệt vọng qu1 đi

Cô năm thì đã có chiến lực Phản Hư, cậu sáu thì đã thăng chức lên cảnh giới Tạo Thiên trong truyền thuyết, cậu bảy hoặc cô bảy trong trứng phượng hoàng chưa ra đời thì cảnh giới đã cao hơn hẳn nó rồi...

Một con sâu á?

Đại Bạch cười chào hỏi: "Cô là Tiểu Cốt đúng không? Tôi là Đại Bách, sau này cô cứ gọi tôi là anh Bạch được rồi, yên tâm đi nhé, sau này có chuyện gì, tôi sẽ bảo vệ cô!"

Con sâu trắng nhỏ vô cùng ngoan ngoãn gật đầu, nó dùng giọng nói cực kì ngọt ngào êm tai nói: "Chào anh Bạch!"

Đại Bạch quắc đuôi đầy thoả mãn: "À đúng rồi, Tiểu Cốt, bây giờ cô ở cảnh giới gì vậy? Anh Bạch tôi là linh thú, bây giờ đã bước nửa bước vào kì Hóa Thần rồi đó, chỉ còn cách nguyên thú nửa bước xa nửa thôi! Gâu!"

Con sâu trắng nhỏ nói bằng chất giọng ngọt ngào: "Quào, anh Bạch, anh giỏi quá đi! Tôi là tiên thú cảnh giới Phản Hư sơ kì."

Ầm ầm!

Lời nói của Cốt Ngọc Tiên Trùng không khác gì sấm sét giữa trời quang, đánh thẳng vào đầu óc Đại Bạch, làm đầu óc nó nổ tung thành một đống nát nhừ.

Người Đại Bạch run lên bần bật, nó hoảng sợ nói: "Tiểu Cốt, cô, cô vừa nói cái gì cơ? Cảnh giới của cô..."

"À... Nói đúng ra, tôi chỉ mới tới cảnh giới Phản Hư sơ kì điên phòng thôi nha..." Cốt Ngọc Tiên Trùng hơi ngại ngùng mở miệng nói lại lần nữa.

Ầm ầm!

Lại là một đòn đánh thật mạnh.

Cái thân chó của Đại Bạch lung lay vài mắt, mặt nó hiện lên nụ cười đầy bi thảm.

Tiên thú? Ha hả... Vừa rồi nó còn giả vờ giả vịt trước mặt một con tiên thú cơ đấy?

"Phì phì!" Đại Bạch trực tiếp ngã xuống, nằm vật ra đất, mặt hiện lên vẻ sống không bằng chết.

"Anh Bạch, anh làm sao vậy?" Con sâu trắng nhỏ thấy thế lo lắng hỏi thăm.

"Ha hả, tôi đúng là một con chó vô dụng mà... Gâu..."

Đại Bạch cười đầy thảm thương, nó bình yên nhắm đôi mắt mình lại.

Đề Na: "..."

An Lâm: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận