Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1336: Gặp lại kiến trúc sư

An Lâm cưỡi gạch bay trở về đại học Liên Hiệp Tu Tiên.

Công trình tu sửa của trường học đang được tiến hành với khí thế hừng hực.

Về nghề kiến trúc của tiên nhân, không chỉ cần nhìn bề ngoài, mà trình độ phong thủy và ý vị bên trong còn được chú trọng nhiều hơn.

Xây như thế nào để có thể phù hợp với lý lẽ của vạn vật, dựng như thế nào để có thể tập trung được nguyên khí của trời đất chính là hai phương diện được giới Kiến trúc sư của Thiên Đình chú trọng nhất.

An Lâm bay thẳng một đường, từ xa đã nhìn thấy mảnh đất lơ lửng được bao quanh bởi tiên khí.

Đáng tiếc, sau một trận chiến lớn, mảnh đất này đã trở thành khắp nơi hoang tàn.

"Ấy, mấy ngọn núi tuyết kia không thấy đâu nữa rồi?"

An Lâm không còn nhìn thấy ngọn núi thần cao ngất xuyên thẳng lên tận trời đâu nữa, mấy ngọn núi tuyết nho nhỏ xung quanh cũng không thấy đâu, chỉ để lại mấy cái hố nhỏ và những vết nứt thô to màu đen.

An Lâm thích thú cưỡi gạch bay về phía đó, chào hỏi: "Thiên Oa Thánh Quân, tu sĩ Cự Tượng!"

An Lâm suýt nữa phun luôn cả máu: "Có kiểu chào hỏi nào như anh không hả?"

Khí thế cực kỳ mạnh mẽ của nó tỏa ra một khí thế bá vương ở khắp nơi, giống như đang nói rằng, nó chính là vua của mảnh đất trời này!

Thiên Oa Thánh Quân đang há miệng "oáp oáp" ăn những thứ nguyên liệu để xây dựng, nhìn thấy An Lâm bay tới liền khẽ nâng hai mắt lên, cực kỳ tùy ý đáp lại: "Chào, tu sĩ nghèo kiết hủ lậu."

Lớp vỏ trong suốt sáng long lanh kia trông như bạch ngọc hoàn mỹ không có lấy một chút tỳ vết.

"An Lâm, anh đến rất đúng lúc, cuối cùng thì tôi cũng hiểu vì sao anh lại nghèo rớt như vậy rồi." Một cô gái mặc áo xẻ tà màu đỏ đi tới, đôi chân dài dẫn lửa như ẩn như hiện.

Đột nhiên, hắn nhìn thấy phía trên vùng đất rộng lớn ở xa xa có một thứ đồ màu vàng óng ánh.

"Nhưng mà đối với tôi, anh cũng chỉ hợp với cách xưng hô này thôi." Thiên Oa Thánh Quân đung đưa cái đầu, nói cực kỳ thản nhiên.

Đôi xúc tu đang hướng lên trời, hai mắt mở hờ, hệt như thần linh bễ nghễ quan sát chúng sinh vạn vật.

Cái vỏ bọc lớn bao bên ngoài đang tản ra một thứ ánh sáng màu vàng rực rỡ đến chói mắt.

Không sai, đối phương chính là kiến trúc sư giàu có bậc nhất trong phạm vi đại lục Thái Sơ – Thiên Oa Thánh Quân và tu sĩ Cự Tượng!

Không sai, tu sĩ Cự Tượng cường giả cup F đến rồi.

Hay cho một con ốc sên lớn cực kỳ khác người!!

An Lâm tò mò hỏi: "Vì sao cô lại nói vậy?"

An Lâm quyết định đại nhân đại lượng, không thèm so đo với cái con ốc sên dung tục trong mắt chỉ có tiền.

Bên dưới cổ áo là bầu ngực lớn trắng như tuyết cực kỳ hùng vĩ, khiến người chú ý.

"Hứ..." Tu sĩ Cự Tượng trợn trắng mắt: "Ba mươi nghìn linh thạch, không có giá khác."

Tu sĩ Cự Tượng thở phì phì, sau khi hòa hoãn lại hơi thở mới giải thích: "Bởi vì con cá ướp muối Vương Tiện Ngư kia là đại năng cảnh giới Hợp Đạo, trước kia cũng từng có qua lại nghề nghiệp với nhau rồi được tôi xếp vào hàng ngũ hội viên cao cấp, nên mới có thêm mục được trả giá."

Cô gái chép miệng, có phần tủi thân gật gật đầu, khuôn mặt khó nén nổi vẻ chịu uất ức.

Tu sĩ Cự Tượng rất tức giận, khuôn mặt xinh đẹp hơi ửng hồng, ngực lại phập phồng lên xuống.

"Nguyên liệu xây dựng tôi đã ăn xong rồi, chuẩn bị bắt tay vào sửa sang lại cả tòa đại lục lơ lửng này, mọi người hãy cách xa tôi một chút." Thiên Oa Thánh Quân mở miệng nói.

Tu sĩ Cự Tượng chỉ về phía con cá voi cách đó không xa: "Chính là cái con cá kia chứ sao nữa, quá keo kiệt, tôi ra giá tu sửa lại là năm mươi triệu, thế mà bị ông ta bớt xuống còn ba mươi lăm triệu! Một hiệu trưởng keo kiệt như thế, thì học sinh lão dạy dỗ ra có thể không nghèo rớt được sao? Hừ, đáng đời lão bị biến thành cá voi!"

"Oong..."

Nhóm giáo viên và sinh viên đã được sắp xếp đi lánh nạn tạm thời ở một nơi nào đó trên Thiên Đình cả rồi nên quá trình sơ tán xảy ra cũng rất nhanh, chỉ cần đuổi mấy sinh viên đang hóng chuyện đi là được.

Vương Tiện Ngư nghe thấy vậy, lập tức sơ tán tất cả mọi người.

An Lâm hơi bị kinh ngạc đến đứng hình một lát, sau đó mới phục hồi tinh thần, cũng không để ý đến lời nói móc của cô gái mà chỉ hỏi: "Hóa ra có thể trả giá với cô được à? Không phải cô nói là chỉ ra giá một lần thôi sao?"

Trong lòng An Lâm liền khen ngợi, Vương Tiện Ngư đúng là một tay chặt chém siêu đẳng!

Rất rõ ràng, Lý Hinh Ngữ cũng bị đi theo lối mòn đấy thôi.

Lại đưa mắt nhìn về phía cá voi con cách đó không xa, thấy cá voi con vẫn trong bộ dạng buồn chán không có gì làm mà phun bong bóng nước, khuôn mặt ngước nhìn lên trời với góc 45 độ, ẩn giấu công lao và tên tuổi.

"Này thì hình như cũng chặt hơi mạnh tay quá..." An Lâm hơi động tâm, hắn cũng muốn được trả giá, bèn nghiêm mặt cười nói: "Cái kia... Lý Hinh Ngữ đạo hữu, dựa vào giao tình của hai ta, Tứ Cửu tiên tông, sửa sang lại tông môn một lần có thể được ưu đãi bao nhiêu vậy?"

Tu sĩ Cự Tượng: "..."

"Đây chính là những lời hiệu trưởng nói với cô lúc trả giá đúng không?" An Lâm hỏi.

"Đừng có mơ mà chiếm được tiện nghi của tôi, tôi ưu đãi cho Vương Tiện Ngư cũng là vì cho Thiên Đình mặt mũi thôi. Dù sao thì lần này Thiên Đình gặp phải tai ương, trong một thời gian ngắn cũng không thể lấy ra nhiều tiền được, mấy chục nghìn giáo viên sinh vien phải trôi dạt khắp nơi, năm vị đại đế còn bị trọng thương... Quả thực là cực kỳ khó khăn! Xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo cho nên tôi mới có thể nới lỏng tiêu chuẩn..." Tu sĩ Cự Tượng càng nói thì sắc mặt càng trở nên khó nhìn.

Vỏ ốc sên lớn màu vàng của Thiên Oa Thánh Quân rung mạnh mẽ, màu vàng phát ra rực rỡ hệt như mặt trời.

Ánh sáng Thần Đạo màu vàng nhanh chóng được khuếch tán từ trên thân vỏ ốc, nhìn qua liền không phân biệt được giới hạn.

An Lâm đứng trên không trung, sau khi dùng thần thức cảm nhận một lượt, cả người đều cảm thấy kinh hãi.

Qua cái nhìn của hắn, phạm vi của ánh sáng Thần Đạo mà Thiên Oa Thánh Quân phát ra đã bao phủ khắp cả đại lục lơ lửng có diện tích mấy chục nghìn ki-lô-mét vuông! Đây là chuyện mà một đại năng cấp bậc Hợp Đạo có thể làm được?

Cả người Lý Hinh Ngữ cũng lơ lửng trên không, đôi mắt Vạn Tượng lưu chuyển, đôi chân dài bỗng nhiên đạp lên hư không một cái, sóng gợn vô hình liền khuếch tán hòa vào đất trời: "Càn Khôn vô cực, Linh Mộng bắc cầu!"

Con ốc sên lớn điên cuồng lắc lắc vỏ ốc, có vẻ như đang luyện chế thứ gì đó: "Lưỡng giới đổi nhau, của trời ngưng lại! A a a a a ô ô ô ô ô u u u u u..."

Mảnh vỡ rải rác khắp nơi bị một luồng lực kéo về rồi ghép lại, cả vùng đất hoang vu bắt đầu mọc hao hoa lá màu xanh, sông núi, dòng chảy và những hồ nước xinh đẹp bắt đầu xuất hiện lại ở trên sân trường.

Núi Vọng Nguyệt xinh đẹp, cánh rừng Thiên Phong kỳ lạ, tựa như bức tranh cây lá ở những hành lang trưng bày...

Không chỉ có mỗi vậy, ở một khu vực phía sau mà trường học tựa vào, còn có thêm một ngọn núi tuyết cao vạn trượng.

An Lâm tấm tắc lấy làm kỳ lạ: "Hóa ra ngọn núi tuyết này không hề bị dọn đi."

"Phù phù phù phù..."

"Lục cục lục cục lục cục..."

Thiên Oa Thánh Quân tiếp tục uốn éo thân mình, từng dãy nhà dạy học xinh đẹp rực rỡ bắt đầu xuất hiện, còn có cả những căn lầu nhỏ cổ xưa cực kỳ tinh xảo.

"Vốn dĩ còn thấy hơi lo lắng, nhưng hiện giờ xem ra lại thấy may, vẫn là khung cảnh quen thuộc ban đầu." Một giọng nói nhẹ nhàng dễ nghe bỗng nhiên vang lên ở bên cạnh.

An Lâm quay đầu nhìn, một cảnh tượng mà cả đời hắn khó có thể quên được bỗng xuất hiện trước mắt, khiến hắn ngây ngẩn cả người...

"Tiểu Lan, em cũng đến xem xây dựng phòng ốc sao?" An Lâm vui vẻ hỏi.

"Không, em tới thăm anh đấy."

Hứa Tiểu Lan nghiêng đầu, mái tóc đen khẽ bay, nở nụ cười duyên dáng.

Trong lòng An Lâm khẽ run lên, có cảm giác mình bị cưa đổ rồi.

Mặt trời dần dần trốn sau đám mây, biển mây hoàng hôn chuyển động như cơn sóng lớn, từ từ tản ra thành từng ráng màu.

Còn có những ráng mây màu vàng óng bay bay khắp bốn phía trường học, mấy con tiên hạc trắng như tuyết bay lượn trên bầu trời, thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng kêu xa xăm mơ hồ.

Hoàng hôn và tĩnh lặng chính là thứ chi phối trong thời khắc này.

"Ây! An Lâm mau nhìn bên kia kìa!"

Hứa Tiểu Lan dùng sức vỗ lên bả vai An Lâm một cái, chỉ sang một phương hướng khác.

An Lâm quay đầu lại, nhìn thấy một cô gái xinh đẹp tuyệt trần mặc trang phục màu xanh cũng đang vui mừng nhìn mình, đôi mắt sáng trong ấm áp có thần, khiến cho người khác nhìn vào đều cảm thấy mê đắm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận