Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 976: Cảnh tượng tương tự

Thi Thần nhìn vào bóng lưng của thanh niên áo trắng phía trước bằng vẻ mặt sùng bái.

Cô ta cũng chú ý tới sự thay đổi sắc mặt của Vưu Mộc, nhìn thấy vẻ kinh ngạc kia của Vưu Mộc, liền biết rằng người vừa mới đến có địa vị vô cùng lớn, ây chà, cô ta lại ôm được bắp đùi lớn rồi đó nha.

Lúc này, thanh niên áo trắng xoay người lại.

Hắn oai phong to lớn đến vậy, khuôn mặt tuấn tú, trong đôi mắt bình tĩnh kia hình như có một chút gợn sóng, khiến cho lòng người nỷ sinh rung động.

Chẳng qua... vì sao lại cứ có cảm giác khuôn mặt này hơi quen quen nhỉ?

Thi Thần sửng sốt một chút, đột nhiên cái miệng nhỏ khẽ nhếch lên, kinh ngạc nói: "Anh là..."

Cô ta còn chưa dứt lời, thanh niên trước mặt bỗng nhiên nghiêng người về phía trước, mạnh mẽ bổ nhào vào cô ta, đôi tay mạnh mẽ đanh thép nhanh chóng khóa chặt cổ tay cô ta lại, thân thể đè ép lên hai đỉnh núi cao ngạo mềm mại.

Đôi mắt xinh đẹp của Thi Thần mở trừng trừng, hô hấp bắt đầu trở nên dồn dập: "Anh chính là tiểu ca hai năm trước!"

Hai năm trước, thanh niên này chính là kẻ địch của cô ta.

"Anh... rốt cuộc anh muốn làm gì?" Lúc Thi Thần mở miệng nói chuyện, hai cánh môi cũng khẽ run, khí lạnh nhàn nhạt phun ra, quanh quẩn khắp chóp mũi An Lâm.

Thi Thần bị cái bổ nhào đột ngột này khiến cho thất thần, nhất là cảnh tượng quen thuộc này, động tác quen thuộc này khiến cho cô ta có cảm giác không biết liệu có phải mình đang nằm mơ hay không.

Điều duy nhất không thay đổi chính là thanh niên này lại bổ nhào tới khiến cô ta ngã xuống đất...

Hiện giờ, lịch sử bắt đầu lặp lại, ngay cả tư thế cũng y xì đúc.

"Anh đừng... Ưm..." Cái miệng nhỏ của Thi Thần bị chặn lại.

Lịch sử vẫn luôn có sự trùng lặp kinh người thế đấy

An Lâm nhìn cô gái dáng người gợi cảm nóng bỏng bên dưới, sớm đã hạ quyết tâm giải quyết dứt khoát, liền cúi đầu, tiến sát lại gần bờ môi có vẻ tái nhợt đến mức trong suốt của cô gái.

Vưu Mộc, Khương Hướng Dương và Tuần Hàn cũng thi nhau mở to hai mắt, nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mặt.

Hai năm trước, An Lâm cũng bổ nhào vào cô nàng như vậy.

Hai năm sau, thực lực của thanh niên này tăng lên rất nhiều, ấy vậy mà lại trở thành người cứu cô ta.

Xúc cảm mềm mại mát lạnh truyền đến, từng chút ngọt ngào và hàn ý cũng đến theo.

Hai tay của cô bị khóa chặt, đôi chân dài trắng nõn cũng trở nên căng thẳng, hơi thở dồn dập khiến đỉnh núi trước ngực phập phồng chạm vào ngực người thanh niên.

Cùng lúc đó, một luồng khí lạnh cực độ thuần khiết cũng bắt đầu chảy vào bên trong cơ thể, là truyền khắp toàn bộ kinh mạch, cảm giác thông suốt đầy tràn toàn thân, đó là một loại cảm giác vô cùng sảng khoái!

Sau đó, bắt đầu hôn sâu!

An Lâm vận chuyển hấp năng pháp quyết!

Cõ vẻ như thời gian trôi đi quá nhanh, lại cũng tựa như trải qua một khoảng thời gian rất dài.

Đôi mắt mơ mơ màng màng của Thi Thần dần khôi phục lại vẻ sáng rõ, hai tay muốn thoát ra, eo nhỏ hơi vặn vẹo, đôi chân dài trắng nõn giãy giụa muốn đẩy người An Lâm ra, lại phát hiện mình không có cách nào đẩy được.

An Lâm cảm thấy hẳn là nên cho Thi Thần một lời giải thích, gãi gãi đầu một cái rồi nói: "Ừm... Tôi vừa mới không cẩn thận nên bị ngã, rồi mới nhào trúng cô, sau đó bởi vì nguyên nhân trọng lực mà không cẩn thận hôn xuống..."

Ba người của phái Thượng Thanh đồng loạt ngây người như phỗng nhìn cảnh tượng trước mặt.

Cương thi nghe xong còn muốn bùng nổ luôn nữa kìa!

Đôi mắt đẹp của Thi Thần mở trừng trừng, có phần ngơ ngác đón nhận.

Cô ta có hơi gian nan giật giật khóe miệng: "Đa tạ ơn cứu mạng của tiểu ca, nô gia suốt đời khó quên!"

Thi Thần cố kiềm chế tâm trạng muốn bùng nổ, không ngừng nhắc nhở bản thân rằng người thanh niên trước mặt này chính là ân nhân cứu mạng của mình đó, ngàn vạn lần không thể xúc động được, dù có muốn đánh nhau thì cũng phải đợi đến lúc mình đột phá đến cảnh giới Phản Hư cái đã...

"Cái kia, quả thật rất xin lỗi, chẳng qua tôi cũng cứu cô một mạng rồi, nên chuyện này coi như chúng ta huề nhau đi." An Lâm vẫn kiên trì tiếp tục nói.

Hình như nội dung cốt truyền có chỗ nào không đúng thì phải, An Lâm mạnh mẽ ra tay ngăn cản thì cũng thôi, sao lại còn hôn hít ngay trước mặt họ thế này? Coi bọn họ như không tồn tại đấy à?!

Thi Thần: "..."

Vưu Mộc, Khương Hướng Dương và Tuần Hàn: "..."

Lời này nói ra liệu có ai tin được không hả? Ngay cả quỷ cũng không tin luôn ấy chứ!

Đôi mắt phượng của cô nàng được bao phủ bởi một tầng hơi nước, toát ra một loại cảm xúc không rõ.

Khuôn mặt mềm mại đáng yêu của Thi Thần hơi ửng đỏ, hàm răng nghiến chặt, thân thể mềm mại nóng bỏng khẽ run lên.

An Lâm đứng dậy, cũng tiện tay kéo luôn Thi Thần bị hôn đến mức ngớ người lên theo, trên mặt nhiều hơn mấy phần thần sắc khó xử.

Hai đôi môi rời khỏi nhau.

Vưu Mộc nhìn thấy cảnh này, cuối cùng không kìm được mà lên tiếng: "An Lâm đạo hữu, vì sao cậu lại muốn hôn... phi, muốn cứu cô ta vậy?!"

An Lâm hắng giọng một cái, nói: "Phóng hạ đồ đao lập địa thành phật, khó khăn lắm Thi Thần mới tu luyện được đến cảnh giới này, chúng ta có thể bảo cô ấy lấy đạo tâm của chính mình ra thề sẽ không làm hại đến con người nữ, đồng thời cũng che chở cho địa vực núi Trường Bạch này, chẳng lẽ lại không hay hơn?!"

Hắn giả như vô tình mà mở miệng đưa ra phương án hòa bình này.

"Ưm hư... tiểu ca cũng đã hôn người ta rồi, tại sao lại còn đưa ra cái yêu cầu vô lý này nữa, anh phải chịu trách nhiệm với người ta đó..." Thi Thần đã thoát khỏi chuyện bi cưỡng hôn kia mà trở lại trạng thái bình thường, mị nhãn như tơ nhìn An Lâm, giọng nói yếu mềm đến tận xương.

Muốn cô ta không làm hại đến con người nữa, vậy thì tốc độ tu luyện của cô ta sẽ bị chậm đi không ít, đương nhiên là cô ta không muốn như vậy rồi.

"Ồ, tôi đã hiểu rõ ý của cô rồi." An Lâm liếc nhìn Thi Thần, mặt không cảm xúc rút kiếm Thắng Tà ra, kiếm ý kinh khủng phóng lên tận trời.

Thi Thần bị khí thế đáng sợ này của An Lâm dọa đến mức hai chân mềm nhũn.

Vưu Mộc thấy vậy cũng hít vào một ngụm lớn khí lạnh.

Khí thế mà An Lâm thể hiện ra này, không ngờ lại mạnh hơn ông ta không ít lần!

Ở trước mặt An Lâm, khí thế nữ vương này của cô ta cũng không hề có chút tác dụng nào, sau khi chuyện này khiến cô nàng cảm thấy uể oải, lại nhiều hơn mấy phần cảm xúc khác thường, rất muốn kiếm một mảnh vải để che khuất cái thân thể mềm mại gợi cảm nóng bỏng này đi quá.

Nhưng An Lâm thì không giống vậy, mới vừa rồi An Lâm còn cưỡng hôn cô ta cực kỳ thô bạo đấy, nhưng cô ta cũng đâu thể làm gì được.

Còn nữa, những người từng gặp phải cô ta, cơ bản đều là người chết cả rồi.

Bởi vì, những người kia sẽ bị khí thế của cô nàng khiến cho kinh sợ.

Thực lực của cô ta vô cùng cường đại, trước kia dù cho có đối mặt với người nào thì cũng có thể dùng khuôn mặt nữ vương băng lạnh tàn khốc xuất hiện trước mắt người đời, cũng không phải sợ việc người khác nhìn thấy nửa người trên của mình.

Đôi tay trắng nõn của Thi Thần ôm lấy bầu ngực cao ngất, con ngươi đen nhánh cũng nhiều thêm một chút yếu đuối.

Mặt An Lâm đen lại: "Tôi vừa nói rồi, là tôi không cẩn thận ngã xuống, thế nên mới hôn trúng!"

"Vâng vâng vâng, tôi biết mà!" Vưu Mộc cười hắc hắc, liên tục gật đầu.

Khương Hướng Dương và Tuần Hàn cũng nhìn về phía An Lâm bằng ánh mắt chúng tôi đều hiểu cả mà.

An Lâm: "..."

Khốn nạn thật! Sớm biết vậy thì đã kéo cô nàng Thi Thần này vào trong rừng cây nhỏ trước, sau đó mới nhào đến rồi.

Hiện giờ thì giải thích cũng không được rồi đây này!

Cũng không thể nói là hôn cô nàng Thi Thần này xong thì sẽ thu hoạch được một loại công pháp được? Chuyện này sẽ không có ai tin đâu!

Giải quyết xong một phiền phức lớn, đám người Vưu Mộc bắt đầu rời đi.

Nơi này chỉ còn lại mỗi An Lâm và Thi Thần.

Ông ta kéo An Lâm sang một bên, lời nói đầy ý vị: "An Lâm đạo hữu này, không ngờ khẩu vị của cậu lại đặc biệt đến vậy. Tuy rằng Thi Thần này cũng đẹp thật, nhưng vẫn phỉ chú ý tiết chế chút chứ, nhìn vóc dáng bốc lửa như kia, vừa thấy cô ta thôi là cũng muốn ép thành..."

Sau khi Vưu Mộc nhìn thấy Thi Thần thề bằng chính đạo tâm của mình, lại có An Lâm đứng ra đảm bảo, cuối cùng cũng quyết định tha cho Thi Thần này một lần.

Thề rằng sẽ không làm hại đến con người nữa, đồng thời

Cứ như vậy, Thi Thần bắt đàu dùng đạo tâm để thề ngay trước mặt mọi người.

Tốc độ tu luyện chậm hơn thì cũng đành chậm hơn thôi, mạng sống vẫn quan trọng nhất, khó khăn lắm cô ta mới nhặt về được cái mạng này, cũng không thể để bị chặt mất như vậy được.

"Tiểu ca đừng xúc động mà, tôi nghe theo tiểu ca là được!" Thi Thần lập tức lên tiếng.

Dù sao thì, hiện giờ trên người cô ta cũng chỉ có đúng mỗi một chiếc váy rơm!

Lỡ như... lỡ như tiểu ca này thấy sắc bắt đầu nảy sinh suy nghĩ gì gì đó thì sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận