Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 512: Tìm kiếm tung tích Tuyết Hồn thú

"Lần sau gặp An Lâm, vãn bối chắc chắn sẽ đáp lại phần ân tình này!"

Lữ Động Tân lấy lại tinh thần, cung kính mở miệng nói.

Giờ phút này, sao hắn còn chưa rõ ý đồ của Hắc Long, rõ ràng nó muốn mượn tay hắn báo đáp An Lâm thật tốt.

Còn về vấn đề tại sao con Hắc Long này bị An Lâm giết, mà còn muốn trả ơn An Lâm, loại người bình thường như hắn sẽ không thể nào hiểu được. Dù sao nếu không phải bệnh tâm thần thì cũng là có ẩn tình khác, hắn cũng không muốn hỏi nhiều.

Hắc Long thỏa mãn gật đầu, bỗng nhiên lại khẽ "A" một tiếng, há miệng thật lớn hút lấy tế đàn.

Ầm ầm!

Lực hút khủng bố bộc phát, khiến tế đàn to lớn kia bắt đầu nứt toác.

Vòng xoáy màu đen sâu thẳm xuất hiện trong miệng Hắc Long, ẩn chứa lực hút cắt đứt mọi thứ, cuối cùng, nó nuốt lấy một mảnh vỡ mờ ảo màu trắng.

"Đại lục đã tệ tới tình trạng này rồi sao?" Hắc Long đang phải chịu đựng lực lượng kinh khủng nào đó tấn công, nghiến răng nghiến lợi, khó khăn mở miệng: "Lệnh bài truyền tống dị giới của cậu ở đâu, tôi mượn cảm ứng một chút!"

"Tôi rời khỏi nơi này trước, xuyên qua hai giới bằng thân thể sẽ phải hao phí rất nhiều lực lượng, chỉ sợ chút nữa tôi lại phải chết thêm một lần." Hắc Long lắc lắc cái đuôi, xé rách không gian, bắt đầu bỏ chạy.

"Gào!" Hắc Long kêu thảm như rơi từ trời cao xuống địa ngục, kinh hãi nói: "Đây là lực lượng gì vậy? Tại sao tôi hoàn toàn không thể chống cự!"

Sau khi cảm ứng xong, Hắc Long trả lại, mở miệng nói: "Thế giới kia của cậu cho tôi một loại cảm giác hết sức quen thuộc, cứ như nó chính là bào thai song sinh của thế giới này... Không đúng, dùng cách giải thích thế giới đối xứng qua mặt kính càng đúng hơn..."

Đột nhiên, dị biến lại bắt đầu xuất hiện.

Vực Cổ Thần, núi tuyết Thiên Uyên.

"Ha ha ha... Tốt lắm! Lại là mảnh vỡ Trái Tim Thế Giới, đây là lễ vật của mình sau khi phục sinh sao, cũng coi như không lỗ!" Hắc Long hưng phấn lắc lư cái đuôi, trông vô cùng vui vẻ.

Lữ Động Tân nhìn theo cái đuôi đang vung vẩy của con Hắc Long đã lấy đi mảnh vỡ Trái Tim Thế Giới, thở dài một hơi.

Toàn bộ trời đất bỗng nhiên tập hợp lại một sức mạnh khủng bố, đánh lên thân thể Hắc Long, làm cho lớp vảy cứng rắn của nó nứt ra, nổ tung, vô số tia máu bắn ra bốn phía.

Khóe miệng Lữ Động Tân giật giật, không nói gì, chỉ là tim có chút đau nhức.

Lữ Động Tân không chút do dự, lấy lệnh bài truyền tống trên người đưa cho Hắc Long.

"Mọi người hãy cố gắng thêm chút nữa, hồ Huyền Băng đang ở trước mắt!" An Lâm cắn răng kiên trì bước tiếp.

Lữ Động Tân kịp phản ứng, gấp gáp nói: "Tiền bối! Mảnh không gian này đã sụp đổ đến mức không thể dung nạp sinh linh cảnh giới Hợp Đạo và Phản Hư, một khi có sinh linh của những cảnh giới này đi vào, sẽ bị thiên địa pháp tắc cắn trả!"

Đỉnh của huyệt động này là chông băng, tỏa ra khí lạnh kinh tâm động phách, toàn bộ không gian bị hơi lạnh màu lam bao phủ.

Haizz... Mấy ngày nay hắn bận rộn không công rồi...

Hồng Đấu đang hành tẩu trong một huyệt động cực lớn, thân thể tráng kiện cứng rắn co lại, không thể nhịn được mà run lẩy bẩy, ngọn lửa đỏ trước ngực trở nên le lói không còn ánh sáng, gần như sắp lụi tắt.

An Lâm gật đầu: "Tôi, Đề Na và cả Lưu Sở Sở ở bên ngoài tiếp ứng, xử lý tình huống đột ngột phát sinh. Ngọn lửa của Hồng Đấu không yếu, cậu phụ trách chiếu sáng và xua lạnh đi."

"Thuỷ tính của tôi khá tốt, để tôi xuống dưới cũng được." Lăng Ảnh xung phong nhận việc.

Mọi người cũng kinh sợ, sau đó nhìn ra sau lưng, phát hiện Hồng Đấu đã bị đông cứng thành tượng băng ở mấy chục mét đằng sau.

Bọn họ càng đến gần hồ Huyền Băng, hơi lạnh kia càng kinh khủng hơn.

Lăng Ảnh bất đắc dĩ gãi đầu: "Ngọn lửa của Hồng Đấu là ngọn lửa sinh mệnh, nói cách khác là ngọn lửa đại diện cho sinh mệnh của hắn, sinh mệnh sợ lạnh, cho nên ngọn lửa cũng sợ lạnh, thành ra nó sẽ tìm mọi cách để tự vệ, chủ động thu lại lực lượng..."

Cách hang động hơn ngàn mét có một hồ nước màu xanh thẳm, sóng nước dập dờn, hơi lạnh màu lam phát ra từ nơi đó, cho dù là nơi đây vô cùng rét lạnh, nước trong hồ vẫn không có dấu hiệu đóng băng.

Lăng Ảnh xấu hổ: "Chúng ta không cần quan tâm hắn, bảo vật thu được lần này cũng không cần phân chia cho hắn..."

"Nói một cách khác, hiện tại Hồng Đấu rất sợ lạnh, trứng cũng không dùng được?" An Lâm trợn trắng mắt.

Lần đầu tiên mọi người nghe nói ngọn lửa cũng biết sợ lạnh...

"Tiêu Đồ nói Tuyết Hồn thú ở thượng nguồn hồ Huyền Băng, cũng không biết có thật hay không, cứ coi như thật đi, thì ai sẽ xuống hồ bắt nó..." Răng Lưu Sở Sở đánh vào nhau lập cập. Sức khỏe của cô vốn tương đối kém, sức kháng lạnh khá yếu, cơ thể nhỏ nhắn xinh xắn rụt lại, dù cho phóng lực lượng ra ngoài cũng không cách nào ngăn cản hơi lạnh.

Hồng Đấu ôm lấy ngực, chân dang ra, trên mặt vẫn còn biểu cảm sợ hãi uất ức khi bị đông cứng.

Mọi người: "..."

Khóe miệng An Lâm co quắp: "Không phải hắn điều khiển lửa rất trâu bò sao, hiện tại sao lại xảy ra tình huống này?"

Hắn là người bị khí lạnh ảnh hưởng ít nhất, hiện tại đang ung dung bay lơ lững giữa không trung, vẻ mặt lạnh nhạt.

An Lâm sững sờ, phát hiện Hồng Đấu vốn đi bên cạnh hắn đã biến mất!

"Ơ? Hồng Đấu đâu?"

Vừa nói, hắn vừa đưa mắt nhìn sang Hồng Đấu.

Mọi người nghe xong, ừm, hắn cũng không có nói thừa!

Cứ như vậy, mọi người đi đến bên bờ hồ Huyền Băng, khí lạnh thấu xương không ngừng xâm nhập bốn phía, sức lạnh hết sức đáng sợ, đến nổi bọn họ không thể không sử dụng thuật pháp để ngăn cản.

Hồ nước hiện lên màu xanh lam tăm tối, sâu không thấy đáy, chỗ sâu thăm thẳm kia cứ như muốn nuốt trọn tất cả sinh linh dám đến gần.

"Ôi... Tôi không xong rồi, tôi phải tránh xa một chút..."

Mái tóc dài đen nhánh của Lưu Sở Sở quét vào màn sương lạnh, răng va vào nhau lập cập, cô lùi xa mặt nước hơn trăm mét, đứng ở đằng xa giương cung đề phòng.

Nếu không phải vì Tuyết Hồn thú, thú sủng chí tôn hệ Tuyết, thì cô sẽ không tới địa phương quỷ quái này để mà bị đông lạnh đâu.

Tuyết Hồn thú là thú sủng truyền kỳ lâu năm của cổ vực Thái Sơ, trong cơ thể nó ẩn chứa đạo căn hệ Băng cực mạnh, nếu được bồi dưỡng tốt, muốn cảnh giới của nó đạt tới trình độ Tiên thú Phản Hư cũng không thành vấn đề.

Nghe nói nó còn cực kỳ đáng yêu!

Chỉ mỗi hình vẽ trong tranh của nó thôi cũng đã đủ để hấp dẫn vô vàn nữ tu, trở thành thú cưng được săn đón số một trong lòng các nữ tu!

Nhưng số lượng cá thể trong đàn của nó lại vô cùng thưa thớt, đồng thời chỉ xuất hiện ở cổ vực Thái Sơ, cho nên người sở hữu nó vô cùng hiếm.

Tuyết Hồn thú ra rồi!

Hắn vừa dứt lời, mặt hồ lập tức nổi lên vô số bọt nước, từng cơ thể sinh linh bắt đầu xuất hiện.

Lăng Ảnh thấy thế vội vàng đong đưa xúc tu, thúc giục hai người, gấp gáp nói: "Tuyết Hồn thú rất mạnh! Tôi đã phí hết một tấm bùa bảo mệnh mới có thể trốn thoát!"

Trước đó, bọn họ còn lo Tuyết Hồn thú không đủ để chia, hiện tại số lượng rất nhiều thì không phải chuyện tốt à?

Trốn cái rắm gì chứ!

An Lâm ngồi xổm xuống, lấy tay sờ nước trong hồ Huyền Băng, thứ nước màu xanh thẳm tựa như lưỡi đao bằng băng không ngừng cắt vào làn da hắn, hơi thở lạnh băng có lực phá hoại rất lớn, chỉ trong chớp mắt đã vạch ra vô số vết máu nho nhỏ trên da hắn, sau đó lành lại, sau đó lại nứt ra, lại lành lại, lại nứt ra... Quá trình ấy cứ tuần hoàn lặp đi lặp lại.

"Lực lượng này thật thú vị..." An Lâm hứng thú.

Lúc hắn muốn tiếp tục thăm dò thêm, mặt hồ đột nhiên xuất hiện vô số sấm chớp nổ vang.

Ầm ầm!

Một cột sấm sét phóng lên tận trời, ngay sau đó, bóng dáng Lăng Ảnh xuất hiện trên mặt hồ.

"Ồ? Hắn về nhanh như vậy à?" An Lâm sững sờ.

"Chạy mau! Bên trong hồ có quá nhiều Tuyết Hồn thú!" Lăng Ảnh hô to một tiếng, bắt đầu chạy trốn khỏi cửa hang!

Có quá nhiều Tuyết Hồn thú?

Ánh mắt An Lâm và Lưu Sở Sở đồng loạt sáng lên.

Lăng Ảnh đợi cho toàn thân mình được một tầng chất lỏng màu trắng bao phủ hết mới bắt đầu nhảy vào trong hồ.

"Tôi đi một chút sẽ về, mọi người chờ ở trên bờ đi."

Trời xanh có mắt, bọn họ thật sự đã tìm được hồ Huyền Băng, bây giờ chỉ cần xem thử trong hồ có Tuyết Hồn thú hay không thôi!

Lúc Lưu Sở Sở nghe được tung tích Tuyết Hồn thú từ trong miệng Tiêu Đồ, cô cảm thấy sướng đến phát điên rồi, cô quyết chí nhất định phải bắt một con Tuyết Hồn thú về!

Thậm chí ở đại lục Thái Sơ, số người có được Tuyết Hồn thú cũng không vượt quá mười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận