Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1948: Thay đổi làm người khác ngạc nhiên

"Tiền bối, ngài có biết Lục Áp Đạo Quân ở đâu sao?" An Lâm ngoài cười nhưng trong không cười, nói.

"Ái chà! Cậu biết là ông ta sao?" Linh Bảo Thiên Tôn rất bất ngờ.

Khóe miệng An Lâm hơi co lại.

Đã biết từ lâu nhưng chưa có cơ hội gặp mặt 'cảm ơn' ông ta một chút.

Nghe giọng điệu của Linh Bảo Thiên Tôn, thật muốn đánh Lục Áp Đạo Quân!

Bỗng nhiên gọng điệu của Linh Bảo Thiên Tôn nên bí hiểm: "Ông ta nói còn chưa tới lúc gặp mặt cậu, cái gì đến rồi cũng sẽ đến, tất cả đều tùy theo duyên phận."

An Lâm nghiến răng, hay cho cái gì đến rồi cũng sẽ đến, hay là không muốn gặp mặt chứ!

"Tôi gọi đến cho hai người, thực ra là muốn nói chuyện quan trọng với hai người, đó chính là Hứa Tiểu Lan đạo hữu, cô đã đủ điều kiện để vượt ra ngoài, có thể nhảy ra khỏi vũ trụ, tránh được sự đuổi giết của quyền hành thiên đạo, xin hỏi cô dự định làm thế nào?" Linh Bảo Thiên Tôn hỏi.

An Lâm nghe vậy thì ngẩn ra, sau đó vẻ mặt dịu dàng nói: "Ngoan... Nghe lời, trước tiên hãy vượt ra ngắm phong cảnh bên ngoài một chút, không cần phải dây dưa với quyền hành Thiên Thần..."

Mạc Hải trợn tròn hai mắt nhìn cảnh tượng trước mắt.

"Không sao, nhiệm vụ giải cứu thế giới cứ giao cho anh, Tiểu Lan ở bên ngoài nhìn anh là được." An Lâm ôm Tiểu Lan nhỏ, cưng chiều cười nói.

Lời này vừa nói ra, An Lâm lập tức im lặng.

"Vượt... Vượt ra ngoài... Còn có thể đánh thiên thần sao?" Tiểu Lan nhỏ dùng giọng điệu ngắc ngứ, khó khăn hỏi.

Linh Bảo Thiên Tôn hơi cân nhắc: "Ừ... Nếu không thì cô trước hết nghe tôi nói xong rồi vượt ra ngoài nơi tốt..."

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều sợ đến ngây người.

Lời nói của Linh Bảo Thiên Tôn phá vỡ im lặng: "Người trẻ tuổi... Đừng vội quyết định như vậy, vượt ra ngoài đất trời, sẽ đến được nơi tốt hơn rất nhiều so với tưởng tượng của cô..."

"Dĩ nhiên không thể, vượt ra rồi thì cô sẽ không còn là sinh linh thuộc thế giới này nữa, cao cao tại thượng, xem xét một chút, một khi cô can dự vào chuyện của thế giới này, tấn công quyền hành Thiên Thần, cô sẽ bị phản phệ vô cùng dữ dội của đất trời, lập tức có thể mất mạng!" Linh Bảo Thiên Tôn nói.

Hứa Tiểu Lan có thể vượt ra ngoài vũ trụ sao?

"Không! Oa oa... Muốn ở cùng với An An..." Tiểu Lan nhỏ cố gắng nói ra một câu, giọng nói non nớt, kìm nén đễn nỗi mặt đỏ bừng: "Không thể chiến đấu cùng anh, oa, thà chết còn hơn!"

An Lâm mềm lòng, không ngăn cản lựa chọn của Tiểu Lan nhỏ nữa.

Tiểu Lan nhỏ nghe vậy thì lập tức lắc đầu, không hề suy nghĩ nói thẳng: "Không cần!"

Hắn biết tuy dáng người Tiểu Lan nhỏ bé nhưng thực ra Tiểu Lan nhỏ vẫn là Hứa Tiểu Lan trước đây, chỉ là thay đổi ngoại hình mà thôi, Hứa Tiểu Lan một khi đã nhận định chuyện gì thì sẽ không thay đổi.

"Không cần!" Giọng điệu Tiểu Lan nhỏ chắc chắn, nói.

"Tôi không nghe, tôi không nghe!" Tiểu Lan nhỏ lắc đầu giống như trống bỏi.

Nghe xong lời của Linh Bảo Thiên Tôn, An Lâm rơi vào im lặng.

Hắn hỏi là "các vị", dĩ nhiên là không hiểu tại sao cho đến bây giờ thần linh Sáng Thế vẫn chưa vào cuộc.

"Cũng không cần bi quan quá, Nhân tộc chúng ta vẫn có phần thắng, ít nhất tôi và Lục Áp Đạo Quân rất xem trọng cậu." Linh Bảo Thiên Tôn cười híp mắt, nói.

Tiểu Lan nhỏ bỉu môi, quay đầu tựa vào người An Lâm, căn bản không thèm quan tâm đến Linh Bảo Tiên Tôn.

Tiểu Lan nhỏ trợn trắng mắt.

"Được rồi, nếu cô thay đổi quyết định, nhớ tới tìm tôi, sử dụng quả cầu truyền tin Chu Tước là có thể liên lạc với tôi." Linh Bảo Thiên Tôn bất đắc dĩ thở dài một hơi.

"Được, nhớ tới Tứ Cửu tiên tông tôi làm khách." An Lâm cũng cười, nói.

"An Lâm đạo hữu thật sự là người thần kì, lần sau tôi quay về đại lục Thái Sơ chắc chắn sẽ nâng ly vui vẻ nói chuyện với cậu." Linh Bảo Thiên Tôn vui tươi hớn hở, nói.

Mạc Hải thở dài một hơi: "An Lâm lão ca đúng là thật thà."

An Lâm suy nghĩ một lát, rồi mở miệng hỏi chuyện mình thắc mắc nhất: "Tiền bối, ngài cũng biết hiện nay Nhân tộc thậm chí là cả đại lục Thái Sơ đang gặp phải kiếp nạn, vậy bây giờ thái độ của các vị thế nào?"

"Tiền bối xem trọng tôi ở chỗ nào?" An Lâm ngẩng đầu hỏi.

"Cậu cơ trí, dũng cảm, tư chất khác người, thực lực mạnh mẽ, sát phạt quyết đoán, tiềm lực vô hạn, số mệnh nghịch thiên, khí chất siêu việt..." Linh Bảo Thiên Tôn một hơi nói ra vô số từ để diễn tả.

An Lâm nở nụ cười: "Tuy rằng tất cả đều là lời nói nhảm nhưng thật sự nghe rất dễ chịu."

Linh Bảo Thiên Tôn cười ha ha, nói: "Thần linh Sáng Thế của tinh vực chắc chắn bình chân như vại, mà thần linh Sáng Thế của đại lục Thái Sơ thì có mấy người, theo như tôi biết thì có Tây Lý Nhĩ, Trần Trần, Nữ Oa, ba người này chắc chắn sẽ ra tay. Trong Tam Thanh, tôi thích ngao du vạn giới, sẽ không tham gia vào chuyện này, Thái Thượng Lão Quân có thể sẽ ra tay, Bàn Cổ đã sớm rời khỏi vũ trụ này, không biết là đi đâu... Còn về Lục Áp Đạo Quân, này, tôi cũng không biết hắn suy nghĩ cái gì."

Cường giả đạt tới cảnh giới Sáng Thế, có được lực lượng siêu nhiên lẩn tránh quyền hành Thiên Thần, đối với chuyện này thì lập tức tỏ ra chùn bước rất nhiều, dù sao mạng sống đáng giá như vậy, mỗi người đều có con át chủ bài bảo vệ bản thân, tại sao phải liều mạng như thế chứ?

Nhưng thực tế, khi đối đầu với quyền hành Thiên Thần cũng chỉ có mấy người.

Hắn vốn nghĩ sẽ có nhiều đồng minh.

Hai người trò chuyện thoải mái một hồi rồi mới ngắt liên lạc.

An Lâm suy nghĩ một lát, đem quả cầu truyền tin vướng víu cất vào nhẫn không gian của Hứa Tiểu Lan, thứ này sẽ không để lại đại điện Chu Tước, cũng không biết ngày tháng năm nào mới trở lại lãnh thổ Chu Tước.

Tất cả lại trở lại sự yên tĩnh.

Tiếp theo chính là thời gian rảnh rỗi của một vú em.

An Lâm không có việc gì ngoài việc lâm triều, ôm Tiểu Lan nhỏ, cho bú sữa, ngày qua ngày rong chơi vẻ.

Về phần cái bóng đèn Mạc Hải, An Lâm đã sử dụng quyền hạn của Chu Tước Nữ Đế mở tất cả bí cảnh tu luyện, Thánh Địa cảm ngộ cũng với các loại cơ duyên cho hắn, đáp ứng tất cả nhu cầu của hắn.

Chuyện này khiến Mạc Hải cảm động muốn chết.

Thợ mỏ Chu Tước thành công chuyển mình, nhờ quan hệ thần bí mà một bước lên tiên, có lẽ là người có thu hoạch lớn nhất trong cơ duyên giới chỉ của ba Thánh Thú!!

"An Lâm lão ca, gặp được cậu chính là may mắn lớn nhất trong cuộc đời tôi!" Mạc Hải cảm động đến rơi nước mắt nói.

"Anh vẫn nên cảm ơn Tiểu Lan nhỏ đi, đây là đặc quyền của em ấy." An Lâm ôm bé con phấn điêu mài ngọc, vui tươi hớn hở, nói.

"Tiểu Lan sư muội, gặp được cô, quả là tôi đã tu ba đời!" Mạc Hải nâng cao giọng.

Tiểu Lan nhỏ hơi mất tự nhiên cười khẽ, nụ cười rực rỡ hiện trên khuôn mặt không chút tỳ vết, ánh sáng bao phủ xung quanh làm cho Mạc Hải giống như nhìn thấy thiên thần đẹp nhất thế gian.

Đúng vậy, đây chính là thiên thần!

Mạc Hải nghĩ như thế.

Ngày nọ.

Trong tẩm cung Chu Tước.

An Lâm ngửi được hương vị quen thuộc, đối mắt buồn ngủ mờ mịt mở ra.

Đập vào mắt là khuôn mặt cô gái mềm mại, cô còn đang nhắm mắt ngủ say.

An Lâm biết cô gái bên cạnh là Hứa Tiểu Lan nhưng khi thấy dáng người thì cảm giác mình đã nhìn lầm.

Mái tóc đen nhánh rơi trên hai vai, da thịt mềm mại trắng như tuyết, mặt mũi đã hơi nẩy nở, vô cùng xinh đẹp, điều quan trọng là cái váy màu xanh biếc An Lâm làm cho cô bây giờ đã hoàn toàn không vừa, hai chân thon dài cân đối đã lộ ra bên ngoài, trôi nổi như viên ngọc lộng lẫy.

"Chuyện này..." An Lâm mở to hai mắt nhìn.

"Ừm..." Đôi mắt long lanh động lòng người của cô gái mở ra, giọng nói nhẹ nhàng, êm tai: "An Lâm, anh sao vậy..."

An Lâm hít một ngụm khí lạnh: "Lan bé con, biến thành tiểu loli Lan sao?"

Tiểu Lan nhỏ một tuổi bây giờ đã trở thành Tiểu Lan nhỏ ba tuổi!!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận