Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 935: Quyền Thần An Lâm vinh quang

Tiểu Tước Nữ đã chết, người xem trên trường thi đấu đề rơi vào không khí bi thương.

Bọn họ thật sự rất thích Tiểu Tước Nữ, cô có thực lực vô cùng cường đại, lại rất đáng yêu, khiến người xem thích thú về thếu nữ đáng yêu xinh đẹp, thật sự là một nhân vật nổi bật nhất trường thi đấu.

Tính cách của cô rất thu hút, thậm chí còn vượt xa Chiến Thần Thái Dương Thụ lúc trước.

Nhưng Tiểu Tước Nữ cứ ra đi như vậy, ánh sáng cuối cùng của trường thi đấu đã tắt, cứ như vậy bất ngờ cách xa bọn họ, hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời bọn họ.

Người chủ trì sờ sờ khóe mắt, muốn tận lực bình ổn sự bi thương trong lòng.

Thật ra hắn là một người hâm mộ của Tiểu Tước Nữ, mỗi lần chủ trì trận đấu của Tiểu Tước Nữ, hắn đều rất kích động. Nhìn sự quyến rũ của thiếu nữ bắn bốn phía, từng bước lên cao, hắn cũng sẽ tự hào.

Nhưng không ngờ, tối hôm nay lại là cuộc chiến cuối cùng của Tiểu Tước Nữ.

An Lâm cũng cảm thán không thôi.

"Đạo hữu An Lâm, xinh dừng bước!'' Lúc này giọng nói của Lưu Thiên Hỏa Chu Tước bất ngờ vang lên.

Nhưng hắn cũng không sợ, Thần Thú không hiện ra, hắn còn có cách chạy trốn.

"Tiểu Tước Nữ, lên đường bình an.''

Quy định của trường thi đấu là, chỉ có quán quân mới có thể sống sót rời đi. An Lâm là người bại trận, nếu bị cưỡng ép ở lại chỗ này thì cũng không phải không có khả năng.

An Lâm tất nhiên cũng không thể đuổi theo.

Người chủ trì hùng hồn cất giọng nói kích động: "Phía dưới, chúng ta hãy cùng vỗ tay hoan hô, hoan nghênh Tiểu Tước Nữ và Quyền Thần An Lâm đã đạt được quán quân lên đài!''

Hắn có lòng muốn cứu Tiểu Tước Nữ, dù sao trên thê giới này, lại có một sinh linh cảnh giới Hóa Thần trâu bò như hắn, điều này khiến hắn cảm thấy giống như tìm thấy tri kỷ.

"Đạo hữu An Lâm, anh hiểu lầm rồi!'' Lưu Thiên Hỏa Chu Tước gấp giọng giải thích nói: "Tuy rằng Chiến Thần Tiểu Tước Nữ đã đánh cậu ra khỏi trường thi đấu, nhưng cậu là người cuối cùng đứng ở đây. Phần lớn trọng tài của chúng tôi sau khi thương nghị, đã quyết định vinh danh anh. Chúng ta quyết định, anh và Tiểu Tước Nữ, đều là hai quán quân của trường thi đấu ngày hôm nay!''

Trong lòng Tiểu Tước Nữ là một sự kiêu ngọa, cô không cho phép An Lâm làm như vậy.

Lại không ngờ rằng, Tiểu Tước Nữ tình nguyện chết trận, cũng không đồng ý nhận thua.

An Lâm nghe thấy dừng bước một chút, xoay người nhìn về phía Chu Tước cười nói: "Sao thế? Các người không muốn thả tôi đi sao?"

Lời nói của An Lâm lúc trước, cũng khiến cho bọn họ có thêm nhiều hảo cảm với hắn, dù sao hắn cũng là người đầu tiên nói Tiểu Tước Nữ đoạt quán quân, cũng dựa vào quy tắc khác của trường thi đấu, bình thản nhận thua.

An Lâm than nhẹ một tiếng, bắt đầu xoay người rời khỏi trường thi đấu.

Chúng tộc Điểu đều biết, trường thi đấu Thái Dương Thụ, quán quân là người cuối cùng đứng ở đây, An Lâm hoàn toàn không cần vẽ thêm chuyện để nói, nhưng An Lâm lại làm như vậy.

An Lâm nghe xong có chút mơ hồ, hai quán quân, đều này có thể sao?!

Mấy vạn người xem nghe vậy đều phát ra những tiếng hoan hô và vỗ tay, vô số cường giả tộc Điểu hô to tên : "Quyền Thần An Lâm!'' Đây là vinh quang mà An Lâm dựa vào thực lực để đạt được.

"Đa tạ tiền bối Lưu Thiên Hỏa, ngày mai tôi sẽ đến tầng thứ bảy.'' An Lâm thản nhiên tiếp nhận lệnh bài, mở miệng nói.

Trọng tài chính Lưu Thiên Hỏa Chu Tước, tự tay mang một lệnh bài màu trắng ra đặt vào tay An Lâm, cười nói: "Chiến sĩ của trường thi đấu vĩ đại An Lâm, Thái Dương Thụ của chúng ta, hoan nghênh cậu đến tầng thứ bảy làm khách.''

"Chủ nhân, trận chiến này của cậu,

An Lâm nâng cúp quán quân của trường thi đấu Thái Dương Thụ lên, trước mặt mấy vạn người hò hét cổ vũ cười nhạt một tiếng.

An Lâm tức giận nhéo Tuyết Trảm Thiên: "Cô muốn chết sao?!''

Quang minh lỗi lạc như thế, thực lực cường đại như vậy, vì sao không thể có được vinh danh của quán quân chứ?

Sáng sớm ngày thứ hai, toàn bộ sinh linh Thái Dương Thụ đều biến đến chuyện đã xảy ra trên thầng thứ sáu. Cuộc chiến kinh thiên động địa, của hai vị cường giả Hóa Thần tạo ra, đủ để phần lớn Cao Thủ kỳ Phản Hư quy về trận chiến kinh thiên động địa.

Lão trâu già không nói gì nhìn một người một thú đang đùa giỡn trước mặt, hoàn toàn không cần nhắc đến.

Tuyết Trảm Thiên hét lên một tiếng: "Chủ nhân tha mạng! Là miệng của tôi không đàng hoàng, sau này nhất định sẽ quay đầu, hối hận những sai lầm trước kia, thay đổi hoàn toàn...''

Hắn biết, danh hiệu Quyền thần An Lâm, vì một trận chiến trong đêm nay, sẽ truyền khắp toàn bộ Nam Thiên Vũ quốc.

Thật là kinh thiên động địa, khiếp quỷ thần sầu! Tôi xem mà sóng lòng sôi sục, thực sự không ngừng được, không có cách nào kiềm chế được!'' Tuyết Trảm Thiên dựa vào lồng ngực của An Lâm, vẻ mặt hạnh phúc mở miệng nói.

An Lâm xoa đầu Tuyết Cầu mềm mại trong lòng, than nhẹ một tiếng: "Đáng tiếc, thật vất vả tìm được đối thủ khiến tôi đánh nhau tận hứng thế này..."

Tuyết Trảm Thiên biết hắn đang nói ai, cũng cảm thán nói: "Cỏ thơm dễ gặp, tri âm khó tìm. Chuyện chủ nhân và cô ấy, đúng là có duyên không phận, mộng đẹp khó thành, tôi chắc chắn phải báo lại với Tiểu Lan, để cô ấy trấn cậu vài câu..."

Hai mắt An Lâm sáng ngời, đây mới chính là mục đích thật sự của hắn!

An Lâm hội họp cùng với Lão Hoàng Ngưu Tuyết Trảm Thiên một lần nữa, lão trâu vàng nhìn thấy cuộc chiến kinh thiên động địa, vừa kính nể vừa cuồng nhiệt nhìn An Lâm, còn suýt chút nữa là xúc động dựa vào ngực hắn rồi.

Trường thi đấu Thái Dương Thụ hạ màn chắn xuống, nhưng những ảnh hưởng vĩ đại này chỉ mới bắt đầu lên men, ảnh hưởng của cuộc chiến truyền thuyết này, mới vừa bắt đầu.

Lưu Thiên Hỏa Chu Tước cũng cười vung cánh, tỏ vẻ hoan nghênh.

Pho tượng của mười một vị Chiến Thần của Thái Dương Thụ, đứng lặng lẽ phía trên điện Chiến Thần của trường thi đấu.

Danh hiệu chiến thần Tiểu Tước Nữ đã lan truyền khắp toàn bộ Nam Thiên Vũ quốc.

Ngoài ra, thanh danh của Quyền Thần An Lâm cũng truyền bá điên cuồng, vị kia là cường giả bất phân thắng bại với Chiến Thần Thái Dương Thụ, trở thành đề tài câu chuyện mà phần lớn sinh linh bàn tán.

An Lâm đối với chuyện này cũng không có nhiều cảm giác, dẫn theo lão trâu vàng, cầm một lệnh bài màu trắng đi tới thông đạo tầng thứ bảy.

Cách lên tầng thứ bảy, không thể sử dụng tấm năng lượng lơ lửng, mà phải dùng một loại phao bay, có thể bao phủ mục tiêu, sau đó trực tiếp bay lên tầng thứ bảy.

Tầng thứ bảy vô cùng thần bí, có sương mù kỳ lạ bao vậy, từ bên ngoài nhìn vào không rõ tình hình, nhưng nghe nói bên trong lại có thể nhìn rõ cảnh tượng bên ngoài.

Hai con Nguyên Thú Hóa Thần tộc Chu Tước, nhìn thấy An Lâm đến, chủ động khom người, mỉm cười nói: "Hoan nghênh chiến sĩ An Lâm dũng cảm, cửa lớn tầng thứ bảy đã mở ra cho anh.''

Tuyết Trảm Thiên nhìn thấy tộc Chu Tước cao ngạo, thế nhưng lại khách sáo như thế, tâm tình không khỏi vui mừng, không nhịn được rên rỉ một câu thành ngữ.

An Lâm lạnh lùng gật đầu, dựa vào thực lực mới đạt được sự tôn kính, hắn vô cùng thản nhiên, trực tiếp đi tới.

"Thật xin lỗi, chỉ có quán quân trường thi đấu mới có thể đi vào tầng thứ bảy.'' Chu Tước vươn cánh, ngăn cản con bò già và Tuyết Trảm Thiên.

Con bò già lộ vẻ mặt tiếc nuối, nó sớm biết sẽ như vậy, nhưng vẫn không nhịn được mất mác một chút.

Tuyết Trảm Thiên bực mình, đang muốn chửi ầm lên, đột nhiên suy nghĩ lại, mở to mắt, vỗ cánh nhỏ, dùng giọng nói vô cùng mềm mại đáng yêu nói: "Anh Chu Tước, tôi là thú sủng của Quyền Thần An Lâm, tôi sẽ ngoan, không gây chuyện!''

Dứt lời, trên thân thể tuyết cầu hiện lên hai vệt hồng đỏ bừng, đôi mắt màu xanh to dịu dàng nhìn hai con Chu Tước, vô cùng đáng yêu.

"Đừng nói ngươi là thú sủng, ngay cả khi ngươi là vi khuẩn trên người An Lâm, cũng không thể để ngươi đi qua!'' Chu Tước kiên quyết, mở miệng nói.

Một con Chu Tước khác cũng phóng ra một ngọn hỏa diễm, thật sự đốt cháy vi khuẩn trên người An Lâm thật sạch sẽ.

An Lâm kinh ngạc, nghiêm ngặt như vậy sao?

Tuyết Trảm Thiên nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt không cam lòng. Không thể đi cùng An Lâm, sao nó có thể chụp được chứng cứ phạm tội của An Lâm? Có giận không chứ!

Bất đắc dĩ, Tuyết Trảm Thiên và con bò già chỉ có thể ở lại.

Một mình An Lâm được đám phao hí khổng lồ bao phủ, chậm rãi bay về phía tầng thứ bảy.

Hắn ngẩng đầu lên nhìn sương mù trắng xóa, trong mắt có một sự tò mò và nóng bỏng.

Cuối cùng đã đến rồi, rốt cuộc tầng thứ bảy có gì vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận