Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 426: Dị tượng Yêu Nguyệt

Ba người đi tới trước tế đàn, nhìn về phía chàng trai bị dây mây khô quấn quanh, bị gậy đen xuyên qua tứ chi và lồng ngực, đều đau lòng không thôi, dáng vẻ này thật sự là quá thảm.

An Lâm đang được Đạt Nhất và Đạt Nhị đưa đi, hắn nhìn sang người sói ở bên cạnh, mở miệng hỏi: "Tiểu Lang, những thứ này nên xử lý thế nào?"

Người sói bày ra sắc mặt nghiêm trọng nói: "Loại cây màu đen này tên là Ma Phong Đằng, chỉ cần dùng lửa mạnh để thiêu đốt, là sẽ chủ động co rút lại. Nhưng cái gậy hình trụ màu đen này thì tôi cũng không biết nguồn gốc thế nào, đây là do Thần Chủ đặc biệt chuẩn bị cho buổi hiến tế."

An Lâm thuật lại những lời mà người sói nói cho Mạc Hải và Thượng Quan Nghệ.

Sau khi nghe xong, Mạc Hải lập tức thả ra ngọn lửa màu đỏ, đốt cháy dây mây thô to kia.

Quả nhiên, lúc bị lửa thiêu đốt, dây mây nhanh chóng co rút lại, cuối cùng chỉ rút ngắn thành một sợi dây dài một trượng.

Dương Viễn mất đi sự trói buộc bắt đầu rơi xuống, bị Mạc Hải tiếp được.

Thấy Dương Viễn bị hành hạ đến mức gần như muốn tắt thở, Mạc Hải tức giận tiếp tục phóng xích viêm về phía đám dây mây.

Cô cau mày, nhìn cây gậy màu đen kia với ánh mắt băng hàn: "Thì ra là vì vật này mà Dương Viễn mới không thể trở về tông môn bằng lệnh bài truyền tống không gian..."

Dương Viễn nhẹ nhàng lắc đầu: "Tôi không thể liên lụy đến mọi người nữa, lúc Yêu Nguyệt biến mất, chính là thời điểm vạn man hiện thế... Thời gian không còn nhiều nữa, nếu mọi người còn không rời khỏi Chu Tước ngục, bây giờ tôi sẽ lập tức tự cắt đứt khí mạch cho mọi người xem!"

Hắn có thể cảm nhận được, rằng cây gậy này đang không ngừng cắn nuốt sự sống của Dương Viễn, hơn nữa còn có tác dụng vây cấm không gian.

"Dương Viễn sư huynh, anh đang nói cái gì thế, muốn đi thì chúng ta cùng đi!" Mạc Hải cắn răng mở miệng nói.

"Vật này có phần cổ quái, chúng ta đem về tông môn để cho các trưởng lão nghiên cứu thử xem sao." Thượng Quan Nghệ mở miệng nói.

Hắn chậm rãi nhắm hai mắt lại, tỏ vẻ muốn quyết định sử dụng biện pháp cuối cùng.

Xích viêm gào thét phóng tới, sợi dây mây như có sinh mệnh, gấp rút rụt về phía sau.

Mạc Hải gồng hai cánh tay cơ bắp lên, dùng sức rút ra cây gậy hình trụ màu đen kia, hốc mắt đỏ hồng, nói: "Vất vả lắm mới đi đến được một bước này, tôi sẽ không bỏ anh ở lại đây đâu."

Mạc Hải không nói gì, nhìn về phía những cây gậy cắm ở trên cơ thể Dương Viễn.

Thượng Quan Nghệ đưa một tay lên chộp vào hư không, khí lạnh khủng khiếp ngưng tụ, trong nháy mắt đã đông cứng dây mây thành một băng.

Dương Viễn mở mắt nhìn về ba người trước mặt, nặn ra một nụ cười: "Cảm ơn mọi người đã mạo hiểm \ tính mạng tới cứu tôi, chỉ đáng tiếc là, tôi không thể nào báo đáp được cho mọi người... Yêu Nguyệt hiện thế, nơi này vô cùng nguy hiểm mọi, người mau đi đi..."

Đường thẳng màu trắng dựng lên ở trên hư không, An Lâm liều mạng vận chuyển nguyên khí đã sớm khô kiệt.

Thượng Quan Nghệ đi tới bên cạnh Dương Viễn, lấy tay cầm cây gậy hình trụ này, kết quả thân thể lại bị một luồng lực lượng cực kỳ mạnh mẽ áp chế, hoàn toàn không thể rút ra.

Hắn cố gắng vượt qua di chứng của nguyên khí Hắc Minh, mạnh mẽ ép nguyên khí đi theo kinh mạch thân thể, bàn tay run rẩy không ngừng, trong mắt hiện đầy tia máu, thậm chí ngay cả khóe miệng cũng đã rỉ ra máu tươi.

Dương Viễn mỉm cười nói: "Sau khi rời khỏi đây, giúp tôi nói một tiếng xin lỗi với Đào Chi sư muội đi..."

"Đừng có nói vớ nói vẩn nữa, An Lâm Kiếm Tiên tôi đây còn chưa ra tay đâu, sao mà anh đã muốn từ bỏ rồi?" An Lâm để tay ở phía trên cây gậy hình trụ màu đen, khắc một trận đồ phức tạp ở phía trên đó.

"Phụt..."

Trận đồ tỏa ra hào quang rực rỡ, dung nhập vào cây gậy màu đen cắm trên ngực Dương Viễn.

Dương Viễn cũng ngơ ngác nhìn An Lâm, trong lòng dâng lên hi vọng.

Thượng Quan Nghệ vô cùng chấn động, ngơ ngác nhìn An Lâm.

Mạc Hải và Thượng Quan Nghệ đều nắm chặt quả đấm, cẩn thận quan sát An Lâm.

"An Lâm, cậu..." Mạc Hải sợ hãi nhìn An Lâm.

An Lâm còn chưa kịp buông lỏng một hơi, thì không gian lại bắt đầu chấn động lên.

Lúc cây gậy sắt cuối cùng bị rút ra, nguyên khí trong cơ thể Dương Viễn bắt đầu vận chuyển một lần nữa, khuôn mặt tái nhợt đã bắt đầu hồng hào lên đôi chút, mặc dù thân thể đã bị thương nặng, nhưng mà tốt xấu gì cũng không nguy hiểm đến tính mạng.

Bọn họ sẽ không khuyên bảo An Lâm dừng lại, bởi vì bọn họ hiểu được rằng, một khi An Lâm đã ra quyết định, thì hắn sẽ không dừng tay.

Dương Viễn nghe được âm thanh, chậm rãi mở hai mắt ra, thấy được một chàng trai chảy máu tươi nơi khóe miệng, một tay run rẩy khắc trận đồ đang mỉm cười với mình.

"Tôi lục lại thông tin trong đầu, phát hiện rất có thể đây là dụng cụ tế tiên đến từ Tử Tinh, không ngờ rằng lại thật sự đoán đúng, chúng ta tiếp tục..." An Lâm cười nói.

Sự cuồng nhiệt trong mắt người sói càng đậm, An Lâm ở trong mắt của nó đã trở thành một vị cường giả không gì làm không được!

Kế tiếp, bốn cái gậy đều bị An Lâm rút ra. Mỗi lần rút ra một cái, sắc mặt của hắn lại tái nhợt đi mấy phần. Lúc rút ra được cây gậy cuối cùng, vì không kiềm chế được nữa, hắn đã phun ra một ngụm máu lớn, lực lượng trong cơ thể khô kiệt đến mức hắn gần như choáng váng.

An Lâm dùng một tay túm lấy cây gậy, dùng sức rút nó ra!

"Thành... Thành công rồi?" Mạc Hải kinh ngạc hỏi, sau đó liền mừng như điên.

Mạc Hải và Thượng Quan Nghệ thì đều ngẩn ra.

Máu tươi bắn ra, cây gậy hình trụ dính đầy máu tươi đã bị An Lâm rút ra.

Ảo ảnh của một đám man vật khổng lồ hiện lên ở phía trên bầu trời, mang theo hơi thở cực kỳ mạnh mẽ mênh mông.

Yêu Nguyệt phía trên bầu trời, ở trung tâm vầng trăng tròn huyết sắc kia, bỗng nhiên xuất hiện một cái đốm màu đen.

Đám người An Lâm ngẩng đầu nhìn lại, thoạt nhìn Yêu Nguyệt giống như một con mắt vô cùng yêu dị, đang quan sát vạn vật trên thế giới này.

"Chúng ta mau rời đi thôi, bây giờ là thời điểm vạn man hiện thế, cả Chu Tước ngục ở nam bộ, sẽ trở thành địa điểm mà các anh linh của Cổ Man tộc tùy ý giết chóc!" Dương Viễn gấp gáp nói.

Ầm!

Lúc đang nói chuyện, một tòa núi lớn cách đó không xa bỗng nhiên sụp đổ, một con tê giác cao đến mấy trăm trượng đi ra từ đống bụi mù, nó ngửa mặt lên trời gào thét một tiếng, tiếng gầm liền khiến cho toàn bộ mọi thứ ở trong phạm vi một ngàn mét đều vỡ vụn nổ tung.

Lực lượng của con tê giác này đáng sợ đến mức khiến cho người ta giận sôi, mặc dù thân thể có phần hư ảo, nhưng mà hơi thở Hồng Hoang mênh mông ngập trời này lại làm cho mọi người chấn động.

Đây mới chỉ là bắt đầu, giờ phút này, cả vùng đất bắt đầu xuất hiện những khe nứt sâu không thấy đáy.

Con mãng xà khổng lồ như có thể nuốt được cả bầu trời, con rết dài đến mấy ngàn trượng, bọ cạp có khói độc bao phủ, còn có một số dị thú cổ man với những hình thù kỳ quái, lao nhao chui ra từ trong cái khe, xuất hiện tại vùng đất bị ánh trăng đỏ thẫm bao phủ.

Phía trên bầu trời, một con dị thú phi hành bắt đầu lẫn nhau cắn xé, có giao long cưỡi mây, có cốt điểu tựa như đoa kiếm, có chim ưng khổng lồ lập lòe tia sét... Năng lượng va chạm kịch liệt, khiến bầu trời hóa thành một tràng Tu La nhuốm máu.

Âm thanh bi tráng không biết tên vang vọng khắp cả đất trời, khiến cho cả bốn người đều xuất hiện một chút ảo giác kỳ dị.

"Mau sử dụng lệnh bài truyền tống không gian, chúng ta lập tức trở về Chu Tước tông!" Dương Viễn la lớn.

An Lâm, Mạc Hải và Thượng Quan Nghệ đều là lấy ra lệnh bài màu đỏ, liếc mắt nhìn nhau một cái, bắt đầu kích hoạt!

An Lâm thu Đạt Nhất và Đạt Nhị vào nhẫn không gian, suy nghĩ một lúc, sau đó lại cất luôn năm cái dụng cụ tế tiên vào nhẫn không gian luôn.

Lệnh bài Chu Tước của bốn người đều phát ra hào quang lấp lánh, trận pháp truyền tống không gian tạo thành ở dưới chân của bọn hắn.

Lúc này, một con dị thú cổ man có hai đầu, sáu chân, trong tay cầm chùy phát hiện ra đám người An Lâm, giận dữ gầm thét chạy nhanh về phía đám người An Lâm!

Con dị thú có cao khoảng hơn một ngàn mét, mỗi một bước giẫm trên mặt đất, sẽ tạo nên chấn động mãnh liệt, hơi thở lại càng mênh mông như biển, mạnh đến khủng khiếp.

Bạch Đao Lang Thần thấy anh linh cổ man kia vọt tới thì hai chân mềm nhũn ra, hắn liền xông về phía An Lâm, ôm chặt lấy An Lâm, lệ rơi đầy mặt, nói: "Chủ nhân, đừng vứt bỏ Tiểu Lang mà, Tiểu Lang không muốn chết đâu... Hu hu hu..."

An Lâm tỏ vẻ bất đắc dĩ nhìn người sói: "Nhưng mà hình như là lệnh bài truyền tống không gian này chỉ có thể truyền tống bản thân ra ngoài."

"Hu hu hu... Tôi không biết, tôi đã quyết phải theo anh rồi, anh không được đi!" Người sói khóc lóc giống như một con chó nhỏ, nắm chặt lấy quần áo An Lâm không chịu bỏ.

Lúc này, dị thú cổ man đã vọt tới trước mặt mọi người, cây chùy giống như một tòa núi nhỏ đập tới...

Trận pháp truyền tống tỏa ra hào quang rực rỡ, đám người An Lâm biến mất tại chỗ không còn tăm hơi.

"Ầm!"

Cây chùy nện xuống khiến cho vùng đất trong phạm vi vài trăm thước sụp lún, tiếng vang rung trời động đất!
Bạn cần đăng nhập để bình luận