Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1868: Đấu Chiến Thắng Phật

"Đấu Chiến Thắng Phật... " Hai mắt An Lâm dần dần tỏa sáng, "Đây thật sự là một cái đối thủ tốt!"

Thứ nhất là mọi người đều rất quen thuộc, khá dễ trao đổi.

Thứ hai là thực lực của Hầu Tử rất cường đại, có thể ếncho hắn tận tình chiến đấu.

Ba là Hầu Tử thân kinh bách chiến, cho dù An Lâm vô thức xuống tay quá nặng, thương tổn đến đối phương, hẳn là hắn cũng sẽ không để ý.

"Tông chủ đại nhân, ngài định mở họp trước hay mài dũa trước?" Bạch Lăng nói.

"Người khác đang chờ đấy, tôi mở họp trước liệu có ổn không?" An Lâm mở trừng hai mắt.

Bạch Lăng cười yếu ớt nói: "Dù sao hắn cũng chờ rồi đã lâu như vậy, nhiều chờ một lát cũng không sao."

Cái đề nghị này mặc dù rất tốt, nhưng An Lâm không muốn, có bạn từ phương xa tới, hiển nhiên là phải chiêu đãi bạn bè trước rồi, thế nên An Lâm quyết định ước chiến trước!

Một người đệ tử nữ không chút nghĩ ngợi nói, có thể nói là rất hiểu tông chủ đại nhân của các cô.

"Thế thì sao nào... rốt cuộc thì hắn có thể đỡ được mấy quyền của tông chủ đại nhân?"

"Có ai trong cái tông môn này còn không biết chuyện này à? Đây cũng là đại sự số một của tông môn đấy! Cũng không biết tông chủ đại nhân có thể ứng chiến không nữa..."

"Các người chớ xem thường Đấu Chiến Thắng Phật! Hắn chính là đại năng Hợp Đạo siêu cấp đỉnh phong gần với phật Thích Ca Mâu Ni ở Tây Phương Phật quốc, chiến lực vô song, nghe nói còn là thiên tử mới được tuyển vào bang Phá Thiên nữa cơ!"

Hầu Tử mặt mũi tuấn mỹ, mắt sáng như sao, đầu đội kim quan, người mặc chiến giáp sáng lấp lánh, vóc người khôi ngô lại cực kỳ có lực uy hiếp, một tay chống gậy Kim Cô, lẳng lặng đứng vững, chỉ vậy thôi cũng đã hấp dẫn hơn vạn đệ tử vây xem.

Mặc dù Đấu Chiến Thắng Phật rất cường đại, nhưng tông chủ đại nhân càng vô địch hơn, ấn tượng về An Lâm ở trong suy nghĩ của các đệ tử đã vượt qua hết thảy, chính là một Chiến Thần bách chiến bất bại, căn bản là không hề suy nghĩ đến tình huống thất bại, mà đều chỉ suy nghĩ xem Đấu Chiến Thắng Phật có thể đỡ được mấy quyền.

Tứ Cửu tiên tông, diễn võ tràng.

"..."

"Ôi chao, biết chưa, nghe nói hắn muốn ước chiến với tông chủ đại nhân của chúng ta đó!"

Nơi này đã tụ tập hơn vạn tên đệ tử, vây quanh Hầu Tử uy phong mạnh mẽ.

"Tôi vẫn rất là kính nể Đấu Chiến Thắng Phật, lại dám đánh nhau cùng tông chủ chúng ta, cũng không biết là hắn có thể đỡ được mấy quyền của tông chủ..."

Cái cách nói này, được đại đa số đệ tử công nhận.

"Đây không phải là nói nhảm à, tông chủ chúng ta đội trời đạp đất, chẳng lẽ còn sợ ước chiến với một cái Hầu Tử? Nếu như ngài ấy trở lại, nhất định sẽ làm một trận ra trò!"

Trên bầu trời, đột nhiên có một cục gạch đen xì phủ xuống.

Các đệ tử đều đang phấn chấn bàn luận.

Trưởng lão Diêu Minh Hi bảo thủ phán đoán, nếu như An Lâm tông chủ đại nhân chỉ muốn mài dũa một cách thân thiện, vậy thì khả năng là phải đánh hơn mấy trăm hiệp, nếu như là ra tay toàn lực, khả năng mười mấy hiệp là có thể đánh bại Đấu Chiến Thắng Phật.

Đấu Chiến Thắng Phật nắm chặt gậy Kim Cô trong tay, giương mắt nhìn hướng lên chàng trai trên bầu trời, nở nụ cười nói: "Không lâu không lâu... Có thể có cơ hội đánh một trận với An Lâm lão đệ, cho dù để cho lão Tôn ta chờ lâu một năm cũng bằng lòng!"

Một tiếng cười sang sảng từ trên trời giáng xuống.

Trong phút chốc cuồng phong gào thét, thiên địa biến sắc.

Tông chủ đại nhân của bọn họ, trở lại!!

An Lâm cũng nghĩ như thế, liền nhìn về phía Đấu Chiến Thắng Phật nói: "Không bằng chúng ta đổi lại, đánh ở trên đại thảo nguyên?"

Tất cả các đệ tử nhiệt tình hoan hô.

Phía sau còn rầm rầm theo sát một đám đệ tử ăn dưa.

Hai người bắt đầu bay về phía đại thảo nguyên ngoài tông môn.

"Rất hợp ý ta! Đại thảo nguyên rất hợp! Chiến đấu ở tông môn, thật sự có loại cảm giác thi triển không ra!" Đấu Chiến Thắng Phật sảng khoái đáp ứng.

Hứa Tiểu Lan tựa vào lưng Tiểu Hoàng, đôi mắt sáng ngắm như sao ngắm nhìn chàng trai trở về, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ và ghen tỵ: "Aiz... khó khắn lắm mới trở lại, thế mà chỉ nghĩ tới chuyện đánh nhau..."

Chúng đệ tử cũng cảm giác khó thở, thậm chí có đệ tử đã đứng không vững.

Uy thế của hai người gộp lại thật sự thật là đáng sợ, cho dù không phải là để công kịch bọn họ, bọn họ cũng không chống đỡ nổi này một luồng uy thế kinh khủng vô thức tràn ra này.

"Đánh nhau thì mời di chuyển đến khu vực sân bãi, nơi này không chịu được hai người giày vò." Bạch Lăng ở một bên thản nhiên nói.

"Ha ha ha... Ngộ Không lão ca, để anh đợi lâu!"

Uy thế của hai người đồng thời khuếch tán.

Thân thể Đấu Chiến Thắng Phật cũng phát ra từng trận Phật quang sáng chói như kim, trong từ bi ẩn chứa chiến ý mênh mông mãnh liệt, dường như muốn chiến đấu để độ người.

An Lâm áo trắng phấp phới, một đoàn khí xanh từ trên người khuếch tán ra ngoài.

Bạch Lăng cũng yên lặng gia cố màn chắn phòng ngự của Tứ Cửu tiên tông, thuận tay dùng lực lượng không gian ngăn lại đám đệ tử muốn ăn dưa: "Các người gấp gáp muốn đi chịu chết như vậy sao? Không có ai bảo vệ các người, An Lâm tông chủ tùy tiện tung một quyền, cũng có thể đánh tất cả các người thành thịt nát."

Lúc này chúng đệ tử mới phục hồi tinh thần lại, đối với bọn hắn mà nói, tông chủ là tồn tại đáng sợ như thế nào, đó là để cường giả mà đám bọn họ dù muốn đứng bên rìa làm quần chúng ăn dưa cũng không đủ tư cách...

"Chẳng qua các người cũng không cần quá thất vọng, vệ tinh Tử Tinh của tôi, đặt ở trên diễn võ tràng này, cho các người có thể xem trực tiếp trận đấu này thông qua màn hình trong suốt lập thể!" Bạch Lăng mỉm cười nói.

"Bạch các chủ vạn tuế!!!"

"Chị Bạch là tuyệt nhất luôn!"

"Rốt cuộc cũng có cơ hội thấy được An Lâm tông chủ đại chiến với Đấu Chiến Thắng Phật rồi, thật hưng phấn!!!"

Hơn vạn tên đệ tử bỗng lúc hưng phấn mà hô to lên.

Rất nhanh, một cái màn ảnh lập tức xuất hiện ở trên diễn võ tràng.

An Lâm và Đấu Chiến Thắng Phật đã rơi vào đại thảo nguyên mênh mông vô bờ, đang ở trạng thái giằng co.

Chúng đệ tử dù không nhìn thấy người thật, nhưng mà vẫn bị bầu không khí khẩn trương kia ảnh hưởng, không chớp mắt mà nhìn màn ảnh chằm chằm, sợ bỏ qua một tình tiết nào đó.

An Lâm hơi cảm khái nói.

"Thoải... Thoải mái quá..."

"Khà khà... An Lâm lão đệ dám xem thường ta, ta ra tay cũng sẽ không khách khí. " Đấu Chiến Thắng Phật giương khóe miệng lên, hết sức hài lòng với pha đột kích lần này.

Gậy Kim Cô vừa dài vừa thô, mà đâm vào người An Lâm với uy thế cực kỳ thô bạo, mãnh liệt đẩy hắn một đường, đẩy thẳng trên trăm dặm mới dừng lại, trên mặt đất kéo ra khỏi một cái khe rãnh rất sâu.

Ầm!!!

"Ăn một gậy này của lão Tôn đi!"

"Bổng Đỉnh Thiên!!!"

Ầm!!!

Cây gậy Kim Cô phóng nhanh đến, không ngừng biến to biến dài.

Trời đất xung quanh, cũng biến thành một mảnh kim sắc cuồn cuộn.

An Lâm nhìn gậy Kim Cô đánh tới trước mắt, cảm nhận được cảm giác bị áp bách rất mạnh.

"Ha ha ha, tới đi!"

Chiến lực của Đấu Chiến Thắng Phật chính là Hợp Đạo đỉnh phong, vừa lúc An Lâm muốn thử xem thân thể Chiến Thần đại thành của chính mình, trước công kích của cấp bậc Hợp Đạo đỉnh phong, có thể chịu đựng được không.

Hắn chỉ đứng nguyên tại chỗ, để cho đối phương đâm gậy Kim Cô tới.

Hắn là cường giả vì chiến đấu mà sinh, đối mặt với loại cường giả như An Lâm, không tranh tài một cuộc cho ra trò, chung quy vẫn thấy vô cùng tiếc nuối.

"Đã như vậy, An Lâm lão đệ hãy cẩn thận!" Đấu Chiến Thắng Phật không phải là kiểu người vòng vo, hắn mong đợi cuộc chiến đấu này đã từ rất lâu rồi, lúc trước là muốn mời An Lâm tới Tây Phương Phật quốc ước chiến, An Lâm không rảnh tới, như vậy hắn chạy tới Tứ Cửu tiên tông, trước hết cứ đánh một trận rồi hãy nói.

"Ngộ Không lão ca, nếu là anh đã phát ra lời khiêu chiến với tôi, như vậy tôi cho anh cơ hội ra tay với tôi trước, đến đây đi!" An Lâm chắp hai tay ở phía sau, nhàn nhạt cất giọng nói.

An Lâm đang giằng co cùng Đấu Chiến Thắng Phật.

Cách Tứ Cửu tiên tông hơn vạn dặm, trên đại thảo nguyên mênh mông vô bờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận