Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 768: Nút cổ chai siêu cấp của An Lâm

Tứ Cửu Tiên tông, Bạch Lăng, Liễu Thiên Huyễn, Tiêu Trạch, Tiểu Lang, bận rộn chọn lựa đồ đệ.

An Lâm làm chủ của một tông, lại ở bên trong tông môn đi loăng quăng, du sơn ngoạn thủy.

Bình thường mà nói, tông chủ lợi hại đều không cần chuyện nào cũng phải do đích thân mình làm.

Giống như trong một số tác phẩm đã viết, chỉ có khi xảy ra chuyện lớn kinh động đất trời gì đó, tông chủ sẽ mới hiện thân, ra sức xoay chuyển kiếp nạn, cố gắng làm ra vẻ một lần.

Thời gian còn lại có quỷ mới biết tông chủ đang làm gì!

Thì cứ nói với bên ngoài là đang bế quan luyện công là được rồi.

Nếu như hiện thân ở bên ngoài, để người khác chộp được tại trận đang ăn uống vui chơi thì cứ nói là trải nghiệm ở hồng trần, người khác cũng sẽ không cảm thấy có gì, ngược lại càng cảm thấy cao thâm khó lường.

An Lâm và Hứa Tiểu Lan nắm tay nhau một đường dạo chơi, bọn họ đi lên núi Vọng Nguyệt.

Hứa Tiểu Lan ráng nhịn không để cho mình cười lớn, đôi mắt như nước hồ thu động lòng người đã cong thành vành trăng khuyết dễ thương.

Lời của Tiểu Lan nói ra, tuy chỉ là trêu ghẹo thường ngày, nhưng An Lâm lại có thể từ trong lời nói nhìn ra được sự chân thành.

Hứa Tiểu Lan trề miệng nhỏ nhắn xinh đẹp, bất đắc dĩ nói: "Anh càng ngày càng mặt dày!"

An Lâm ngơ ngác, hắn thật sự không nghĩ tới, Hứa Tiểu Lan lại có thể trả lời hay như thế.

Hứa Tiểu Lan chớp chớp mắt, hơi không xác định nói: "Đây là... lãnh địa của Tứ Cửu Tiên tông mà."

An Lâm ngu ngơ nhìn cô gái trước mặt, thế gian phong tình vạn chủng nhưng làm sao lại có thể so được với ý cười hờ hững mà lại rực rỡ của cô gái vào giờ phút này.

An Lâm đứng trên đỉnh núi, nhìn xuống toàn bộ tông môn, nơi cực xa lại là thảo nguyên xanh thẳm nhìn không thấy chân trời.

Hắn nhớ lại ngày đó, trong lúc quanh quẩn giữa sống chết, Hứa Tiểu Lan vì hắn mà làm mọi thứ.

"Không đúng! Ái phi, đó là giang sơn do trẫm đánh chiếm vì ái phi!"An Lâm cười lớn nói.

Hắn lập tức sinh ra tình cảm hào hùng, chỉ vào lầu các tiên vũ kéo dài liên miên không dứt dưới chân núi, nói với cô gái xinh đẹp bên cạnh: "Tiểu Lan, nhìn xuống dưới núi, em thấy được gì?"

Cô ép mình phối hợp diễn xuất với An Lâm, giọng nói vui tai lại dịu dàng: "Thần thiếp không quan tâm hoàng thượng có thể đánh chiếm bao nhiêu thiên hạ, chỉ mong hoàng thượng biết, thiên hạ này vẫn có một trái tim thật lòng, bất kể là gió sương mưa tuyết vẫn luôn vì quân mà ấm áp."

"Đừng nói chuyện, hôn anh!" An Lâm sán đến gần.

"Ái phi, không thích sao?" Trên mặt An Lâm lộ ra vẻ đau lòng.

Vẻ mặt Hứa Tiểu Lan ngơ ngác.

Thiên hạ này vẫn có một trái tim thật lòng, bất kể là gió sương mưa tuyết vẫn luôn vì hắn mà ấm áp.

"Có phải anh bị sự cơ trí của em khiến cho kinh sợ rồi không?" Hứa Tiểu Lan nhìn dáng vẻ ngơ ngác của An Lâm, liền không nhịn được buồn cười.

Hai tay của cô chống ở phía sau, gương mặt nhìn lên trời, gió mát thổi tóc cô bay bay, hiện lên vẻ phóng khoáng tự nhiên tuyệt trần.

Trời xanh trong vắt, mây trắng như bông, mặt đất nhấp nhô màu xanh lá cây, rõ ràng là màu sắc rất đơn điệu, nhưng khi bọn chúng dung hòa vào nhau, lại khiến người ta cảm thấy thoải mái vô cùng.

Hứa Tiểu Lan: "..."

Nụ hôn này, còn ngọt ngào hơn quỳnh tương mỹ ngọc, hơn vô số thứ trên đời...

Cảnh giới của Hứa Tiểu Lan giống với cảnh giới của An Lâm, hơn nữa bất cứ lúc nào cũng có thể vượt qua.

Đôi môi tiếp xúc với nhau vào lúc này.

Ánh mắt của An Lâm một lần nữa nhìn về phía Khí Hải.

Chấn chỉnh như thế nào đây?

Chuyện này khiến cho An Lâm cảm thấy áp lực, hắn cảm thấy mình là nên chấn chỉnh lại uy phong của đàn ông, cũng không thể từ An Nhật Thiên lưu lạc thành mặt trắng nhỏ của nhà Tiểu Lan chứ?

Sau một lát, hai người ngồi trên một mỏm đá lớn vươn ra vách núi, ngắm nhìn phong cảnh vừa bao la bát ngát lại khiến người ta cảm thấy thoải mái ở phía xa.

Hai người tiếp tục tán gẫu.

Bây giờ cảnh giới của Hứa Tiểu Lan đã nâng lên đến Hóa Thần trung kỳ, cảnh giới nâng cao như bắn tên lửa vậy.

Đây có thể có liên quan đến huyết mạch Chu Tước bên trong cơ thể của cô, dù sao thì đó cũng là nguồn máu gốc của Thánh thú, phối hợp với thiên phú yêu nghiệt vốn có của Hứa Tiểu Lan, không lợi hại mới lạ.

"Phong cảnh thật đẹp." Hứa Tiểu Lan cảm khái nói một tiếng.

"Người thật thà nói chuyện luôn thẳng thắn như vậy đấy." An Lâm vô cùng nghiêm túc nói.

Hứa Tiểu Lan liếc xéo An Lâm: "Anh vẫn chưa nói xong à?"

An Lâm nhìn mấy giây, nghiêm túc nói: "Mười dặm gió xuân không bằng một nụ cười của em."

Tất cả mọi thứ vẫn phải trở lại trên người của An Kì Lân.

Nhớ một lần hắn cách thành công gần đây nhất, là thành công dùng lôi kiếp của Liễu Thiên Huyễn làm ra một chiếc áo choàng tuyệt đẹp cho An Kì Lân.

An Kì Lân giống như mô tơ điện nhỏ của hắn, hễ là năng lực nó có thể dùng, An Lâm cũng có thể dùng, ví dụ như Kim Hư Lôi, ví dụ như Bạch Lôi hàm chứa kiếm ý cực kỳ mạnh.

Năng lực ngọn lửa Chu Tước màu trắng, thỉnh thoảng cũng có thể mượn dùng, chỉ có điều Chu Tước kia rất kiêu ngạo, có khi muốn dùng cũng không dùng được.

Còn về con cá heo nhỏ nguyên thể hỗn độn bị An Kì Lân xem thành tọa kỵ kia, chính là một nhân vật mới thuê phòng của hắn nhưng lại không đóng tiền thuê nhà. Mà An Lâm lại còn hết cách, chỉ có thể để mặt cho nó trong Khí Hải rong chơi tới lui, nhảy múa trong bọt sóng.

"Tiểu Lan, em còn nhớ ngày đó anh độ kiếp, đột nhiên ói ra một búp bê kim quang không?" An Lâm bỗng miệng nói.

"Nhớ mà, An Kì Lân, tên nó còn là do em đặt đấy, không phải bị anh ăn rồi sao?" Hứa Tiểu Lan chớp mắt tò mò nói.

Khuôn mặt của An Lâm giật giật, vô cùng nghiêm túc sửa cho đúng nói: "Không phải là bị anh ăn, mà là bị anh nuốt vào trong Khí Hải rồi."

Hứa Tiểu Lan bũi môi: "Cũng tương tự mà."

Shit... Đây, đây còn là phong cách của An Nhật Thiên sao?

Đúng vậy, tại sao hắn làm nũng với Tiểu Lan?

An Lâm: "..."

Hứa Tiểu Lan chấn động, đôi mắt xinh đẹp lượn đi lượn lại trên người An Lâm, kinh ngạc nói: "An Lâm, vậy mà anh lại làm nũng với em?"

An Lâm kéo tay Hứa Tiểu Lan: "Đừng mà, đừng như vậy, em nói mau đi."

"Không có, em không có nuôi đứa trẻ bao giờ, càng không có nuôi đứa trẻ trong Khí Hải." Hứa Tiểu Lan lười để ý đến An Lâm, tức giận nói: "Anh tự mình nghiên cứu đi!"

An Lâm chỉ đành nói thẳng thắn với Hứa Tiểu Lan: "Được rồi, anh muốn mặc quần áo cho An Kì Lân, để cho nó biết liêm sỉ, như vậy anh mới có thể tấn cấp Hóa Thần hậu kỳ."

Hứa Tiểu Lan chấn động: "An Lâm, em thấy cách tu luyện của anh càng ngày càng lệch lạc!"

Vẻ mặt của An Lâm tuyệt vọng nói: "Anh cũng không muốn mà, bây giờ lại hoàn toàn không có manh mối, bế tắc gần một năm rồi, anh có thể có cách gì chứ..."

"Được rồi, được rồi, một năm mà thôi, có tu sĩ bị kẹt lại ở Hóa Thần Kỳ mấy ngàn năm cũng có, sốt ruột ăn không được đậu hủ nóng, anh từ từ nghiên cứu đi." Hứa Tiểu Lan khoát tay, tỏ vẻ đây là hiện tượng bình thường.

An Lâm lắc đầu: "Không được, anh không nhìn thấy hy vọng cảnh giới tăng tiến, cả người đều trở nên không thoải mái! Một năm không lên được một cảnh giới, vậy còn gọi là tu tiên gì nữa chứ?"

Hứa Tiểu Lan: "..., có đôi lúc, em cảm thấy tu dưỡng đạo đức của sinh viên trường chúng ta thật tốt, lòng bao dung rất mạnh."

An Lâm nghe hiểu rồi, cười ha ha nói: "Người không có thực lực làm ra vẻ, sẽ bị đánh. Nhưng người có thực lực hơn nữa thực lực còn rất lợi hại mà làm ra vẻ, lại có thể thu hút được fan."

Hứa Tiểu Lan liếc hắn: "Cho dù là đánh cũng đánh không lại anh!"

"Chính xác!" An Lâm vui vẻ cười hì hì nói: "Vậy thì Tiểu Lan, em nghĩ ra cách gì hay có thể để cho anh đột phá bế tắc này không?"

An Lâm có phần không biết đối đáp, nói thật, An Kì Lâm ở Khí Hải rong chơi thế nào, không mặc gì đi nữa, hắn cũng đều không có bất kỳ cảm giác phản cảm nào. Con nít mà, mông trần chạy nhảy với voi con đó gọi là trong sáng thuần khiết.

Hứa Tiểu Lan hơi không hiểu, hơn nữa chuyện này cũng hơi buồn cười.

"Sao mà bây giờ một mình nó không mặc gì nấp trong Khí Hải, ngược lại anh nhìn lại không quen.

"Lúc đầu đám người chúng ta đều nhìn quen An Kì Lân không mặc gì rồi, cũng không thấy anh nói cái gì mà nhìn không quen."

Hứa Tiểu Lan: "..."

"Sau đó, bây giờ anh muốn cho nó thêm một bộ quần áo,bởi vì nó vẫn không mặc gì trong Khí Hải của anh, anh nhìn không quen! Em có cách nào hay không?" An Lâm tiếp tục nói.

Đây là bởi vì Hứa Tiểu Lan bá khí quá mạnh hay là uy lực của hắn quá yếu?

An Lâm đột nhiên nhìn Hứa Tiểu Lan, dùng ngón tay nâng cằm nhọn xinh đẹp của Hứa Tiểu Lan, cười tà mị nói: "Cô gái, cô phải nghĩ cách cho tôi, nếu không bổn tông chủ tôi sẽ không vui!"

Hứa Tiểu Lan: "?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận