Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1506: Tôi đã trở về rồi!

"Rốt cuộc anh là ai?"

Cảm nhận được xúc cảm lạnh băng từ cổ truyền tới, Hắc Y Nhân Đại Đế cất tiếng hỏi người đứng sau.

Cô ta vừa mới tập trung sự chú ý lên trên người mấy đại năng cảnh giới Hợp Đạo siêu cấp kia, không ngờ lại có một kẻ thần không biết quỷ không hay mò tới gần cô ta, rốt cuộc tên này có thủ đoạn đáng sợ đến mức nào?

Điều đầu tiên cô ta phán đoán, chắc chắn đối phương chính là một đại năng cảnh giới Hợp Đạo siêu cấp!

"Đừng quan tâm tôi là ai, lập tức thả họ ra."

Giọng điệu của người thanh niên phía sau cực kỳ lạnh nhạt, kiếm Thắng Tà xuất hiện tia sắc lạnh chấn động hồn phách.

Trước mặt Hắc Y Nhân Đại Đế.

Ngả Đạt mở to đôi mắt sinh đẹp, ngây ngốc nhìn về phía người thanh niên sau lưng Hắc Y Nhân.

Kiếm Thắng Tà của An Lâm cũng chọn đúng giây phút cảm xúc chập chùng này của Hắc Y Nhân Đại Đế mà đột ngột hạ xuống. Trong lúc kẻ địch đang chủ quan, rất có thể sẽ khiến cho cô ta đang sống sờ sờ trở thành người chết!

Giữa cảnh tượng máu tươi bắn tung tóe.

Vừa mới định giả vờ thần bí, mấy người liền nói thẳng tên của tôi ra là thế nào vậy hả?

Cho dù Hắc Y Nhân kịp phản ứng, miễn cưỡng vận chuyển sức mạnh trong cơ thể nhưng phòng ngự vẫn bị kiếm Thắng Tà chém vỡ trong giây lát, sau đó cũng chém đứt luôn cả đầu của cô ta!

"An Lâm?" Kim Hư thì thào mở miệng.

Ba cô gái có dung mạo xinh đẹp bị tay áo màu đen giữ chặt cũng đồng thời phun ra máu tươi.

Kim Linh và Kim Yêu cũng ngớ hết cả người, trong tích tắc liền quên luôn cả giãy giụa.

Cái đầu bay thẳng lên trời, còn giữ nguyên vẻ mặt đầy ngạc nhiên và khiếp sợ của Hắc Y Nhân.

An Lâm: "..."

Kim Yêu vẫn không ngừng chớp mắt, cứ như chính nó nhìn sai mất rồi, ngay sau đó nước mắt liền từ khóe mi trào ra: "Hu hu hu, Thánh Tổ đại nhân, là anh sao?"

Kiếm Thắng Tà là thần khí, độ sắc bén của nó cực kỳ nghịch thiên.

An Lâm lập tức vận chuyển Chu Tước Thánh Hóa đốt cháy sạch sẽ những mũi nhọn này không còn một mảnh.

Toàn thân Hắc Y Nhân Đại Đế run lên, đôi đồng tử đen kịt như đầm sâu cũng chợt co rụt lại đúng lúc này.

Ngả Đạt, Kim Linh, Kim Yêu, toàn thân phủ bởi máu tươi lập tức ngã xuống đất.

Nhưng An Lâm còn chưa kịp đánh ra chiêu tiếp theo thì đã nghe thấy ba tiếng kêu cực kỳ đau đớn truyền đến.

Thân thể của của các cô bị mũi dao sắc nhọn màu đen ngưng tụ bên trong tay áo trực tiếp xuyên thẳng qua người. Số mũi dao sắc bén này có khoảng hơn trăm cái!

Lại thêm một chớp mắt, một bóng đen liền xuất hiện ở cách đó hơn nghìn mét.

Ngả Đạt nghiến chặt hàm răng, cố gắng mở miệng nói.

Nhân vật trong truyền thuyết, từng là một kẻ yêu nghiệt điên cuồng ở trong đủ loại truyền thông và truyện xưa truyền kỳ của cả đại lục, hiện giờ, hắn như vượt qua thời gian, vậy mà đã sống lại!!

Sức sống của mấy cô gái cực kỳ mỏng manh, hiển nhiên là trước đó đã bị giày vò không nhẹ, lại thêm mấy trăm lưỡi dao xuyên qua cơ thể, rất có thể các cô sẽ không chống đỡ được nữa.

Sự kinh ngạc của ngày hôm nay đã đủ nhiều rồi, Thiên Nhân tộc dốc toàn bộ lực lượng ra chiến đấu, cuộc tử chiến đánh đổi giữ lấy sự sống, trong lúc tuyệt vọng, cường viện chạy đến, tất cả những thứ này, họ còn có thể miễn cưỡng chấp nhận.

"Mấy người không sao chứ?" An Lâm biến sắc, không ngờ Hắc Y Nhân vẫn còn có hậu chiêu, lập tức đạp mạnh bước chân, chuyển dời vị trí không gian, đi đến bên cạnh tam bào thai, vận chuyển thuật pháp chữa trị.

Rất nhiều tu sĩ vừa chấn động, ngạc nhiên lại vừa mê mang.

Trên mộ tổ tiên bốc khói xanh sao!!

Nhưng bây giờ, ngay cả người chết cũng vùng dậy trợ giúp họ đánh bại kẻ địch, thế này thì hơi quá khoa trương rồi!

"Thánh Tổ, đừng lo lắng cho chúng tôi, ngài phải cẩn thận Hắc Y Nhân..."

"Tôi không nhìn lầm chứ... Anh ta... An Lâm?"

"Trang phục màu trắng, trường kiếm đen xì, còn cả khuôn mặt này nữa... Chắc chắn không sai, chính là hắn!"

"Làm sao có thể..."

Dường như An Lâm cảm nhận được gì đó, liền đưa mắt nhìn về vị trí thi thể của Hắc Y Nhân Đại Đế, nơi đó trừ một vũng máu ra thì không còn thấy bóng dáng của đối phương đâu.

Phần đông tu sĩ trẻ tuổi vẫn mang vẻ mặt mờ mịt như cũ, nhưng một số tu sĩ sống hơn một trăm năm trở lên thì lại run rẩy cả ngươi, nhìn về phía bóng dáng quen thuộc, mặt mũi quen thuộc kia.

Đúng lúc này, sự việc xảy ra trong vòng chiến đấu của Hắc Y Nhân cũng bị rất nhiều tu sĩ chú ý tới.

Sắc mặt Hắc Y Nhân có vẻ hơi tái nhợt, nhìn về phía An Lâm bằng vẻ mặt cực kỳ ngưng trọng: "Hơi thở dao động của Phản Hư cảnh, thực lực cấp bậc Hợp Đạo. An Lâm, anh... quả nhiên anh chính là An Lâm!"

Lúc này thì, ngay cả Huyết tộc và Hư Linh tộc cũng giật nảy mình.

Tên tuổi của An Lâm trước kia đã uy chấn khắp toàn bộ đại lục.

Đặc biệt là đối với cường giả Huyết tộc, An Lâm càng có sức chấn nhiếp hơn cả.

Dù sao thì An Lâm cũng đã từng lật tung thánh địa của bọn chúng lên, dẫn theo một đám Phản Hư làm phản liên tiếp đánh bại hai vị Đại Đế, mấy chục Phản Hư... Chiến tích này cũng quá kinh khủng, giờ nhắc lại, trong lòng chúng cũng không kìm được mà trào dâng cảm giác rùng mình lạnh lẽo.

"Không thể nào là hắn được! Không phải một trăm năm trước hắn đã chết rồi sao? Người chết không thể nào sống lại!" Một tên Huyết tộc hét lớn, dường như là muốn đè ép sự sợ hãi trong lòng xuống.

Đôi mắt hơi có vẻ ảm đạm của Trường Sinh Đại Đế sau khi nhìn thấy An Lâm liền xúc động đến mức toàn thân run run, lần đầu tiên ông khó lòng giữ vững vẻ mặt bình tĩnh.

"An... An Lâm? Là cậu sao?" Trong giọng nói run rẩy của Trường Sinh Đại Đế có thêm mấy phần khàn khàn, khắp khuôn mặt là vẻ khó thể tin nổi.

An Lâm nghe thấy vậy liền xoay người, nhìn về phía tu sĩ trên thành trì, nở nụ cười trong sáng tựa như ánh mặt trời. Hắn gật đầu: "Là tôi, tôi đã trở về rồi."

Trở về rồi.

"Vũ Liên Hoa, tụ kích." Thân hình uyển chuyển của cô ta nghiêng đi, tay áo dài bay múa như long xà, lại ngoặt một cái tiếp tục đánh về phía An Lâm.

Hắc Y Nhân thấy vậy, gót giày màu đen bỗng nhiên đạp mạnh xuống mặt đất, một đóa sen màu đen khuếch tán rộng ra, biến đất liền trử thành một mảnh đen kịt, đồng thời cũng bóng loáng như gương.

Bước chân hắn chuyển động, dùng bộ pháp cực kỳ tinh diệu tránh thoát khỏi một kích từ tay áo của Hắc Y Nhân, sau đó sử dụng Phong Kiếm, đánh về phía Hắc Y Nhân với tộc độ cực nhanh.

Tốc độ công kích của Hắc Y Nhân rất nhanh, nhưng An Lâm của An Lâm căn bản không hề coi nhẹ kẻ địch, trong nháy mắt lúc Hắc Y Nhân ra tay đã bắt đầu vận chuyển động thời cả ba thuật pháp bạo thể Hắc Minh Nguyên Khí, hình thức Hỏa Thần và thuật Tinh Mạch Thần Xung, hai con ngươi đồng thời trở nên trắng lóa như tuyết.

Bộ y phục tan tành dưới sự ngưng tụ sửa sang của sức mạnh Thần Đạo liền trở về nguyên trạng, hai tay áo chuyển động liên tiếp trong hư không, dùng tốc độ cực nhanh phóng tới quấn quanh thân thể An Lâm.

"Anh về rồi thì đã sao, cho dù anh sống lại, tôi cũng có thể khiến cho anh chết thêm một lần nữa!" Hắc Y Nhân Đại Đế đạp mạnh bước chân, đột nhiên chủ động xông về phía An Lâm.

Dù sao thì đủ loại truyền thuyết sự tích của An Lâm cũng đại biểu cho việc biến không thể thành có thể!!

"Hóa ra hắn chính là tông chủ thực sự của Tứ Cửu tiên tông sao?"

"An Lâm tông chủ có thể từ trong quan tài nhảy ra chiến đấu, chúng ta còn có lý do gì để lùi bước nữa?"

"Đúng! Hắn chính là tấm gương của chúng ta, chúng ra nhất định không thể bị tụt lại phía sau."

"Giết aaaaa..."

"Giếtttt!!"

Sĩ khí đồng lòng của quân Cửu Châu lại được dâng cao, điên cuồng chém giết kẻ địch trước mặt.

"Giết!" Ngay cả Trường Sinh Đại Đế cũng thoải mái cười lớn, lớn tiếng nói một câu, sau đó điên cuồng vận chuyển sức mạnh trận pháp, bổ về phía Huyết tộc và Hư Linh tộc đang chém giết trên tường thành.

Bi Tinh Đại Đế bị chiến hạm Tinh Hỏa giữ chân, Hắc Y Nhân lại bị An Lâm đánh lui, hiện giờ chỉ còn lại mỗi Y Đăng, ông cũng có thể nhẹ nhàng hơn một chút.

Người đàn ông cực kỳ nhiều lần tạo nên kỳ tích kia, đột nhiên trở về, mang đến cho họ sự trải nghiệm cực kỳ đặc biệt, dường như chỉ cần có hắn ở đây thì nhất định có thể nhìn thấy hi vọng!

Trong lòng rất nhiều tu sĩ không khỏi có một ngọn lửa nhen nhóm.

Thật sự là hắn, hắn thực sự quay về rồi!

Sức nặng hệt như núi thần vạn trượng.

Nhưng lại cực kỳ rõ ràng lọt vào trong tai mấy trăm vạn tu sĩ.

Giọng nói không hề lớn.

Thật nhanh!

An Lâm giật nảy mình, lập tức chém trúng một nhát lên người mình!
Bạn cần đăng nhập để bình luận