Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 821: Khải hoàn trở về

Hai người liên thủ phát động sức mạnh dị biến của Huyết Phượng Hoàng, uy lực có thể nói là kinh thiên động địa.

Ngoại trừ Áo Ngưu đã có chuẩn bị tâm lý từ trước, Độc Thần Oa, Thổ Bát Thử và Thao Thiết đều bị tiếng nổ tung đột nhiên xuất hiện này dọa cho kinh hồn bạt vía.

Vẻ mặt Đông Phương Tráng Thực càng thêm hưng phấn, chắp tay thở dài: "Tốt! Sức mạnh như thế này mới thực sự lớn, quả nhiên ta không nhìn lầm người!"

"Nhưng tại sao sức mạnh này lại quen thuộc như vậy chứ?"

Ngọn lửa màu máu ghê sợ thôn tính toàn bộ con đường màu xanh lam, dưới tình hình sức mạnh Bàn Cổ không phát động, những hàn lực trước mặt này căn bản không ngăn cản được lực hỏa diễm này hủy diệt, một đường phá hủy vô cùng thuận lợi.

Tiếng vỡ vụn vang lên lanh lảnh.

Tại hạt nhân vận chuyển năng lượng, tượng khắc Bàn Cổ bắt đầu sụp đổ.

Sức mạnh cực hàn mất đi trung tâm dẫn dắt, năng lượng bắt đầu chậm rãi biến mất.

Nhưng mà, cặp mắt kia sau khi dừng lại trên người An Lâm thì bắt đầu tiên tán.

"Ha ha... thật quá tốt rồi, dấu ấn băng hàn của Bàn Cổ cuối cùng đã biến mất, ta tự do rồi!" Ông chú trung niên ở ngoài cửa vô cùng hưng phấn mà nói, sừng kỳ lân trên đầu cũng tỏa ra ánh sáng vui sướng.

Hai người đứng ở nơi đó có thể cảm nhận được áp lực vô tận, giống như phải đối mặt với toàn bộ thiên địa, sức mạnh của bản thân bọn họ nhỏ bé đến cỡ nào.

Lúc này bọn họ mới định thần lại, nắm tay nhau, lòng bàn tay hai người đều là mồ hôi.

Biết được từmiệng của Đông Phương Tráng Thực, cho dù là chèn ép rất nhỏ, Thiên Tài vẫn bị đảo lộn, thật ra đều là quy luật sức mạnh mà sau khi Bàn Cổ tách ra lưu lại.

Đông Phương Tráng Thực càng thêm coi trọng tu sĩ trước mặt, quả thật, theo như hắn thấy cảnh giới của tu sĩ trước mặt cũng không tính là cao, thế nhưng tư chất này, đạo tâm này, phong thái này... tương lai nhất định sẽ là một nhân vật lớn xoay chuyển phong vân!

Hỏa diễm vẫn đang tàn phá bừa bãi, một đôi mắt dường như bao trùm cả trời đất đột nhiên xuất hiện nơi ấn phù vỡ vụn, ánh mắt chỉ mới trừng một cái, hỏa diễm màu máu trong nháy mắt tiêu tán.

Hắn cùng với Thao Thiết và một đám Thú tộc đi đến trước mặt An Lâm và Hứa Tiểu Lan, vô cùng vui vẻ nói: "Thật sự rất cảm tạ các ngươi, nếu không có các ngươi đến đây, Đông Phương Tráng Thực tôi chỉ sợ vẫn phải ở trong bí cảnh này chịu tra tấn vô tận!"

Cặp mắt kia, nói là hai mắt của Bàn Cổ cũng không quá.

An Lâm và Hứa Tiểu Lan thấy vậy, thân thể bắt đầu căng cứng, cặp mắt kia bọn họ thấy vô cùng quen thuộc, bởi vì lúc Dị Tượng Thiên Tài xuất hiện bọn họ cũng đã từng bắt gặp cặp mắt đó!

Áp lực xung quanh bỗng nhiên biến mất, An Lâm và Hứa Tiểu Lan đều nặng nề thở dài một hơi.

"Ông ta đang làm gì vậy?" An Lâm hiếu kỳ hỏi.

Hai ánh mắt dừng lại trên người An Lâm và Hứa Tiểu Lan, trong nháy mắt đó, nhịp tim của An Lâm dường như ngừng đập, sựsợ hãi lan tràn khắp toàn thân.

"Chủ nhân muốn thu hồi vùng đất Thương Huyết." Thao Thiết mở miệng nói.

"Ha, đã nói rồi, đi theo tôi, tôi có thể hứa mở cho ông một con đường lên trời!" An Lâm vỗ vỗ ống tay áo, hời hợt nói.

Mặt hắn xoay ra phía ngoài cửa, hai tay kết ấn, năng lượng màu đỏ như máu chấn động khuếch tán ra phía ngoài, vô biên vô tận, thậm chí dường như trời đất đang cộng hưởng với nhau.

"Xem ra, rất nhiều cường giả Thú tộc bị lưu lại trong bí cảnh này, lạc đường rồi..." An Lâm nhẹ giọng cảm khái một câu.

Kỳ Lân ngậm châu, có thể nói là mang theo một đại lục lơ lửng rời đi, thực sự vô cùng bá khí.

Lãnh địa của ác linh thú ngục Thần Bức Đại Đế.

An Lâm nhìn thấy Đông Phương Tráng Thực hé miệng, bên trong miệng ngậm một hạt trân châu mà đỏ máu.

Ba con tiên thú Phản Hư đứng ngay bên cạnh nó, đang chờ đợi cường giả Thú tộc từ bí cảnh trở về.

Vừa dứt lời, phía bên ngoài của đại lục lơ lửng liền bắt đầu vặn vẹo co rút vào, giống như bị hút vào một không gian kỳ lạ, càng ngày càng nhỏ, cuối cùng biến mất hoàn toàn!

Tướng tài đắc lực của Thần Bức Đại Đế, tượng đất Ác Mộng có thực lực củaPhản Hư hậu kỳ đang ở ngay chỗ này, bọn họ tiếp tục hành động nhất định sẽ vô cùng nguy hiểm, vì vậy không thể có bất kỳ sơ sẩy nào.

Nó biết, thời điểm An Lâm và Hứa Tiểu Lan xuất hiện, cũng là thời điểm bọn họ phải cố gắng chạy trốn.

Cốt Ngọc Tiên Trùng cũng đứng trong hàng ngũ đó, hai con ngươi của Lam Bảo Thạch Bàn vẫn luôn luôn chăm chú nhìn vào lối ra.

Từ trong hạt trân châu này hắn cảm nhận được một luồng sức mạnh không gian vô cùng to lớn.

Một vùng rộng lớn ở trung tâm hố trời.

Phía trên là vòng xoáy màu đỏ máu, có một nơi ánh sáng đang lấp lóe, đó chính là cửa vào của bí cảnh.

Sương đen sền sệt bao bọc một sinh vật hình người, nó đứng thẳng cách cửa ra không xa.

Bên ngoài cánh cửa màu xanh lam là một khoảng không trống rỗng, xa xa một bên là bầu trời đầy sao, một bên khác là màu đen bao trùm khắp nơi, bên trong bí cảnh này lại không có đến một ngôi sao màu đỏ.

Dưới sự dẫn dắt của Đông Phương Tráng Thực, bọn họ tiếp tục đi về phía trước...

An Lâm cũng không phải người tốt gì, không lo được sống chết cho những Thú tộc đó.

Đã mất đi Huyết Tinh chỉ dẫn, chỉ bằng một ngôi sao màu vàng, căn bản không đủ để phán đoán được lối ra, suy cho cùng lối ra cũng không phải ở trên ngôi sao màu vàng. Ba điểm xác định vị trí, hai điểm xác nhận đường đi, nếu một điểm mà nói, chỉ có thể đi lòng vòng mù quáng...

Lại là một vệt sáng hiện lên, một con voi ma mút khắp người đầy máu me xuất hiện.

Một tay của tượng đất Ác Mộng phất lên, sương đen sền sền bay ra, ngưng tụ thành năm người có hình dáng quái vật màu đen, kiểm tra toàn thân và đồ vật trong không gian của voi ma mút.

"Hừ! Phế vật vô dụng!"

Tâm tình của nó thật sự không tốt, hiển nhiên con voi ma mút này không thu hoạch được gì.

Mấy tốp trước thi thoảng còn thu hoạch được một số bảo vật của bí cảnh, cung cấp một số tin tức của vùng đất Thương Huyết, nhưng những Thú tộc gần đây ra ngoài, tỉ lệ sống sót cao, nhưng thu hoạch cùng với tin tức có giá trị lại không được là mấy.

"Cũng không biết tiến độ của đội Thần Vệ như thế nào, ngôi sao màu đỏ là điểm đáng ngờ nhất, bây giờ cũng chỉ có thể gửi gắm hi vọng lên trên chúng thôi." Tượng đất Ác Mộng lắc đầu thở dài.

Đội Thần Vệ do Vô Song Đao Ma dẫn dắt rất đáng tin cậy. Bây giờ vẫn chưa có bất kỳ tên nào thuộc đội Thần Vệ đi ra, có lẽ chúng đang cố gắng để thu hoạch được huyết ngọc Kỳ Lân!

Trong lòng tượng đất Ác Mộng hiện ra rất nhiều suy nghĩ, lúc này, đột nhiên xảy ra dị biến.

Tại vòng xoáy màu máu vô cùng to lớn, sức mạnh màu máu từ bên trong đó chảy ra lại bắt đầu giảm bớt dần, ngay cả uy năng phát tán ra bên ngoài cũng giảm đi rất nhiều.

"Cái này... đây là tình huống gì vậy?" Tượng đất Ác Mộng có chút không thể tin nổi nhìn cảnh tượng trước mặt, một suy đoán không tốt dần dần dâng lên trong lòng: "Chẳng lẽ là... lối vào của bí cảnh này bị đóng rồi sao?"

Không được, nhất định phải liên hệ với Thần Bức Đại Đế!

Người kia, rốt cuộc là ai?!

Vào thời khắc ấy tượng đất Ác Mộng không nhịn được hít vào một ngụm khí lạnh.

Không đúng... có một tên tồn tại có hình dáng loài người, nhưng lại có sừng kỳ lân màu máu!

Rất nhanh, ánh mắt của tượng đất Ác Mộng ngưng lại, nó thế mà nhìn thấy ba tên loài người!

Tượng đất Ác Mộng đưa mắt nhìn về phía cánh cửa ánh sáng, sau đó nhìn thấy được bóng dáng của người cầm đầu, lông vàng lấp lánh, tay cầm hai thanh đại đao trắng như tuyết, bá khí uy vũ đầy người.

Trong lòng tượng đất Ác Mộng vui vẻ, người vừa xuất hiện là đội trưởng đội Thần Vệ, Vô Song Đao Ma!

Quá tốt rồi, nó về đến nơi rồi! Thổ Bát Thử đáng tin như vậy, nếu không trở về thì thôi, giờ trở về nhất định có mang theo thu hoạch!

Bên cạnh nó là Độc Thần Oa, cũng là một thành viên của đội thần vệ!

Tượng đất Ác Mộng rất vui mừng.

Trong đội Thần Vệ Độc Thần Oa có thể coi là một tồn tại để thúc đẩy mọi người, biểu hiện vô cùng tốt, thoạt nhìn cũng rất trung thành và đáng tin. Tuy nhiên cha mẹ đều đã chết, không có nhà, nhưng nó lại nhắc đi nhắc lại là muốn về nhà, có lẽ là một con ếch chí tình chí nghĩa.

Chẳng biết tại sao, ấn tượng của tượng đất Ác Mộng đối với Độc Thần Oa càng ngày càng tốt, nguyên nhân chắc hẳn là bởi vì bọn nó đã khải hoàn trở về...

Tượng đất Ác Mộng đang muốn đích thân đến nghênh đón để bày tỏ tấm lòng tôn kính nhưng lại phát hiện phía sau bọn nó còn có mấy bóng người, nhìn không giống là thành viên của đội Thần Vệ.

Một con trâu màu trắng lông dài, còn có một quái vật mặt người thân dê, tại sao nhìn bọn họ lại quen thuộc như vậy chứ?

Không gian dao động lần nữa.

"Vù vù..."

Tượng đất Ác Mộng vừa muốn liên lạc với Thần Bức Đại Đế thì cánh cửa ánh sáng cách đó không xa lại xảy ra biến đổi.

Sự biến hóa này quá mức đột ngột, không phải thứ mà nó có thể ứng phó được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận