Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 442: Trận chiến sống còn trong tuyệt cảnh

Trốn?

Rơi vào trong tay năm Tuyết Nữ Kỳ Phản Hư có thuật pháp không gian, hắn dựa vào cái gì để trốn đây...

Chiến đấu?

Có ai nói cho hắn biết, làm sao để một tu sĩ Hóa Thần trung kỳ như hắn có thể đánh nhau với năm tu sĩ Kỳ Phản Hư cùng một lúc không? Một tên cung chủ Thánh Cung đã có thể ép hắn đến ngột ngạt, năm vị cung chủ Thánh Cung đồng thời xông tới, con mẹ nó chứ, căn bản là hắn không có phần thắng!

An Lâm hiểu rất rõ tình huống của mình lúc này, có lẽ hắn đã rơi vào ngõ cụt rồi.

Những Tuyết Nữ này vốn cũng không định dùng cách chia nhau ra thay phiên hành động, để Tụ Hỏa Bàn xen lẫn vào trong đó, sau đó lén lút đưa về Thánh Thành.

Từ lúc mới bắt đầu, các cô đã không để Tụ Hỏa Bàn rời khỏi tay người có thực lực mạnh nhất.

Đây là một cái bẫy, không chỉ giúp lực lượng của các cô có khả năng hội tụ vào một chỗ, mà còn khiến lực lượng của Chu Tước tông bị phân tán, hoàn toàn thoát khỏi sự truy sát của bọn họ.

Cô vừa dứt lời, năm tu sĩ Kỳ Phản Hư đồng loạt phóng ra khí tức cuồn cuộn, năm luồng khí tức hòa lại với nhau, trực tiếp tấn công về phía An Lâm và Hứa Tiểu Lan.

Hiện tại, trên một biển băng ở thánh địa Băng Hàn.

"Cũng không nhất định là chúng ta sẽ chết." An Lâm mở miệng an ủi.

Thân thể mềm mại của Hứa Tiểu Lan nhoáng lên một cái, khóe miệng rỉ ra máu tươi.

An Lâm nhìn Hứa Tiểu Lan, nhéo nhéo khuôn mặt tái nhợt của cô, vừa cười vừa nói.

Mộtvị trưởng lão của Chu Tước tông dẫn dắt lực lượng của quả cầu lửa màu đỏ, không ngừng công kích cung chủ Thánh Cung đang bay lượn như ma quỷ trước mặt ông, mỗi một đòn công kích đều có thể làm cả ngàn mét băng tuyết bốc hơi.

Hứa Tiểu Lan nhìn năm kẻ địch Kỳ Phản Hư, gương mặt xinh đẹp có chút tái nhợt, đi đến bên cạnh An Lâm, nói khẽ: "An Lâm, thật xin lỗi, tôi đã làm liên lụy tới cậu rồi."

Trận chiến diễn ra ở nơi này đã khiến tuyết đọng trong phạm vi hơn mười dặm bị hòa tan, sóng nhiệt nóng hổi tạo thành làn sóng xung kích, không ngừng khuếch tán ra bốn phía.

Hứa Tiểu Lan cũng nhìn An Lâm, bỗng nhiên nói: "Tôi có thể chết cùng một chỗ với cậu... cũng không tệ."

"Cô nói như vậy, chẳng lẽ là vi không coi tôi là đệ tử Chu Tước tông?"

An Lâm cảm giác thân thể như bị cả một ngọn núi đè lên, ngay cả hô hấp cũng có chút khó khăn.

Chiếc áo trắng của vị Tuyết Nữ rách bươm, khóe miệng chảy ra máu tươi, dáng vẻ hết sức chật vật, nhưng trên mặt cô lại không có chút biểu cảm lo lắng hồi hộp nào.

Thanh Ly nghe vậy, trên mặt nở nụ cười thản nhiên, hứng thú hỏi: "Ồ? Là ai cho cậu tự tin, để cậu ảo tưởng rằng mình sẽ không chết vậy?"

"Ha ha, ông cho rằng tôi thật sự đã không còn đường lui sao?" Trên mặt Tuyết Nữ hiện lên nụ cười đắc chí.

Ở ngay trung tâm trận chiến, có một quả cầu lửa màu đỏ khổng lồ đang tỏa ra ánh sáng chói mắt như thái dương ở phía chân trời.

"Không người nào có thể thoát khỏi Đại Viêm của tôi, cô không nên uổng phí sức lực thì hơn." Trưởng lão chắp tay sau lưng, viêm lực phát ra từ thân thể ông đủ để đè sập bầu trời.

Cô thúc giục lá bùa màu lam, nở nụ cười vui vẻ.

Hai luồng lực lượng va chạm ầm ầm, dư chấn mạnh mẽ làm vài dặm đất nứt toác, nhưng cuối cùng, ngọn lửa vẫn có thể nuốt trọn nhát kiếm.

Một phút đồng hồ trôi qua, cô vẫn còn ngồi yên tại chỗ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô ngơ ngác chớp chớp đôi mắt.

Ông tung ra một quyền, ngọn lửa vô tận hội tụ, tạo thành một quyền lửa vô cùng lớn, phóng thẳng về phía Tuyết Nữ.

Một suy đoán nảy ra trong đầu Tuyết Nữ, khiến cô như rơi vào hầm băng.

Sắc mặt Trưởng lão trầm xuống: "Cô còn dám mạnh miệng?"

An Lâm đang đối diện với năm vị cung chủ của Thánh cung, vẻ mặt cũng không có bất kỳ biểu cảm tuyệt vọng hay cam chịu nào, mà hắn đang âm thầm tìm kiếm phương pháp phá vỡ cục diện này.

Lúc này, trưởng lão đã ngưng tụ ra chín quả cầu lửa khổng lồ, nhanh chóng ném về phía Tuyết Nữ...

Chẳng lẽ... Một Tuyết Nữ bảo vệ Tụ Hỏa Bàn đã chết?

Tuyết Nữ cầm trường kiếm bằng băng trong tay, tức giận chém thẳng vào quả đấm mang lửa kia, một nhát kiếm lạnh lẽo lướt ngang bầu trời, ẩn chứa lực lượng phá hủy không gian.

Tuyết Nữ: "..."

Vì sao lại không có phản ứng? Không có khả năng!

Chỉ cần thúc giục Sinh Linh Trí Hoán một lần là có thể lập tức thay đổi vị trí hai sinh linh, sao bây giờ lại không có phản ứng?

Tuyết Nữ phun máu rồi rút lui, trên mặt lại nở một nụ cười thản nhiên: "Sở dĩ tôi ở chỗ này, chỉ là để dụ ông tới đây, sau đó kéo dài thời gian của ông mà thôi. Hiện tại tôi sẽ để cho ông biết, thật ra ông đã bị chúng tôi đùa giỡn đáng thương cỡ nào, tạm biệt, ha ha ha..."

Cô cũng không thèm để ý đến trưởng lão, tiếp tục thúc giục lá bùa màu lam.

"Vô dụng thôi, ông có từng nghe nói về Sinh Linh Trí Hoán chưa?" Vẻ mặt vị Tuyết Nữ kia không thay đổi, lắc đầu.

Vị trưởng lão cho là cô đang muốn thi triển một loại độn thuật nào đó, lập tức vây cấm không gian xung quanh.

"Tiểu Lan, cô dùng tốc độ nhanh nhất trốn thoát đi, tôi có cách hóa giải thuật vây cấm không gian của Tuyết Nữ, trong mấy giây thuật vây cấm bị hóa giải, bọn họ ắt sẽ chủ quan, cô hãy tìm mọi cách liên lạc với các trưởng lão, ít nhất cũng phải truyền cho họ thông tin về chỗ chúng ta đang ở!" An Lâm âm thầm truyền âm cho Hứa Tiểu Lan.

"Không thành vấn đề." Hứa Tiểu Lan truyền âm lại.

An Lâm nghe được câu trả lời của Hứa Tiểu Lan, nhẫn không gian của hắn lóe lên, hai tên người máy bắt đầu xuất hiện.

"Đạt Nhất Đạt Nhị, ngăn bọn họ lại!"

Ngay lúc đó, đôi cánh màu vàng của Hứa Tiểu Lan dang rộng như phượng hoàng, sấm sét bao phủ toàn thân, cô dùng bỏ chạy với tốc độ nhanh nhất, đôi môi phấn hồng khẽ mím, niệm lên một khẩu quyết.

"Đây chính là thứ cậu dựa vào sao?" Thanh Ly mỉm cười, vung bàn tay ngọc lên.

Đạt Nhất Đạt Nhị đang đánh về phía các cô lập tức bị biến thành khối băng, rơi xuống mặt đất.

Bình thường trong chiến đấu, chủ yếu bọn họ chỉ đảm nhận vai tấm khiên thịt, bây giờ đương nhiên không phải là đối thủ của Thanh Ly.

Ầm ầm!

Máu tươi văng ra dính lên làn váy thiên thanh, thân thể mềm mại của Hứa Tiểu Lan như một sợi bông, bất lực rơi xuống mặt đất.

Một chưởng đơn giản này lại có thể xuyên thấu không gian, mang theo sức mạnh cực kỳ đáng sợ, đánh tan ngọn lửa và tia sét của Hứa Tiểu Lan, chấn nát toàn bộ lục phủ ngũ tạng của cô!

Lúc này, vị Tuyết Nữ có một lỗ thủng lớn trên bụng, bị thương cực nặng đã tới trước mặt cô, nhẹ nhàng đánh ra một chưởng.

Hứa Tiểu Lan thấy cảnh này thì nét mặt thay đổi, đang định niệm khẩu quyết lần nữa.

"Haizz... Chúng ta quá xem thường bọn họ rồi, không ngờ suýt nữa chúng ta đã bị rơi vào bẫy..." Thanh Ly nghĩ mà sợ.

Năng lượng cực lạnh đóng băng cả không gian, chỉ trong nháy mắt, ngọn lửa màu vàng đứng mũi chịu sào hóa thành khói xanh rồi tiêu tán, cũng không để lại một chút dấu vết nào.

Ánh sáng màu hồng quét ngang bầu trời như một sợi tơ máu, khiến không gian giam cầm vỡ tan như pha lê.

An Lâm và Hứa Tiểu Lan lại có thể tự do hành động như trước!

"Sao có thể..." Năm vị Tuyết Nữ đều vô cùng giật mình, cảm thấy không thể nào hiểu nổi tình huống trước mắt.

Cũng ngay tại thời khắc đó, một ngọn lửa màu vàng đã phóng thẳng lên trời cao!

Đồng thời, một luồng khí cơ vô hình dao động, thông qua bùa truyền âm, bắt đầu khuếch tán khắp không gian!

Vẻ mặt Thanh Ly thay đổi, sau lưng cô xuất hiện ảo ảnh Thanh Thần Tước cao hơn ngàn trượng, ánh sáng màu xanh bao phủ toàn bộ phạm vi hơn mười dặm.

"Thanh Âm Tuyệt Giới!"

Một sức mạnh huyền diệu cấp tốc lan rộng, đánh tan tất cả khí cơ vô hình kia!

Quả cầu màu trắng trong tay cung chủ Thánh cung bùng phát ánh sáng cực mạnh, thân thể cô xuyên qua không gian, trong nháy mắt đã vọt ra xa vài dặm, cô đến gần ngọn lửa màu vàng cao tận trời kia, đưa tay vỗ một cái!

Nhưng ngay tại lúc này, đinh Phá Giới bùng nổ ánh sáng cực mạnh!

"Ha ha, buồn cười thật đó... Với tốc độ đó của các người mà muốn chạy trốn khỏi chúng tôi, trong mắt chúng tôi không có chút tính thử thách nào." Thanh Ly lắc đầu cười một tiếng, trên mặt cô, ngoại trừ khinh bỉ thì không còn biểu cảm gì khác.

Không gian lập tức bị khóa lại, khiến thân thể An Lâm và Hứa Tiểu Lan như bị đóng đinh, hoàn toàn không thể động đậy.

Xoạt xoạt...

Tuyết Nữ có vòng tròn màu trắng bao bọc toàn thân đột nhiên vươn tay nắm lấy không gian ở đằng xa.

Đúng lúc này, An Lâm dang rộng đôi cánh bay theo hướng Hứa Tiểu Lan đang bỏ chạy, toàn thân hắn phát ra luồng khí màu đen, tốc độ nhanh đến mức mắt thường không thể nhìn thấy, đồng thời giấu cây đinh màu đỏ trong tay áo.

Đúng lúc này, Tuyết Nữ cầm quả cầu màu trắng đang đứng trên bầu trời cũng đánh một chưởng về phía Hứa Tiểu Lan.

Băng chưởng rộng hơn ngàn mét, che đậy ánh sáng của mặt trời, mang theo lực lượng hủy diệt như muốn đánh cho cô gái đang rơi xuống kia tan xác.

"Hứa Tiểu Lan!"

An Lâm giận dữ gầm lên, nguyên khí Hắc Minh phát ra từ toàn thân hắn và sấm sét của An Kỳ Lân đồng thời dung hợp lại với nhau, lớp áo ngoài màu vàng xuất hiện, bao phủ thân thể hắn, khí tức nhanh chóng tăng vọt.

Đây là con át chủ bài cuối cùng của hắn, bây giờ đã đến lúc lấy ra rồi.

Sấm sét nổ vang, thân thể hắn xé rách không khí, cấp tốc bay đến bên cạnh Hứa Tiểu Lan, vây quanh người cô.

"Mở cho tôi!"

Hắn hét lớn một tiếng, kiếm Thắng Tà mang theo tia sét màu vàng sáng chói, vung ra nhát kiếm đủ để xé rách hư không, ánh sáng màu vàng trở thành màu sắc duy nhất trong vùng không gian này.

Tia sét bộc phát lực lượng đánh nát mọi thứ, chém về phía băng chưởng trên bầu trời.

Hai luồng lực lượng hủy diệt va chạm với nhau khiến không gian chấn động, gió lốc càn quét.

Cuối cùng, nhát kiếm sấm sét màu vàng đánh tan băng chưởng, phóng tới chỗ Tuyết Nữ cầm quả cầu màu trắng.

Sắc mặt năm vị Tuyết Nữ Kỳ Phản Hư đều thay đổi.

Ánh sáng từ quả cầu lóe lên, một bức tường băng xuất hiện trước người Tuyết Nữ.

Ầm ầm!

Sấm sét mạnh bạo nổ tung, đánh nát tường băng, khiến Tuyết Nữ lùi lại vài trăm mét.

Đây là lần đầu tiên Tuyết Nữ kia bị tu sĩ Kỳ Hóa Thần đánh lui, trong lòng cực kì tức giận.

Không chỉ cô, mà bốn vị Tuyết Nữ còn lại cũng hết sức kinh ngạc.

An Lâm ôm Hứa Tiểu Lan liều mạng thoát ra, vị Tuyết Nữ có vết thương nặng trên người cách bọn họ gần nhất, cô ta nhanh chóng lấy lại tinh thần, tung một chưởng về phía hai người đang chạy trốn.

"Lạc Sương Tru Tiên Chưởng!"

Lại là một chưởng lạnh lẽo đánh tới, bao phủ thân thể An Lâm và Hứa Tiểu Lan.

An Lâm vung kiếm Thắng Tà chém vào luồng chưởng kia, tia sét màu vàng nổ tung, phóng ra lực lượng cực kỳ mạnh mẽ.

Nhưng chưởng này là thuật pháp độc môn mà Tuyết Nữ Kỳ Phản Hư đánh ra với toàn lực, lực lượng của Lạc Sương Tru Tiên Chưởng đã đạt đến cấp độ cực kỳ đáng sợ, sức mạnh kia khiến An Lâm cảm thấy có phần tuyệt vọng.

Lạc Sương Tru Tiên Chưởng đánh tan tia sét, chụp lên người An Lâm và Hứa Tiểu Lan.

An Lâm cẩn thận ôm Hứa Tiểu Lan vào lòng, đưa lưng về phía Tuyết Nữ. Đôi môi Hứa Tiểu Lan mấp máy, vết thương nặng khiến cô không thể nói ra lời nào, hai mắt mê mang, một giọt nước mắt lăn dài trên gò má cô.

Ầm ầm!

Trời đất chấn động, Lạc Sương Tru Tiên Chưởng đập hai người xuống mặt đất, ép mặt đất lõm xuống thành một dấu ấn hình bàn tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận