Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1205: Một con chó dữ

Tất cả sinh linh Hư Linh tộc đều hãi hùng phát hiện, trong tim của mình đều xuất hiện một ngọn lửa.

Ngọn lửa kim sắc, không có thực chất, nhưng lại thật sự tồn tại!

"Aaaa... Ngươi đã làm cái gì với chúng ta?!" Rốt cuộc trên mặt Hư Linh vương đã hiện lên vẻ sợ hãi, khiếp sợ nhìn An Lâm.

Thân thể An Lâm chậm rãi bay lên không trung, tựa như thần linh tối cao quan sát chúng sinh.

"Ta đã nói rồi, lần này ta tới là để tuyên cáo lỗi lầm của các ngươi, sau đó thi triển thần phạt! Bây giờ trong tim từng sinh linh các ngươi đều có một ngọn lửa, nếu như các ngươi có thể chân chính tỉnh ngộ lại, thật lòng sám hối, thì ngọn lửa sẽ biến mất, nếu không..."

An Lâm càng bay càng cao, thân hình bắt đầu dần biến mất.

"Nếu không thì sao? " Hư Linh vương gấp giọng hỏi.

Không có tiếng trả lời, bởi vì An Lâm đã biến mất.

Nhưng đây giống như một hạt giống, nhanh chóng truyền bá, mọc rễ nẩy mầm ở trong Hư Linh tộc.

Dưới ngôi sao, Đề Na và An Lâm lẳng lặng nhìn tình hình phát triển tiếp theo.

"Aaa... Thật khó chịu, muốn ép chết người ta à!"

Trong tim từng sinh linh Hư Linh tộc đều có một ngọn lửa, vì vậy, nó là việc lớn liên quan đến từng sinh linh Hư Linh tộc, hiển nhiên là mấy câu nói kia của An Lâm đã được truyền đi rất nhanh, trong nháy mắt đã truyền khắp cả khu vực.

"Nói chuyện đừng nói một nửa chứ!"

"Tôi cũng không có triển khai trên phạm vi lớn mà. Thật ra thì hỏa diễm kim sắc chỉ là một hình chiếu đơn giản, hữu hình vô chất, không có bất kỳ tác dụng cưỡng chế nào đối với Hư Linh tộc." Đề Na mỉm cười nói.

Mấy chục vạn Hư Linh tộc ở chủ thành đều luống cuống.

"Rốt cuộc thì ngọn lửa kim sắc kia là cái gì? Không phải cô đã nói rằng không thể cưỡng chế cả một chủng tộc làm gì đó trên phạm vi lớn, sẽ khiến chỉ lệnh xung đột, không đạt được hiệu quả ư?" An Lâm tò mò hỏi.

"Thần sử đại nhân, ngài mau trở lại nói cho hết lời đi!"

"Trời ạ! Nếu như chưa tỉnh ngộ và sám hối, rốt cuộc sẽ thế nào?"

Không chỉ riêng Hư Linh tộc trong chủ thành lớn nhất, ngay cả Hư Linh tộc ngoài thành, cũng biết đến lời nói của thần sử An Lâm.

"Hữu dụng, mỗi lần bọn họ thấy ngọn lửa này, sẽ tự tỉnh ngộ ra, ngọn lửa chính là một cái gương, bày ra trước mắt bọn họ, hơn nữa còn có thể vô thức thay đổi bọn họ, khiến bọn họ đưa ra lựa chọn."

Thần sử An Lâm còn chưa nói hết câu cứ thế biến mất.

Hai tròng mắt Đề Na lóe lên ánh sáng kì lạ, tiếp tục nói: "Lúc trước là tôi phạm phải lỗi lầm, bắt đầu từ bây giờ phải hoàn toàn sửa đúng, xóa sạch cái chỉ lệnh sai lầm trước kia đi!"

Đúng, ngay cả hắn cũng không biết ngọn lửa kia là cái quái gì.

"Làm như vậy thật sự hữu dụng sao?" An Lâm có phần khó hiểu.

Trên những cành cây xanh xa được buộc những dải lụa nhiều màu sắc, đón gió khẽ bay múa phất phơ.

Ánh nắng ấm áp, gió mát thổi qua.

"Ha ha ha.. chất lượng tân sinh lần này cao hơn lần trước không ít đâu, chỉ riêng thiên tài cảnh giới Dục Linh đã có ba người, Đạo Chi Thể cao giai thì đã chiếm tám mươi phần trăm tỷ lệ, đây quả là niềm may mắn của Thiên Đình..."

An Lâm và Đề Na rời đi thế giới Kính Thần.

Nguyệt Ảnh Địa Tiên chỉ vén tà váy dài màu đen lên, lắc lư bắp chân thon dài cân xứng, cười nói: "Đúng là không cần nhiều như vậy, Thiên Đình chọn những người còn dư lại cũng không có áp lực."

Trước kia là cô tạo ra Phệ Linh thú với nhiệm vụ cắn nuốt chủng tộc trí tuệ cao, bây giờ sau khi tiến hóa thành Hư Linh tộc, kéo dài chỉ lệnh mà Phệ Linh thú kế thừa, đây cũng không phải là chuyện tốt. Tốt nhất là cưỡng chế xóa sạch chỉ lệnh này, như vậy thì mới có thể làm cho chủng tộc phát triển bình thường.

"Liễu Thiên Huyễn, Đường Tây Môn, Hiên Viên Thành, Tô Thiển Vân, Hứa Tiểu Lan, Diêu Minh Hi, Diêu Tú... Đây đều là những mầm móng xuất sắc nhất, không phải bị Tứ Cửu tiên tông vợt mất, thì cũng là có dự định riêng, khiến cho trường học chúng ta cứ như đang giúp bọn hắn bồi dưỡng nhân tài ấy..."

"Aizzz... Nghe cô nói thế, tôi lại không vui nổi rồi." Phó hiệu trưởng Ngọc Hoa dựa lưng lên cái bàn, ngẩng đầu xuyên thấu qua trần nhà nhìn trời.

Phó hiệu trưởng Ngọc Hoa: "..."

Chuyện này, không phải là chuyện có thể hoàn thành trong thời gian ngắn, còn cần chậm rãi đợi sự kiện lên men.

Phó hiệu trưởng Ngọc Hoa ung dung thở dài, vẻ mặt cảm khái.

"Thôi đi." Nguyệt Ảnh Địa Tiên đẩy gọng kính đỏ, thản nhiên nói, "Bọn họ tới đây đều vì danh tiếng của An Lâm thôi, có ai mà lại không nghĩ biết An Lâm danh chấn đại lục Thái Sơ? Có khi sau khi bọn họ tốt nghiệp, toàn bộ đều chạy tới Tứ Cửu tiên tông đấy, ông có tin không?"

Khóe miệng phó hiệu trưởng Ngọc Hoa thoáng co rút, ông mạnh miệng nói: "Không nói chuyện này, nhưng mà Tứ Cửu tiên tông cần nhiều người thế làm gì?"

Từng đợt pháo mừng nổ tung ở trên bầu trời.

Phó hiệu trưởng Ngọc Hoa nhìn danh sách nhập học, trên mặt nở nụ cười tươi như hoa.

Một đám thiên tài tới từ các chủng tộc đứng đầu giới Cửu Châu và đại lục Thái Sơ, mang ước mơ và tâm trạng hào hứng, bước vào cánh cổng của trường Đại Học Liên Hiệp Tu Chân.

Mỗi năm lại có một lần tân sinh nhập học.

Phó hiệu trưởng Ngọc Hoa rất thất vọng, rất ưu thương.

"Thật ra thì cũng không sao cả!" Nguyệt Ảnh Địa Tiên khẽ cười nói, "Những người khác làm tông chủ tôi sẽ bất mãn, nhưng An Lâm làm tông chủ Tứ Cửu tiên tông, thì tôi cảm thấy cũng có thể tiến hành. Nói như thế nào đi nữa thì hắn cũng coi như là một nửa người của Thiên Đình, những thiên tài kia tới Tứ Cửu tiên tông, tuyệt đối sẽ không quên Thiên Đình chúng ta."

Phó hiệu trưởng Ngọc Hoa gật đầu, lấy ra một cái túi, bắt đầu ăn, nom rất ngon miệng: "Chỉ là có chút đáng tiếc, sau khi hắn đi, tôi liền không được ăn loại bánh bao ngon như thế này nữa."

"Cửa hàng mỹ thực của Thần bếp An Lâm vẫn buôn bán bình thường nha." Nguyệt Ảnh Địa Tiên nói.

"Không có tiền ấy... Tôi cũng không phải là những tiên nhân lắm tiền ở Thiên Đình, tôi chỉ là một vị phó hiệu trưởng bình thường, không có phúc để hưởng dụng mỹ thực chí tôn." Phó hiệu trưởng Ngọc Hoa đảo cặp mắt trắng dã, mở miệng nói.

Những sinh viên mới nhập học.

Bọn họ không muốn hỏi thăm các học trường học tỷ xem ký túc xá của mình ở đâu, mà là:

"Ký túc xá của học trưởng An Lâm ở đâu?"

"Học trưởng An Lâm ở chỗ nào?"

"Dẫn tôi đi gặp Tôn Giả Độ Hóa đi nha, nha nha nha..."

An Lâm ngụy trang một cách đơn giản, nắm tay Tiểu Lan, đi dạo ở trong khuôn viên trường học, nhìn các tiểu học đệ học muội tràn đầy sức sống, trong khoảng thời gian ngắn đã cảm thán hàng vạn hàng nghìn lần.

Hắn không chỉ là truyền thuyết của trường như trước kia, hắn cảm giác rằng mình đã thành thương hiệu của trường học rồi, độ nổi tiếng bùng nổ rất cao, nếu như không cẩn thận hiện ra người thật, có thể sẽ bị vây kín không tìm được lối thoát.

"An Lâm, anh mau nhìn, nơi này chính là nơi chúng ta gặp nhau lần đầu tiên đấy." Hứa Tiểu Lan vươn ra bàn tay nhỏ bé trắng thuần như ngọc, chỉ về phía một cây cổ thụ xanh tươi.

An Lâm nhìn cái cây cổ thụ này, chuyện đã xảy ra bốn năm trước thoáng như hôm qua.

Hắn cười nói: "Đúng vậy, đó là lần đầu tiên anh nhìn thấy tiên nữ, lần đầu tiên nói chuyện với tiên nữ."

Hứa Tiểu Lan nghe thế thì trên mặt hiện lên một rặng mây đỏ, khẽ hừ một tiếng, hình như là đang trách cứ An Lâm miệng lưỡi trơn tru, chỉ biết nịnh nọt, nhưng đuôi lông mày lại hiện ý cười, đã bán đứng suy nghĩ trong lòng cô.

Cô có ý định muốn đả kích người nào đó một chút, đột nhiên nói: "Đúng vậy đó, em còn nghe thấy người nào đó kêu hai tiếng 'gâu gâu' nữa cơ, lúc ấy em đã nghĩ rằng, người kia giống một con chó thật đấy."

An Lâm: "..., Những chuyện nhỏ nhặt thế này mà em vẫn nhớ à?"

"Lần đầu gặp gỡ là một kỷ niệm rất đẹp, khó mà quên được." Hứa Tiểu Lan đắc chí nói.

An Lâm nắm chặt bàn tay mềm mại nhỏ nhắn của cô gái bên cạnh, giơ lên, cười nói: "Đúng là người kia rất giống một con chó, chẳng qua lại không phải là chó độc thân, mà là một con chó dữ có thể canh giữ ở bên cạnh em, trung thành với em, bảo vệ em cả đời."

Hứa Tiểu Lan cong cái miệng nhỏ nhắn, ngơ ngác nhìn An Lâm.

Rặng mây đỏ trên không mặt trắng nõn của cô chẳng những chưa phai nhạt đi, trái lại còn càng đỏ rực lên, lan đến tận mang tai, giống như một trái táo chín đỏ.

Hứa Tiểu Lan bị những lời nói của An Lâm oanh tạc công hãm liên tục, rốt cuộc cũng đã chính thức bại trận...
Bạn cần đăng nhập để bình luận