Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1254: Kế hoạch thông suốt

Quỳ Ngưu nghe thấy mấy lời này của An Lâm, tức giận đến mức suýt chút nữa thì nổ tung.

Có thể coi thường bất cứ ai, nhưng không thể coi thường lôi trì nhà nó được!!

"Ha ha, Lôi trì nơi đây không dễ chịu? Được lắm, cậu tiếp tục chạy tới đây rồi tôi cho cậu xem thử một chút, để cậu biết được thế nào mới là lôi trì kinh khủng thực sự!!" Quỳ Ngưu cười lạnh một tiếng, không truy cứu chuyện An Lâm cùng tới, trái lại còn rất vui vể để An Lâm đi theo sau.

Nó muốn cho An Lâm thử nghiệm, cái gì gọi là thống khổ và tuyệt vọng thực sự!

Cửu Thải Thần Tước cũng có chút bất ngờ, khuyên: "Nếu không nhịn được thì cũng đừng gắng sức chống lại, nơi mà tôi với Quỳ Ngưu định đi tới tiếp theo, ngay cả đại năng cảnh giới Hợp Đạo cũng có thể gặp phải nguy hiểm."

Nghe được sự quan tâm trong giọng nói của Cửu Thải Thần Tước, An Lâm mỉm cười nói: "Yên tâm đi, tôi tự có chừng mực, sẽ không làm chuyện mà bản thân không nắm chắc."

Cửu Thải Thần Tước thấy lời khuyên của mình không đả động gì được An Lâm, dứt khoát không để ý tới nữa, thầm nghĩ nếu lúc sau hắn không thể thừa nhận được năng lượng sấm chớp quá mạnh mẽ, có lẽ cũng sẽ từ bỏ.

Cứ như vậy, một người hai thú tiếp tục lên đường.

Nơi đây giống như là trung tâm biển sét.

An Lâm thông qua hành động thực tế đạt được sự thừa nhận của Quỳ Ngưu.

Nó thả ra năng lượng chấn động cực kì khủng bố, có một khe chớp xuất hiện ở bên ngoài.

Quỳ Ngưu có chút khiếp sợ nhìn An Lâm, thở dài nói: "Thật không ngờ rằng cậu lại có thể chống đỡ được nơi này, cậu đã rất tuyệt rồi, cường đại hơn tất cả đại năng Phản Hư mà tôi đã gặp. Cứ rèn luyện thân thể ở nơi này đi, phía trước cũng không phải là nơi mà cậu có thể đặt chân tới."

Một tảng đá đen kịt hiện ra ánh sao thần bí ở bên trong, xuất hiện trước mặt mọi người.

Quỳ Ngưu nhìn thấy bộ dạng của An Lâm, con mắt đều trừng ra.

Một trăm mét, một nghìn mét, mười nghìn mét...

Hắn nghe thấy lời nói của Quỳ Ngưu, trên mặt không có vẻ vui mừng, ngược lại còn mang tiếc nuối nói: "Hồ Ngũ Thải Thiên Lôi cũng chỉ có loại trình độ này thôi sao? Nói thật, sau khi quen rồi tôi chẳng cảm thấy gì cả."

Tảng đá vô cùng lớn, từng hình tròn dẹp, lớn nhỏ khoảng chừng ngàn trượng.

Lại đi thêm mười nghìn mét nữa.

Năng lượng sấm sét vô cùng đáng sợ, một giây đã có vài chục phát sét bắn phá vào thân thể.

Dám xem nhẹ hồ Ngũ Sắc Thiên Lôi của tôi, tôi không tin không trị được cậu!

Nhìn vào khe chớp từ bên ngoài, có thể thấy được bên trong ẩn chứa vô số năng lượng sấm chớp, khiến cho người tôi chỉ mới liếc qua thôi đã muốn phá rách tâm hồn.

"A, nếu như An Lâm tông chủ cảm thấy sấm sét ở nơi đây nhạt nhẽo, vậy mời cậu đi theo tôi tiến vào vùng trung tâm của hồ Ngũ Sắc Thiên Lôi xem thử một chút!" Quỳ Ngưu cười lạnh mở miệng.

Trên mặt An Lâm lộ vẻ ghét bỏ, tiện thể há miệng nuốt vài tia sét vào bụng, nhìn qua vừa mạnh mẽ lại vừa phóng khoáng, tỏ vẻ Ngũ Sắc Thiên Lôi chẳng có gì cả.

Chẳng lẽ nhân loại này thật sự không sợ sét sao?

Trong lòng cũng có chút tò mò.

Nhân tiện mang An Lâm đi vào trong đó, áp chế lòng hăng hái của hắn!

An Lâm cũng đi theo Quỳ Ngưu tiến vào, một hồi chuyển dời không gian mãnh liệt kéo tới.

Không thể tưởng tượng được, chỉ mới dùng phép khích tướng một chút, Quỳ Ngưu đã chủ động dẫn hắn vào vùng trung tâm của hồ Ngũ Sắc Thiên Lôi, đây đúng là đánh thông kế hoạch mà!

An Lâm chỉ đứng ở bên ngoài thôi mà tim không chịu được rung rung liên hồi.

"Ồ? Vùng trung tâm? Vậy tôi còn có hứng thú một chút, hy vọng đừng khiến cho tôi phải thất vọng nha." An Lâm lộ vẻ mặt tò mò, nhưng trong lòng đã sớm hoan hô nhảy cẫng lên.

Điều này có nghĩa là, đại năng cấp Hợp Đạo cũng có thể bị nhốt lại bên trong màng chắn do sấm sét cấu thành này!

Đây là một dạng khái niệm gì chứ?

Cấp độ của vùng sét này thật sự rất cao, mỗi một cột sét đều có thể so với lôi pháp được triển khai khi dung hợp với lực lượng Thần Đạo, mà ở trong đó có nghìn nghìn vạn vạn loại sấm sét như thế này!

Quỳ Ngưu cũng không ngại khi cho An Lâm tiến vào vùng trung tâm, sấm sét chỗ đó cả nó cũng không dám đụng, chẳng lẽ An Lâm lại có thể thừa nhận được uy năng sấm sét ở chỗ đó hay sao?

Trong nháy mắt tiếp theo.

An Lâm xuất hiện ở một nơi không ánh sáng.

Chung quanh là một mảnh trống rỗng và tối tăm, chỉ có phía trước, ánh sáng sấm chớp năm màu chiếu sáng toàn bộ hư không, chúng đan xen như một mạng lưới, mãnh liệt như tiếng biển rít gào, tạo thành một màng chắn do thiên lôi cấu thành ở trước mặt, nhìn không tới con đường phía trước.

Cửu Thải Thần Tước nhìn An Lâm,

Dứt lời, thân hình cực đại của nó liền chen lấn bay vào khe chớp trên tảng đá.

"Mọi người theo tôi tiến vào." Tiếng của Quỳ Ngưu như sấm rền, mở miệng nói.

An Lâm đã đi là sẽ không ngừng nghỉ, lúc này đây hắn muốn làm gì?

Nơi cực kì nguy hiểm không ai có thể vào, chắc chắn sẽ có bảo vật quan trọng!

An Lâm cảm thấy mình đến đúng nơi rồi, Quỳ Ngưu không vào được chỗ này cho nên Minh Châu vẫn ở nguyên vị trí chờ đợi người hữu duyên.

"Ha ha ha... An Lâm tông chủ, nơi này chính là vùng quan trọng nhất của Ngũ Sắc Lôi trì nhà tôi, thế nào, loại sấm kiểu này có hợp khẩu vị của cậu không? Cậu dám đi vào thử xem một chút không?" Quỳ Ngưu lộ vẻ mặt tự mãn nói, bộ dạng xem kịch vui, nhìn An Lâm.

"An Lâm tông chủ, Quỳ Ngưu còn không chịu được loại sấm sét này, cậu đừng đi." Cửu Thải Thần Tước không nhịn được xen vào một câu.

Uy năng của ngũ sắc thiên lôi chỗ này đã gấp thiên lôi bình thường vô số lần rồi, một tia chớp bất kì bổ xuống bên ngoài cũng có thể tạo thành tai nạn hủy diệt!

"Cảm ơn Thần Tước nhắc nhở, tôi không sao đâu." An Lâm nghe thấy lời nói có vẻ lo lắng của Thần Tước, hắn cười cười, cực kỳ tự tin đáp.

"Anh..." Thần Tước nghe được lời nói của An Lâm, cơn giận muốn bùng phát, sao lại bướng bỉnh như vậy chứ?

"Rốt cuộc thì anh muốn làm gì?" Một tiếng nói dễ nghe uyển chuyển đột nhiên truyền vào trong não của An Lâm, là do Cửu Thải Thần Tước sử dụng thuật Truyền Âm.

"Ha ha, Tiểu Tước Nữ, sao cô không tiếp tục giả bộ nữa hả?" An Lâm cười truyền lời lại.

Ngay tại thời điểm An Lâm đang có chút chần chờ.

Cô cứ vậy mà xuyên qua, có thể sẽ gặp phải nguy hiểm gì hay không?

Chỉ là... Tiểu Tước Nữ thật sự chắc chắn mình có thể xuyên qua màng chắn thiên lôi này sao?

Hắn tin tưởng nhân phẩm của Tiểu Tước Nữ, là một cô gái có tính tình thẳng thắn, nếu không lúc phát hiện ra thân phận của hắn ở cây Thái Dương, cũng sẽ không lựa chọn giúp hắn như vậy.

An Lâm suy nghĩ một chút, đây đúng là phương pháp xử lý có thể thực hiện.

"Tôi cũng muốn tiến lên đoạt bảo vật, tôi sẽ giúp anh lấy hạt châu, vì an toàn, anh đứng nguyên đây cho tôi là được, đừng làm mấy hành động tranh giành khí phách vô vị." Cửu Thải Thần Tước tiếp tục truyền âm nói.

An Lâm không giấu giếm Cửu Thải Thần Tước, hắn tin tưởng Tiểu Tước Nữ.

Cửu Thải Thần Tước nghe vậy khẽ giật mình, sau đó nhìn An Lâm một cách kì lạ: "Vậy ư... Thật trùng hợp, tôi cũng muốn đi vào đấy."

An Lâm có chút khó tin nhìn Cửu Thải Thần Tước: "Quỳ Ngưu còn không thể vào được, vì sao cô lại tự tin là mình có thể đi?"

Cửu Thải Thần Tước cười lạnh đáp: "A, tôi cũng muốn hỏi anh đây, Quỳ Ngưu còn không thể vào được, vì sao anh lại tự tin rằng mình có thể vào hả?"

An Lâm bị chặn họng.

Lúc này, một tiếng nói vang dội đột nhiên cất lên:

"Này, mấy người 'mắt đi mày lại' ở nơi này làm cái gì? Hai người quen nhau?!"

Quỳ Ngưu ngỡ ngàng nhìn Cửu Thải Thần Tước và An Lâm, cảm thấy chuyện này có phần không đơn giản.

An Lâm và Cửu Thải Thần Tước cùng lúng túng đưa mắt nhìn lên phía trước.

"Tôi muốn tới nơi mà Quỳ Ngưu không thể vào, nơi sâu nhất trong hồ Ngũ Sắc Thiên Lôi, có lẽ nơi đó sẽ có thứ mà tôi muốn tìm - một hạt châu."

Trên mặt Cửu Thải Thần Tước hiển hiện sắc thái xấu hổ: "Trước, trước tiên không nói về đề tài này nữa, rốt cuộc thì anh muốn làm gì? Sấm chớp ở phía trước thật sự rất nguy hiểm, anh đi nhầm một bước sẽ chết!"

Hôm nay lại gặp mặt, còn cần giấu giếm thân phận làm gì nữa?!

Ngày đó hai người đều đoán được thân phận của đối phương, nhưng lại cực kỳ ăn ý không ai vạch trần ai.

"Đừng đánh giá thấp trí tuệ của tôi!" An Lâm tức giận truyền lời lại.

Đôi mắt đẹp của Cửu Thải Thần Tước hiện lên một tia kinh hãi: "Anh... Sao anh biết là tôi?!"

Trong óc đột nhiên truyền đến một tiếng [Leng keng] thanh thúy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận