Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 405: Tặng bánh bao, thật sảng khoái

Vực

Sau khi An Lâm và Hứa Tiểu Lan cởi bỏ hết khúc mắc mâu thuẫn, An Lâm cực kì khoái trá, vừa hát lẩm bẩm trong miệng vừa đi trở về nhà mình.

Ba con thú sủng Tiểu Hồng, Đại Bạch, Tiểu Sửu đồng loạt quay ra nhìn chằm chằm An Lâm, mặt hiện lên vẻ lo lắng cực độ.

"Anh An? Có thành công không?" Đại Bạch tuy nhìn thấy An Lâm vừa đi về vừa hát nhảm, đã đoán được tâm trạng hắn không tệ, nhưng có trời mới biết có phải hắn đã thành cái loại người đáng thương bị kích thích quá nặng nên điên luôn rồi hay không, nên vẫn hỏi ra cho yên tâm.

An Lâm cười giơ nắm tay lên: "Tôi tự mình ra tay, đương nhiên là sẽ thành công, chuyện dễ như trở bàn tay ấy mà!"

Hắn vừa dứt lời, trong nhà đã truyền ra những tiếng la to đầy phấn khởi.

Ba con thú sủng kích động tới khóc ra, bởi vì họ biết, ngày mai họ sẽ được ăn lại những món ngon do An Lâm nấu!

Ngày hôm sau, An Lâm tiếp tục dùng chảo đế bằng làm cơm chiên trứng, lần này hắn đã thông minh hơn, hắn bỏ trứng và cơm đầy ấp cả chảo luôn, để có thể tận dụng triệt để diện tích của chảo.

Hứa Tiểu Lan thì cười tới ngả nghiêng ngả ngửa, lần đầu tiên cô thấy có người hấp bánh bao kiểu này, đúng là quái lạ mà.

Thấy mọi người không phải không hiểu thì cũng là cười nhạo mình, An Lâm chỉ trả lại cho họ một ánh mắt "Anh/ Cô thì hiểu cái gì".

Một lần hấp một trăm xửng!

Tô Thiển Vân thì ngơ ngác nhìn cả trăm xửng bánh bao, chép chép cái miệng nhỏ của mình, nói một câu với An Lâm, đồ ăn ngon quý ở chất lượng chứ không phải số lượng.

An Lâm cũng ăn rất nghiêm túc, hắn cảm thấy mùi vị này có hơi không bằng lần đầu tiên, nhưng cũng đã là một món ngon hiếm có.

Hắn không thể chờ nổi lấy một cái bỏ vào miệng ngay, mùi vị kém hơn cơm chiên trứng rất nhiều, nhưng cũng thuộc hàng bánh bao cực phẩm, ngon tới mức hắn không thể ngừng tay nổi!

Bữa tiệc cơm chiên trứng này, Tiểu Sửu, Đại Bạch và Tiểu Hồng ăn tới mức khóc ra.

Đợi khi bánh bao ra khỏi xửng, cũng chính là ngày tài nấu ăn của hắn vang vọng khắp cả trường!

Ngày thứ ba, An Lâm dùng chảo đế bằng hấp bánh bao.

Mẹ ơi ăn cực kì ngon! Cũng cực kì đã ghiền luôn!

Hiên Viên Thành cũng tỏ vẻ không hiểu, nhưng hắn chỉ nói sức ăn của bạn học An Lâm đúng là không nhỏ chút nào.

Nhưng cũng không đồng nghĩa với việc mười xửng bánh bao ăn ngon hơn một trăm xửng bánh bao mười lần, bởi vì nó còn có giá trị mùi vị căn bản, tỷ như mười cộng mười và mười cộng một trăm, giá trị mùi vị của hai bên hơn kém nhau tận mười lần.

Khi hắn lấy xửng ra đặt ở trước cửa nhà để hấp, cả trăm xửng bánh bao chồng chất lên nhau còn cao hơn cả nhà hắn, làm các học sinh đi ngang qua đều hoảng sợ.

Lại tỷ như nếu hắn nấu cớt, bởi vì mùi vị căn bản quá thấp, nên cho dù có tăng mùi vị lên thế nào cũng sẽ không thành món ngon được, càng không tồn tại khả năng cớt đó có mùi thơm. Nhưng nếu là nguyên liệu nấu ăn có cấp bậc cao hơn, nó sẽ kết hợp với chảo đế bằng, tạo ra món ngon tuyệt thế!

Một lúc lâu sau, bánh bao được lấy ra khỏi xửng hấp.

An Lâm xem như như hiểu được tác dụng của cái chảo đế bằng này rồi, mỗi ngày chỉ có thể tăng mùi vị của món ăn một lần, vả lại mùi vị này là một trị số cố định, nói dễ hiểu là nếu hắn hấp mười xửng bánh bao, mùi vị của mười xửng này sẽ gấp mười lần mùi vị một trăm xửng bánh bao hắn vừa hấp xong kia!

Hứa Tiểu Lan không thèm để ý tới An Lâm, tiếp tục ăn bánh bao...

Hứa Tiểu Lan yên lặng ăn bánh bao, cuối cùng mở miệng nói: "Không phải cậu hấp tới cả trăm xửng à? Đưa tôi thêm bốn xửng nữa đi!"

Tô Thiển Vân chưa bao giờ ăn bánh bao nào ngon tới mức này, cô ăn tới mức thiếu chút nữa đã mắc nghẹn, sau đó xấu hổ xin An Lâm thêm hai xửng, đồng thời khen An Lâm đúng là thiên tài, cô muốn theo hắn học làm bánh bao.

Cái danh hiệu vua mỹ thực này —— hắn nắm chắc rồi!

An Lâm vẫn còn chưa thấy đã, thế là hắn tiếp tục khiêng bánh bao tặng cho người ta.

An Lâm nhìn chằm chằm chảo đế bằng, nụ cười trên mặt hắn không cách nào giảm bớt được, như thể trước mắt hắn là một tương lai sáng chói đang được hình thành.

"Ha hả, cậu dám khinh thường bánh bao của tôi? Cậu ăn thử cái xem!"

"Anh An, cậu chạy tới tận nhà tôi chỉ để tặng tôi bánh bao thôi à?"

"Tông Vĩnh Ngôn, tôi cho cậu bánh bao này."

Lấy bánh bao ra khỏi lồng hấp, An Lâm cầm một xửng qua đưa cho Hứa Tiểu Lan trước.

An Lâm đương nhiên cự tuyệt thẳng thừng, nói rõ đây là công thức độc môn của mình, không thể truyền cho người ngoài được.

Hắn cho Tô Thiển Vân thêm hai xửng bánh bao rồi lập tức chạy lấy người.

Hắn thích cái cảm giác nhìn những người chê cười hắn lúc trước bị bánh bao chinh phục, đúng là sảng khoái tới không thể sảng khoái hơn!

An Lâm đương nhiên vui lòng, quẫy đuôi đưa cho Hứa Tiểu Lan thêm bốn xửng nữa, miệng còn cười ha hả nói: "Lúc nãy là ai cười nhạo tôi tới hấp bánh bao cũng khác người? Giờ cô đã biết sự lợi hại của tôi chưa hả?"

Sau đó, An Lâm lại đi đưa một xửng bánh bao cho Tô Thiển Vân.

Sau khi Hiên Viên Thành ăn xong tỏ vẻ mình đã hiểu tại sao An Lâm muốn hấp một trăm xửng bánh bao, đây không phải việc bụng to hay không, mà là bánh bao ngon như vậy, bảo hắn ăn liên tục một trăm xửng hắn cũng sẽ ăn cho bằng hết!

Ngay sau đó, hắn lại cầm một xửng đi tặng cho Hiên Viên Thành.

"Ừm... cái mùi vị này... mùi thơm lan toả khắp nơi, béo nhưng không ngán, thơm ngon giòn tan trong miệng, đúng là cực phẩm của nhân gian... mẹ tôi ơi! Thành ngữ đã không cách nào hình dung được cảm giác của tôi nữa, con mẹ nó, ăn ngon quá!"

"Còn dám xem thường bánh bao nữa không?"

"Không dám, anh An đúng là thần bếp tái thế, còn nữa không? Tôi muốn ăn nữa?"

"Hết rồi, bái bai!"

Trong tiếng khóc la kêu gọi của Tông Vĩnh Ngôn, An Lâm phất tay áo, quay người bỏ đi.

Sau đó hắn đi tới nhà Miêu Điềm, Miêu Điềm nói mình ngực nhỏ, cần bổ sung dinh dưỡng, muốn lấy thêm hai xửng bánh bao nữa.

Tiếp theo hắn đi tới nhà Tôn Thắng Liên, Tôn Thắng Liên nói mình ngực to, tiêu hao năng lượng rất nhiều, ăn một xửng không đủ no, đòi lấy thêm một xửng nữa.

Tiếp theo là tới nhà Lạc Tử Bình, Lạc Tử Bình không tìm được cớ nào nghe hợp lý, chỉ biết ôm đùi An Lâm, xin An Lâm cho mình thêm một xửng, An Lâm đương nhiên sẽ không từ chối lời cầu xin mộc mạc chân thành này, nên hắn cho Lạc Tử Bình thêm một xửng nữa.

An Lâm có hơi ghiền cái cảm giác tặng bánh bao này rồi, hắn lại chạy tới nhà Lưu đại Bảo đưa tặng bánh bao.

"Á á á á, học trưởng An Lâm muốn bán bánh bao, còn là do anh ấy tự làm, tôi chắc chắn phải mua ăn thử mới được!"

"Không thì mai cứ ra đó xem thử đi, tiện thì ủng hộ việc buôn bán của cậu ta luôn, niên đệ An Lâm đáng thương quá."

"Trời ạ! Từ lúc bắt đầu cuộc chiến tự do, ngôn hành cử chỉ của học trưởng An Lâm đã rất kì lạ rồi, vậy mà giờ anh ấy còn bắt đầu bán bánh bao nữa chứ! Cậu nói xem có phải anh ấy đã bị thiên lôi đánh cho ngu người luôn rồi không?"

"Nghe nói gì chưa, niên đệ An Lâm định bán bánh bao kìa!"

"Nghe nói là ở cửa chính khu nghỉ ngơi của năm ba đó."

"Là thế à? Vậy mai tôi phải đi mua ăn thử mới được, dù sao dạo gần đây cũng chẳng có chuyện gì làm, các cậu có biết anh ấy bán ở đâu không thế?"

Tiếp theo nữa, cả Ma Pháp Thiếu Nữ cũng vứt game qua một bên, tập trung vào sự nghiệp ăn bánh bao.

Học trưởng Đường vì ăn bánh bao nên nhìn thấy hy vọng mới trong đời.

Duẫn Hỉ vì ăn bánh bao, đạt được cảm ngộ mới, tiên đan của hắn phải phát triển theo hướng của bánh bao này mới được, không chỉ cần có giá trị thực dụng, mà còn cần mùi vị ngon miệng, như vậy mới có thể kích phát lòng yêu thương của mọi người với tiên đan được...

An Lâm lại cầm bánh bao tặng cho các bạn học trong lớp, mỗi người hắn chỉ tặng một xửng, một xửng chỉ có mười cái.

Khi những bạn học này còn muốn ăn tiếp, An Lâm lại nói, ngày mai hắn sẽ cầm bánh bao này đi bán, ai muốn anh thì mai có thể tới chỗ hắn mua.

Cứ như vậy, chuyện này chậm rãi lan khắp cả trường...

"Ồ, cậu nghe tin gì chưa? Nam thần An muốn bán bánh bao trong trường học kìa!"

"Cái gì? Bán bánh bao? Cậu không nghe lầm đó chứ, anh ấy định làm gì vậy nhỉ?"

"Bán bánh bao thật đó, tôi nghe học tỷ nào đó nói, bánh bao của hắn bán ăn cực kì ngon luôn!"

An Lâm lại đi tới nhà Triệu Hoài Ngân tặng bánh bao. Triệu Hoài Ngân vừa ăn vừa cảm thán, cuối cùng hắn đã hiểu sao Đại Bạch lại chấp nhận trở thành thú sủng của An Lâm. Cái tài nấu nướng này... đổi thành hắn, hắn cũng sẽ làm!

Bởi vì... An Lâm đã quyết định bán bánh bao với giá một ngàn linh thạch một xửng, hắn đã giảm giá năm mươi phần trăm cho Lưu Đại Bảo rồi đó!

Mọi người không có nhìn lầm đâu!

Xem như cảm ơn, hắn bán mười xửng bánh bao cho Lưu Đại Bảo với giá năm trăm linh thạch một xửng!

Những lời này khiến An Lâm hoàn toàn tỉnh ngộ, tìm được con đường làm giàu mới.

Lưu Đại Bảo ăn xong, vô cùng ngạc nhiên, thậm chí muốn lấy một trăm linh thạch mua thêm mười xửng bánh bao nữa!

"Chúng ta đi chung, đi chung nào, đó cũng là thần tượng của tôi, tôi phải đi ủng hộ ảnh mới được!"

Cứ như vậy, bánh bao do An Lâm làm, đã dựa vào hiệu ứng danh nhân và danh tiếng khác thường của hắn, như con lốc lan khắp cả vườn trường, tạo ra hiệu quả quảng cáo kinh người, hầu hết các sinh viên trong trường đều đang bàn tán chuyện này.

An Lâm chạy tới chạy lui cả một ngày, tới tối mới thở hồng hộc cầm bánh bao về nhà.

Ba thú sủng Đại Bạch, Tiểu Sửu, Tiểu Hồng đã sớm mỏi mắt chờ mong, con nào con nấy đều thể hiện kỹ thuật làm nũng của mình tới mức tận cùng.

An Lâm chưa từng thấy Tiểu Hồng nhiệt tình tới thế này, chưa từng thấy Đại Bạch ngon ngoãn nghe lời như vậy, càng chưa từng thấy Tiểu Sửu làm nũng kinh dị thế này... mà tất thảy chuyện này, đều là nhờ vào món vũ khí độc quyền của hắn, chảo đế bằng!

Còn hơn ba mươi xửng bánh bao dư lại, hắn lấy ra để hết trong nhà.

Ba con thú sủng và An lao đầu vào buổi tiệc mỹ thực, bất chấp tất thảy, tiếng hoan hô cười đùa làm căn nhà như muốn rung lên.

Một ngày mới lại tới, món bánh bao Đại Bạch Bất Lý của An Lâm chính thức được mở bán!
Bạn cần đăng nhập để bình luận