Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1573: Đột nhiên phát nổ

Mặt trời dần dần buông xuống, những tia nắng yếu ớt cuối ngày cũng tắt dần. Trên bầu trời cao, mặt trăng sáng vằng vặc và hàng ngàn các vì sao đang tỏa sáng lấp lánh. Đêm nay mọi thứ dường như đều hiện ra một cách rõ ràng, tinh khiết.

Giữa không gian rộng lớn, hiểm trở bên cạnh núi Bất Chu có một cô gái đang lặng lẽ đến gần. Cô gái run rẩy nói:

"Trời ơi...lớn quá..."

Trên khuôn mặt hoàn mỹ của cô gái tràn ngập sự kinh ngạc.

Từ xa nhìn lại đã cảm thấy chỗ này rất rộng lớn, bây giờ chạy đến gần mới thấy mới lớn đến thế nào, bên trên là núi, phía dưới cũng là núi, trước mắt đâu đâu cũng là núi cao.

Cô gái bực mình nhấc chân đá mấy cái vào vách núi.

"Mẹ kiếp, sao lại cứng như thế? Cứ như là có cái gì đó ngăn không cho bất cứ ai làm tổn hại đến ngọn núi này. Chuyện này không đơn giản chút nào."

Dứt lời cô hít sâu một hơi, đau khổ nói:

Tiểu Tước Nữ nói không ngừng, măt nhìn chằm chằm về phía núi Bất Chu.

Tiểu Tước Nữ thậm chí đã có thể tưởng tượng ra viễn cảnh mình một lần nữa trở thành ân nhân cứu mạng của An Lâm thì hắn sẽ báo đáp như thế nào, có khi còn muốn lấy thân báo đáp cũng nên ý chứ. Chỉ mới tưởng tượng như thế thôi mà cô đã kích động cười vui vẻ rồi.

Càng nghĩ cô càng thấy mình sống thật có tình có nghĩa.

"Hừ hừ... An Lâm khốn kiếp, không bao lâu nữa tôi có thể cứu anh ra khỏi chốn nước sôi lửa bỏng này rồi."

Cô như nghĩ ra cái gì đó, hai mắt cô bừng sáng, đột nhiên nghĩ đến điển tích Ngu Công dời núi, thầm nói:

Ầm! Ầm!

"Cứu cái tên An Lâm ngu ngốc này ra ngoài sao mà khó thế hả trời ơi?"

Cô đang hăng hái thi triển pháp thuật dời núi thì từ đằng xa đột nhiên truyền đến tiếng nổ lớn. Cô quay lại nhìn thì đã thấy ngọn lửa bốc lên mạnh mẽ, giữa đêm đen thì sắc đỏ càng thêm chói mắt. Cả mặt đất bắt đầu rung chuyển mạnh mẽ, phía xa xa, một sức mạnh nào đó đang nhanh chóng ép tới gần, như muốn nuốt chửng cả thế giới này.

"Nếu không thể di chuyển cả ngọn núi to lớn này thì mình chuyển từng phần nhỏ của nó đi vậy. Cứ chuyển dần dần rồi cũng sẽ có một ngày..."

Cô gái này chính là Cửu Thải Thần Tước. Cô vốn dĩ không muốn nhúng tay vào cuộc chiến giữa các vị thần nhưng lại không nhẫn tâm nhìn An Lâm bị chôn sống dưới mấy quả núi này. Cô vì nghĩa đến tình bạn giữa hai người nên nhân cơ hội bên ngoài đang hỗn loạn mà lén lút đến đây cứu An Lâm. Nhưng khi đến được núi Bất Chu thì cô mới ý thức được việc mình muốn làm chẳng khác gì lấy trứng chọi đá. Ngọn núi này vừa cao vừa rộng lại vô cùng vững chãi, muốn san bằng nó đúng quả thật là nằm mơ giữa ban ngày.

Tiểu Tước Nữ là thần thú cao cấp nhất của nước Nam Thiên Vũ, có thể nói là thần thú cao quý nhất, xinh đẹp nhất của quốc gia này. Cô dùng Dung Thổ Pháp lặng lẽ biến những ngọn núi sừng sững kia hòa vào với đất. So ra thì Tiểu Tước Nữ còn giỏi hơn Ngu Công gấp trăm lần, mỗi lần cô thi triển pháp thuật có thể dung nhập được hàng trăm hàng triệu tấn đất đá vào lòng đất.

Lúc này Tiểu Tước Nữ mới thực sự cảm nhận được thế nào là hủy thiên diệt địa. Loại siêu năng lượng này đã vượt qua sức tưởng tượng của cô về sức mạnh trong đại năng cảnh giới Hợp Đạo siêu cấp. Không còn nghi ngờ gì nữa, đấy chính là siêu đại pháo hủy diệt thế giới.

"An Lâm khốn kiếp, bản cô nương vì anh làm nhiều việc như thế, thật không biết anh phải tu bao nhiêu kiếp mới được hưởng phúc lớn như vậy."

"AAA...!"

Tiểu Tước Nữ ngẩng đầu lên thì chỉ còn trông thấy quả núi đã bị san bằng, còn cái thứ toả ra ánh sáng màu vàng kia vẫn tiếp tục phá núi.

Khẩu đại pháo ẩn chứa sức mạnh hệ Phá Thiên vô cùng tinh diệu nên chỉ trong nháy mắt nó đã hủy đi hàng trăm dặm núi non. Núi Bất Chu vững chãi, rộng lớn tưởng chừng như bất cứ sức mạnh nào cũng không thể làm tổn hại đến một ngọn cỏ nơi đây, vậy mà bị một khẩu đại pháo phá hủy một cách dễ dàng như thế.

"Sao có thể như vậy chứ, ta đã dùng thần lực của mình để gia cố núi Bất Chu vô cùng kiên cố rồi, sao lại có thứ dễ dàng phá hủy kết giới mà ta đã giăng ra chứ?"

Thiên Thần Kim Chúc kinh sợ nhìn về phía vụ nổ, nghĩ bụng nếu như mình không kịp thời trốn thoát có lẽ giờ này đã tan xương nát thịt trong đó rồi.

"Cái tên Thiên Đế đáng chết này, cứ có cơ hội là hắn lại giễu cợt ta sao?"

Năng lượng sau vụ nổ không khác gì mặt trời vàng rực đang không ngừng lan rộng. Trong chớp mắt nó đã nuốt chửng cả ngọn núi Bất Chu, sau đó mang theo hàng trăm hàng triệu tấn dung nham trồi lên tiếp tục hủy diệt mọi thứ.

Ánh lửa đỏ chiếu sáng cả bầu trời đêm, vô cùng chói mắt. Thiên Thần Đại Địa đứng giữa biển lửa mà vẫn toát ra ánh hào quang rực rỡ. Dù có đối mặt với trận nổ kinh thiên động địa thì hắn vẫn không thay đổi sắc mặt, bình tĩnh đứng đó. Có lẽ thứ có thể làm cho hắn dao động mất bình tĩnh cũng không nhiều, quả không hổ danh là một trong sáu vị thần quyền lực nhất, thần thái trước sau như một không chút nào thay đổi.

Cô đột nhiên hét to, cả cơ thể bị ngọn lửa nuốt chửng. Chỗ cô đứng rõ ràng nằm ngoài tầm công kích của đại pháo cơ mà.

Thiên Thần Đại Địa cũng gật nhẹ đầu nói:

"Ta không giết được ngươi."

Trần Trần để ý đến từng cử chỉ của hắn, bỗng cười nói:

Một tiếng nổ này cũng dọa sợ toàn bộ những người có mặt trong trận chiến.

Thiên Đế khắp người toàn là máu tươi nhưng vẫn đứng vững tiếp tục tấn công Sơn Thiên Thần.

Ở một chiến trường khác.

Trần Trần và Thiên Thần Đại Địa vẫn còn đang giằng co. Mặc dù họ vẫn chưa động thủ nhưng trong phạm vi ngàn dặm xung quanh lại chẳng có ai dám đến gần.

Sơn Thiên Thần vô cùng kinh ngạc:

Sơn Thiên Thần nghe xong câu nói của Thiên Đế, mặt mũi càng cau có, bực mình nghĩ:

"Bản lĩnh của tiểu đội Phá Lộ chúng ta làm sao có thể để các ngươi dễ dàng tính toán được ha ha!"

Thiên Đế đứng đối diện cười ha hả vui vẻ nói:

"Ta cũng không giết được ngươi, ngươi nhìn bề ngoài tuy tầm thường, nhưng bên trong thì không tầm thường chút nào..."

Trần Trần cũng lường trước được đối phương có thể nhìn thấu thực lực của mình, tiếp tục nói:

"Tôi với anh ngang tài ngang sức, nhưng phe thiên thần các anh chắc chắn thua rồi, thế nên trong cuộc chiến này người thắng là tôi."

Thiền Thần Đại Địa buông tay nói:

"Vậy sao? Ta lại không cho rằng như thế."

Dứt lời, hai người đưa mắt nhìn nhau. Suy cho cùng, cao thủ giao đấu với nhau quan trọng nhất là khí thế.

Có Phá Thiên Đại Pháo siêu cấp phiên bản 2.0 ở đây, các thành viên của tiểu đội Phá Lộ thành công mở ra kết giới chống lại những chấn động còn sót lại sau vụ nổ đó.

"Chết rồi. Uy lực của đại pháo kinh khủng như vậy, có khi nào An Lâm cũng chết luôn rồi không?"

Đề Na trông thấy sức mạnh hủy thiên diệt địa của khẩu đại pháo, mặt tái nhợt lo lắng nói.

"Khụ khụ..."

Bạch Lăng ho khan mấy tiếng, nhờ có ánh lửa phản chiếu lên khuôn mặt trắng nõn mà cô có thể che giấu được vẻ lúng túng của mình.

"Yên tâm đi, An Lâm là người tốt ắt có thần phật giúp đỡ, sẽ không có chuyện gì xảy ra với hắn đâu."

Khóe miệng Tôn Vũ Lạc khẽ giật nói:

"Sao trước đó cô không nói như thế?"

Nhỡ mà mặt hắn vốn bị tê liệt, chỉ có đúng một loại biểu cảm thì sao?

"Thế nên lúc đầu Bạch Lăng mới nói An Lâm da dày xương cứng ngay cả đại pháo không thể làm hắn bị thương, bây giờ cô lại nói người tốt sẽ được có người giúp, trời ơi rốt cuộc An Lâm phải chịu đựng những gì đây?"

Tiểu Hồng lí nhí nói:

"Nghĩ thôi đã thấy sợ rồi..."

Tiểu Khả đau lòng khóc lớn:

"Tông chủ thật đáng thương..."

Hiên Viên Thành an ủi mọi người:

"Không sao đâu, mọi người không thấy sao? Trần Trần vẫn bình tĩnh thế kia chứng tỏ bạn học An Lâm của chúng ta vẫn an toàn!"

Bạch Lăng đưa mắt nhìn Hiên Viên Thành đầy cảm kích.

Vậy nên An Lâm sống hay chết đều phải xem biểu cảm của Trần Trần sao?

Diêu Minh Hi khiếp sợ nói:
Bạn cần đăng nhập để bình luận