Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1754: Bá chủ trở về.

Gió lạnh gào thét.

Sát khí nồng đậm từ trên trời lao xuống.

Liễu Minh Hiên nắm chặt kiếm trong tay nhìn Khô Lâu Thôn Thần đang lao đến.

Mặc dù ông không thể đỡ được đòn của Khô Lâu Thôn Thần, nhưng vẫn vung chém ra nhát kiếm cuối cùng của cuộc đời này:" Liễu Minh Hiên ta hôm nay chết ở đây không phải vì ngươi, mà là vì... vì... AAA!"

Liễu Minh Hiên bỗng nhiên hét to một tiếng kinh hoàng.

Eo của ông bị một người ôm chặt lấy, cơ thể đột nhiên bị di chuyển sang một hướng khác.

Lưỡi liềm đỏ như máu chém xuống triệt để, cắt xoẹt hư không, chém mặt đất thành hai nửa.

Liễu Minh Hiên đã nhìn thấy người đó, khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt vừa sâu thẳm lại có hồn, cũng khoác trên người một bộ quần áo trắng tinh, tài năng lộ rõ, rất giống ông, nhưng lại có khí chất hoàn toàn khác.

Hắn ôm người đàn ông này chạy xa hơn trăm dặm, rồi thả Liễu Minh Hiên ra với vẻ mặt ghét bỏ.

Một con loli xinh đẹp nhảy ra, chớp chớp đôi mắt sáng tò mò, có chút không hiểu vì sao An Lâm luôn miệng nói người đàn ông này đáng ghét, lại muốn bảo vệ ông ta, trị thương cho ông ta.

Mặc dù hắn không thích Liễu Minh Hiên nhưng nếu ông ta chết thì Liễu Thiên Huyễn sẽ rất đau lòng. Hơn nữa Liễu Minh Hiên là chủ lực chống lại Thiên Nhân Tộc của Cửu Châu giới, không thể để mất đi một vị tướng giỏi như vậy được.

"Tiểu Phúc, mở ra trận pháp Nhân Quả Tinh Hộ bảo vệ người đàn ông đáng ghét này, đồng thời trị thương cho ông ta luôn."An Lâm dặn dò.

Người con trai chính là An Lâm - hắn phóng ra thần thức, cảm nhận được chấn động đến từ trận chiến nên lần theo dấu vết đến đây. Vốn dĩ hắn còn muốn chém vài nhát kiếm cho hả dạ nhưng không ngờ rằng lại chứng kiến cảnh tượng kinh khủng như vậy.

Liễu Minh Hiên trầm tư nhìn chàng trai áo trắng trước mặt: "An Lâm, tôi nợ cậu một ân tình... Nhưng đây là Linh Giới, đại đa số là cường giả của Hư Linh tộc, hay là chúng ta rút lui trước đi..."

Trong lòng ông có chút hoảng hốt, khó tin mà nói: "Cậu... cậu là..."

Ba giây sau, Tiểu Phúc cuối cùng cũng hiểu rõ mọi chuyện, vui vẻ nói: "Được, cứ giao cho em."

Khô Lâu Thôn Thần muốn giết Liễu Minh Hiên ư?

"Đừng nhiều lời! Nếu không phải nể mặt Liễu tỷ tỷ, tôi đã không thèm cứu ông." Chàng trai với dáng vẻ tuấn tú mang vẻ mặt bất đắc dĩ.

Sau đó nhẫn không gian lóe lên, hắn lấy ra một cái đĩa thủy tinh.

"Cậu..." Liễu Minh Hiên bực tức nói không nên lời.

An Lâm gần như không hề do dự, lập tức cứu người.

Ngay lúc này, đám mây đỏ phía xa đang nhanh chóng tiến lại, phía sau còn có từng đám khói đen bám theo.

Một trận pháp có sức mạnh khổng lồ được tạo ra trong nháy mắt, bao trọn Liễu Hinh Hiên ở trong.

"Đừng nhiều lời, ngay cả Khô Lâu Thôn Thần cũng không đánh nổi. Cứ ngồi im đấy xem tôi xử lý hắn đi."An Lâm xua xua tay với vẻ mặt không kiên nhẫn.

An Lâm bước ra khỏi trận pháp Nhân Quả Tinh Hộ, cười lạnh nói: "Trốn ư?" Hắn chậm rãi rút kiếm Thắng Tà ra: "Xin lỗi đi, lần này ta đến chính là muốn chém chết các ngươi."

Lần này tốt rồi, có thể rửa sạch nhục nhã rồi!

Địa Uyên Đế ôm cái bụng đen thui, không nhịn được mà cười thành tiếng.

"Ngươi không dễ dàng gì mới trốn thoát được, sao bây giờ lại dám quay lại đây nộp mạng rồi?" Địa Uyên Đại Đế bị thương nặng một lần nữa tiếp nhận một cơ thể mới, cũng mở miệng châm biếm không ngớt.

Lưỡi liềm trong tay còn nhanh hơn tốc độ của An Lâm, vẽ ra một đường quỹ tích đoạt mạng trên hư không.

"Haha... haha ta còn tưởng là ai, hóa ra là con chuột lúc trước may mắn thoát khỏi bàn tay ta." Khô Lâu Thôn Thần mặt lộ vẻ châm chọc.

Thần lực màu vàng khuấy động, sự xung kích kinh khủng thậm chí còn hấy bay Khô Lâu cách đó không xa.

Oành!

Đôi mắt An Lâm đã biến thành màu trắng, mọi thứ trước mắt dưới tầm mắt hắn đã trở nên chậm lại. Cơ thể hắn chếch về phía trước, với thân pháp nhanh nhẹn tránh thoát được đòn tấn công của lưỡi liềm, đồng thời nắm đấm ầm ầm nện xuống.

Hình ảnh An Lâm chật vật chạy trốn ở trước mặt chúng đã in sâu vào tâm trí hai đại năng siêu cấp cảnh giới Hợp Đạo này, nên bây giờ hắn xuất hiện ở đây khiến bọn chúng vừa kinh ngạc vừa vui mừng.

"Hắn đã quên mất hình ảnh mình chạy trốn lúc trước chật vật như thế nào rồi. Vậy thì lần này ta sẽ không ngại cho ngươi một bài học sâu sắc khắc sâu trong linh hồn đâu..." Khô Lâu Thôn Thần cầm trong tay lưỡi liềm màu đỏ tươi, cười lạnh nói.

An Lâm không nói gì cả, đạp chân một cái, cơ thể xé rách hư không, trong chớp mắt vọt tới phía trước Khô Lâu Thôn Thần, nắm đấm bung ra ánh hào quang óng ánh như mặt trời.

"Cái gì thế? Nhanh quá!" Khô Lâu Thôn Thần bị dọa hết hồn.

"An Lâm lần này ngươi có mà chạy đằng trời, nộp mạng đi!" Khô Lâu Thôn Thần đằng đằng sát khí lao đến.

"Haha... haha... Ta không nghe nhầm đấy chứ? Con chuột nhắt như An Lâm muốn giết chúng ta ư?"

Khô Lâu Thôn Thần và Địa Uyên Đại Đế sững sờ mất một lúc rồi lập tức cùng cười lớn.

Giết chúng ta ư?

Khô Lâu Thôn Thần từ trên trời rơi xuống, kêu gào thảm thiết.

"Sao có thể... sao có thể mạnh đến như vậy?" Khô Lâu Thôn Thần cảm nhận được thực lực của An Lâm, dĩ nhiên đã đạt đến cấp bậc Hợp Đạo đỉnh phong. "Không đúng, ban nãy chắc chắn là mình quá sơ ý rồi."

Lúc này trên hư không, kiếm khí lạnh thấu xương đang kích động.

Chín mươi chín Thiên kiếm màu trắng tỏa ra kiếm uy cuồn cuộn trên hư không, ánh sáng chói lòa cả một vùng trời.

Thần hoàn màu đen trên đầu An Lâm cũng tỏa ra thần uy chí cao vô thượng. Sức mạnh của quyền lực kim loại được gắn vào mỗi thanh kiếm, khiến cho chúng mang sức mạnh có thể phá hủy mọi thứ, bất khả chiến bại!

"Chiến Thần Lục Kiếm, Bách Kiếm!"

Từng ánh kiếm uy phong từ trên trời lao xuống.

Khô Lâu Thôn Thần cũng đã cảm nhận được sự uy hiếp trí mạng từ trong ánh kiếm, vội vàng khua lưỡi liềm màu đỏ, chém về phía những phi kiếm đang lao đến chỗ nó.

Nhưng mỗi phi kiếm đều ấn chứa sức nặng ngàn tỷ cân, dường như một đường quét ngang, sự va chạm của vụ nổ cũng khiến cho xương cốt nó run rẩy, lưỡi liềm suýt chút nữa cũng không cầm chắc mà tuột tay.

Rốt cuộc đây là loại sức mạnh khủng bố gì vậy?

Làm thế nào mà An Lâm lại có được sức mạnh này?

Khô Lâu Thôn Thần biết An Lâm có thể sở hữu năng lực giống quyền hành, nhưng không phải là số lần sử dụng có giới hạn sao, nhưng hôm nay sao hắn lại có thể sự dụng một cách tùy ý như thế?

Cuối cùng Thiên kiếm cũng đã phá giải được phòng ngự của Khô Lâu Thôn Thần, đâm sâu vào cơ thể của nó, sự sắc bén cực hạn đụng vào xương cốt của nó, trực tiếp xé rách đạo cốt cứng rắn như tiên khí của nó.

"A A A..." Khô Lâu Thôn Thần gào lên thảm thiết.

Rầm! Rầm! Rầm!

Kiếm khí bùng nổ, xương cốt bay tán loạn.

Tất cả chín mươi chín thiên kiếm đồng loạt rơi xuống.

Khô Lâu Thôn Thần đã bị thiên kiếm đâm thủng, nằm trên mặt đất với những vết thương chằng chịt.

Nhát kiếm cuối cùng trong Bách Kiếm mà kiếm Thắng Tà hóa thành, phát ra ánh sáng chói mắt, từ trên trời rơi xuống, đâm xuyên qua ngực Khô Lâu Thôn Thần, ghim chặt nó trên mặt đất.

An Lâm từ trên không trung bay xuống, một chân dẫm lên đầu Khô Lâu Thôn Thần, trên mặt phảng phất nụ cười nói: "Đường đường là đại năng siêu cấp hàng đầu của Hư Linh tộc mà chỉ có vậy thôi sao? Con chuột nhắt An Lâm ta đây vẫn chưa dùng sức mà!"

Khô Lâu Thôn Thần ho vài tiếng, mung lung nhìn An Lâm. "Sao có thể như vậy? Khí thế và sức mạnh của ngươi sao có thể đột nhiên mạnh lên nhiều như vậy chứ? Ngươi rõ ràng có thực lực mạnh như vậy tại sao trước kia lại phải chạy trốn?"

Nó vẫn không thể nào tin được một An Lâm chật vật chạy trốn trước kia với một An Lâm sở hữu sức mạnh to lớn bây giờ là cùng một người.

Còn Địa Uyên Đại Đế sớm đã nằm im một chỗ ở nơi xa xa run lẩy bẩy, không dám phát ra bất kì tiếng động nào, quả thật bị dọa cho sợ vỡ mật. Chàng trai trước mặt này đâu còn là con chuột nhãi ranh An Lâm, đây phải là bá chủ An Lâm mới đúng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận