Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1431: Ý kiến của bà xã đại nhân

"An Lâm, cậu còn muốn chúng ta làm cái gì nữa, thì mới chịu ra tay giúp đỡ chúng tôi?" Thượng Quan Nghệ đỏ vành mắt mắt nói, "Chỉ cần cậu nói ra, chúng tôi nhất định sẽ thỏa mãn cậu."

An Lâm lại rơi vào trong sự trầm lặng, ngẩn người nhìn tinh thể tam giác trong tay.

"Được rồi, em có thể giúp các chị..." Hắn thở dài một hơi.

Các Tuyết Nữ vui mừng, nhìn An Lâm với ánh mắt đầy mong đợi.

"Nhưng mà em phải hỏi ý kiến một người đã, chỉ khi người đó đồng ý, em mới có thể giúp chị." An Lâm nói với vẻ mặt kiên định.

Thượng Quan Nghệ thầm kinh ngạc, là ai có thể có năng lực lớn như vậy, khiến cho An Lâm muốn là gì đó cũng phải được người đó đồng ý? Chẳng lẽ là một vị đại năng lánh đời?

"Chị và mọi người cứ ở đây chờ em." An Lâm đứng dậy.

"Được, tôi chờ cậu." Thượng Quan Nghệ ngoan ngoãn gật đầu.

An Lâm vội vàng nói: "Nhưng anh cũng sẽ không khiến các cô ấy làm cái gì, làm cho các cô ất phát lời thề đạo tâm, không hề tổn hại đến Nhân tộc, sau đó sử dụng các cô ấy như tay đấm..."

Hứa Tiểu Lan vươn ra ngón tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng điểm cái trán An Lâm một cái, khẽ hừ nói: "Tự nhiên lại có nhiều Tuyết Nữ nghe lời anh như vậy, nhưng anh không được nảy ra suy tính không đứng đắn gì đâu đấy!"

An Lâm cười nói: "Sao lại nói là khác biệt, các cô ấy có thể đáp ứng anh bất cứ chuyện gì, anh yêu cầu Thượng Quan Nghệ sư tỷ trở lại Chu Tước tông không được sao?"

"Tiểu Lan em đồng ý?" An Lâm đột nhiên hưng phấn lên.

Hứa Tiểu Lan lộ vẻ mặt phiền muộn và sầu não: "Thật không nghĩ tới, thân phận chân thật của Thượng Quan Nghệ sư tỷ, lại là Băng Tổ Tuyết Nữ. Hết thảy đều không trở về như cũ được, đúng là chi ấy vẫn bước đi trên con đường hoàn toàn khác biệt với chúng ta..."

"Đúng rồi, lần đối chiến kẻ địch này... nếu như anh cảm thấy đánh không lại, thì đừng đánh." Cô suy nghĩ một lúc, nắm tay An Lâm, chân thành nói, "Bất kể là tính mạng của toàn tộc Tuyết Nữ, hay là tính mạng của Thượng Quan Nghệ sư tỷ, cũng không quan trọng bằng anh, anh biết không?"

Trong lầu các của Viêm các chủ.

Vẻ mặt An Lâm nghiêm túc: "Anh là người như thế nào, chẳng lẽ Tiểu Lan em còn không biết sao?"

Cái thế gian này luôn có rất nhiều chuyện, có thể làm cho người làm việc nghĩa không thể chùn bước đi về phía một con đường khác, càng lúc càng xa. Cô không cách nào giữ lại, cũng không giữ được.

"Hì hì hì... Tiểu Lan, ý của em thế nào?" An Lâm nói với vẻ mặt nịnh nọt.

Hứa Tiểu Lan gật đầu, thở dài nói: "Được rồi, nhưng chuyện Thượng Quan Nghệ sư tỷ, anh vẫn đừng bắt buộc chị ấy, cứ tùy duyên thôi, suy cho cùng dưa hái xanh không ngọt."

Nếu không phải chuyện này gián tiếp liên quan đến an nguy của cả Nhân tộc, bản thân An Lâm hắn lại có lực lượng kiềm chế cái loại này sinh linh, thì có đánh chết cô cũng sẽ không để cho An Lâm đi mạo hiểm.

"Các co ấy có thể đáp ứng anh bất cứ chuyện gì? " Hứa Tiểu Lan chợt cau chân mày, cảm thấy chuyện không đơn giản.

Thấy dáng vẻ tràn đầy ân cần và lo lắng của Hứa Tiểu Lan, An Lâm cười hôn lên trán cô, chân thành nói: "Yên tâm đi, chỉ cần thấy chuyện không ổn, anh sẽ lập tức bỏ chạt, tuyệt đối đặt sự an nguy của mình ở vị trí thứ nhất!"

"Em làm sao biết đưuọc ở sau lưng em anh là dạng người gì." Hứa Tiểu Lan hếch cái miệng nhỏ lên.

Hứa Tiểu Lan vốn là không đồng ý để An Lâm đi đối chiến với cái sinh linh quỷ dị kia, cô biết cái loại sinh linh này có ý nghĩa như thế nào, đây chính là tồn tại ít nhất cũng phải cùng một cấp bậc với Phong Thiên Thần! Chỉ có một tên, mà suýt nữa đã khiến cho Thiên Đình bị tiêu diệt rồi!

Cứ như vậy, An Lâm và các Tuyết Nữ đã đạt thành kết minh trong thời gian ngắn ngủi!

An Lâm thuật lại yêu cầu của Thiên Đế cho Thượng Quan Nghệ.

Thượng Quan Nghệ bị những lời nói này của An Lâm khiến cho mặt mũi ngẩn ra, sau đó thì nở lúm đồng tiền, nụ cười của cô cực kỳ tươi đẹp hiển nhiên, thánh khiết tựa như một đóa tuyết liên.

Sau khi được Hứa Tiểu Lan đồng ý, An Lâm liền dùng bùa truyền âm gọi cho Thiên Đế, nói sơ qua về tình hình với ông.

Đang lúc này, bầu trời phía trên Tứ Cửu tiên tông lại hé ra.

Hứa Tiểu Lan nghe được lời bảo đảm của An Lâm, mới có chút yên lòng gật gật đầu.

Thượng Quan Nghệ và một đám Tuyết Nữ thấy người tới thì cung kính thi lễ một cái.

"Thiên Đế, sao ngài cũng tới?" An Lâm không nhịn được kinh ngạc hô lên.

Một người đàn ồn mặc đế bào màu trắng bạc, mặt mũi nho nhã, xé mở không gian đi tới trước mặt An Lâm, trên mặt có nụ cười ôn hòa: "An Lâm tiểu hữu, tôi đi cùng với cậu."

Thiên Đế tỏ vẻ hoàn toàn không thành vấn đề, nhưng có một yêu cầu, đó chính là nhốt lại một số Tuyết Nữ từng tham gia chiến đấu với Nhân tộc, tiếp nhận trừng phạt.

Cô nhìn An Lâm, trong giọng nói tràn đầy mong đợi: "Thì ra là Tiểu Lan sư muội, tôi sẽ chúc phúc cho cả hai. Hi vọng tôi có thể sống, được tận mắt chứng nhận hôn lễ của cả hai."

"Yên tâm đi, đáp ứng giúp các chị rồi, em liền sẽ cố gắng cho các chị sống sót." An Lâm chăm chú gật đầu, lại nói: "Lên đường đi."

Lần này, hắn không dẫn theo bất kỳ ai, suy cho cùng đó là sinh linh mà ngay cả đại năng siêu cấp cảnh giới Hợp Đạo cũng không thể là đối thủ, gọi nhiều người đi cũng chỉ vô dụng.

Thượng Quan Nghệ lập tức tỏ vẻ không có vấn đề gì, hết thảy nghe theo sắp xếp của bọn hắn.

An Lâm lắc đầu cười nói: "Cho các chị lấy đạo tâm thề, chẳng phải cũng có hiệu quả như vậy ư? Hơn nữa, tôi không có thói quen nhận lấy trái tim của người khác, tôi có trái tim của mình Tiểu Lan là đủ rồi."

"An Lâm, cậu không cần trái tim Băng Tổ của tôi sao?" Thượng Quan Nghệ đang cầm một quả băng tinh mộng ảo hình tam giác cực kỳ tinh xảo đứng ở trước mặt An Lâm, nói, "Nếu anh có trái tim Băng Tổ, thì sẽ không có bất kỳ một Tuyết Nữ nào dám làm chuyện gì xấu với anh."

Mười mấy Tuyết Nữ có tiếng nói trong tộc như hoàn thành cái sứ mạng trọng đại gì đó, lập tức khóc không thành tiếng. An Lâm bảo các cô đừng khóc, nếu không để cho người ngoài nhìn thấy, sẽ lại tưởng rằng hắn làm ra chuyện gì với mười mấy Tuyết Nữ xinh đẹp này.

"Ha ha, tôi muốn thu nhật một chút số liệu. Cậu biết thân phận của tôi mà, loại chuyện này tôi phải hiểu thấu đáo, như thế mới có thể hoàn thành chuyện kia một cách tốt hơn." Thiên Đế cười nói.

An Lâm nghe vậy liền gật đầu đồng ý.

Hiển nhiên đám người Thượng Quan Nghệ cũng không dám không đồng ý, nói theo cách khác, hôm nay thời gian cấp bách, các cô đã không thể nói một cái chữ không, bọn họ thích làm thế nào cũng được.

Cứ như vậy, An Lâm, Thiên Đế, cùng với một đám Tuyết Nữ xé rách hư không, bắt đầu vượt qua không gian, đi tới thánh địa Cực Hàn tại biên giới Tây Nam bộ giới Bỉ Ngạn.

Nơi đó là khu vực tạm lưu trú của Tuyết Nữ, cũng là nơi xảy ra sự kiện quỷ dị kia.

"Lại nói, hình như Tuyết Trảm Thiên vẫn còn ở thánh địa Cực Hàn phải không? Cũng không biết bây giờ nó thế nào rồi." Ở lúc vượt qua hư không, An Lâm đột nhiên nghĩ đến cái con thú sủng đáng yêu kia, trong lòng có chút lo lắng.

Bây giờ thánh địa Cực Hàn không phải là cái địa phương gì tốt, hoàn cảnh ác liệt hơn trước kia nhiều, nguy cơ tứ phía, hiểm địa tuyệt cảnh rải rác, sinh linh quỷ dị kinh khủng du động quanh khắp thánh địa Cực Hàn, ngay cả đông đảo đại năng cảnh giới Phản Hư ở đại lục Thái Sơ cũng cực kỳ kiêng dè.

Giờ phút này, trong thánh địa Cực Hàn.

"Ưm ưm ưm, Long tỷ tỷ, tôi lẻ loi hiu quạnh, không chỗ nương tựa, ngài từ bi chứa chấp tôi đi." Một quả cầu lông mềm như nhung, mở to đôi mắt xanh lam tròn trịa lấp lánh, vẫy đôi cánh nhỏ, nhào tới nơi mềm mại trước ngực cô gái.

"Rõ ràng ngươi đã có chủ nhân rồi, t có thể cảm nhận được lực lượng của khế ước ở trên người của ngươi, đừng đến quấn lấy ta." Cô gái mặt mũi mỹ lệ, anh khí mười phần, tức giận nhéo cục lông mềm nhũn trước ngực: "Ngươi còn như thế là ta lại đánh ngươi nữa đấy!"

Vừa dứt lời, mấy tùy tùng Long tộc ở phía sau lập tức không đành lòng: "Cổ Long Đế, ngài đừng đánh nó, con động vật nhỏ này đáng yêu như thế, sao có thể đánh nó được chứ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận