Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 558: Được lợi một học trò

Tiêu Trạch vô cùng mâu thuẫn với mấy chuyện lấy máu này, nhưng được An Lâm giải thích sử dụng máu làm gì, sau đó bám theo dai dẳng, hắn đã bị khuất phục rồi.

Tiêu Trạch đồng ý làm chuyện này, đều là vì muốn trừ bỏ tâm bệnh của mình.

Hắn không muốn nhìn thấy thứ truyền máu đó, liền yên lặng quay đầu đi, hắn phải chặt đứt suy nghĩ kia!

Sau khi bị cưỡng ép ảnh hưởng, hắn cắt cổ tay mình.

"Đủ chưa? Tôi không ổn."

"Còn chưa đủ, tôi còn muốn... "

"Không được, tôi chịu không nổi... "

"Đừng có ngừng, dùng sức đi!''

Ra tay hào phóng như thế, tiền bối dịu dàng như vậy... Qủa nhiên hắn không nhìn lầm người!

"Cái gì vậy?" Hai mắt An Lâm sáng lên, trong lòng vô cùng chờ mong.

"Đây là tiên đan bát phẩm, Huyết Doanh La Sát Đan, có thể khôi phục khí huyết và vết thương bằng tốc độ rất nhanh, cậu mất nhiều máu như vậy, uống một viên đi." An Lâm mỉm cười nói.

"Còn có một thứ rất quan trọng, tiền bối, anh không được bỏ qua." Tiêu Trạch ngẩng đầu nhìn về phía An Lâm, rất nghiêm túc nói.

An Lâm đến trước mặt hắn, lấy một viên đan màu đỏ từ trong nhẫn không gian ra, đưa cho Tiêu Trạch.

Mọi người: "... "

"Á... "

Khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn của Tiêu Trạch hiện lên chút ý cười: "Thứ kia chính là tôi! Tiền bối anh nhận lấy tôi đi!''

"Đây là... " Tiêu Trạch nhìn đan dược tản ra dao động sinh mệnh lực rất mạnh, thì thào mở miệng nói.

Tiêu Trạch tái mặt nằm trên mặt đất, thứ đã được cho ăn no kia bị An Lâm thu vào rương thần trong nhẫn không gian, trên mặt hiện lên vẻ hạnh phúc, thỏa mãn mỉm cười.

An Lâm liếc mắt xung quanh với vẻ chưa thỏa mãn, mở miệng nói: "Có cảm giác gì không, nơi này còn có những thứ khác không?"

"Tiểu Tiêu à, lời này của cậu là có ý gì vậy?"

"Cảm ơn tiền bối!'' Tiêu Trạch tỏ vẻ cảm động nhận lấy viên tiên đan này.

An Lâm nhẫn nhịn muốn kêu chết tiệt, trên mặt hiện vẻ dò hỏi.

An Lâm: "... "

Tình hình gì đây, đưa toàn bộ kho báu, sau đó dâng luôn bản thân à?

An Lâm lau mồ hồi lạnh trên trán, có chút không biết nói gì: "Cho nên mới nói... Bảo vật lúc trước là của hồi môn cậu cho tôi? À! Là quà ra mắt cậu tặng tôi?"

Giọng nói của Tiêu Trạch vang vọng khắp hang động, An Lâm có cảm thấy mơ hồ.

Rõ ràng đây là ý không thể từ chối mà?!

"Cho nên nói, cuối cùng cậu muốn nói gì?" An Lâm tỏ vẻ mơ hồ.

"Tiểu Tiêu à... Việc này không cần đâu, con đường tu đạo còn dài, cậu còn có thể gặp được nhiều nhân vật đặc sắc hơn, nhất định còn tốt hơn so với lựa chọn tôi.'' An Lâm nói lời thành thật.

"Tiền bối, tôi là huyết mạch trực hệ của Tiêu thị Long tộc, huyết mạch thuần khiết cường đại, tự nhận vẫn có chút tư chất, hơn nữa lòng học đạo của tôi rực rỡ như mặt trời, còn là một con rồng có nghị lực vĩ đại không chịu từ bỏ... '' Tiêu Trạch tiếp tục mở miệng nói.

"Haizz... Duyên phận giữa chúng ta chưa tới... " An Lâm lắc đầu thở dài.

An Lâm nổi gân xanh, con rồng này nghe không hiểu lời từ chối sao, sao cứ bám hắn như vậy?!

"Không! Sư phụ! Ngài chính là lựa chọn tốt nhất, ánh mắt này của ngài, rất uy nghiêm, đã thật sự chinh phục tôi!'' Tiêu Trạch tỏ vẻ quật cường mở miệng nói.

"Tiền bối... " Ánh mắt Tiêu Trạch nóng bỏng nhìn An Lâm, kích động nói: "Ngài có thể nhận tôi là đồ đệ được không? Bây giờ truyền thừa Long tộc đã đứt, chỉ có thể vĩ đại như ngài, mới có thể chiếu sáng đường tu đạo của tôi. Van xin ngài... Nhận tôi đi!"

An Lâm chưa bao giờ suy nghĩ đến vấn đề nhận học trò, càng không muốn thu một Phản Hư hậu kỳ làm học trò.

Chuyện này à... Học trò có khả năng một tay đánh chết sư phụ, sư phụ nên dạy học trò như thế nào?

Hắn đã không biết xấu hổ bái sư, An Lâm cũng không thể mặt dày thu nhận!

Đám người Khả Khả Tư Đế hai mắt trừng lớn, khả năng phân tích đã bị đóng băng.

Chết tiệt... Bây giờ đã tự xưng học trò gọi hắn là sư phụ rồi... Còn tư chối được sao, lắc đầu cái rắm ấy!

An Lâm cảm thấy buồn bực trong lòng, chỉ cảm thấy có một ngụm máu trong miệng, không thở nổi.

"Cũng không phải nói như thế." Tiêu Trạch lắc đầu liên tục, mở miệng nói: "Đồ gì của học trò, không phải là của sư phụ hết ư?"

Tiêu Trạch bắt lấy tay An Lâm: "Không, duyên phận cũng dựa vào cố gắng! Huống chi chúng ta gặp nhau ở đây, không hòa hợp, chính là duyên phận!''

An Lâm: "... "

Mọi người: "... "

Làm sao bây giờ? Cảm giác nếu còn tiếp tục như vậy, Tiêu Trạch sẽ thật sự bò lên người hắn luôn.

Qủa nhiên, sự nhiệt tình lúc trước, còn vội vàng giúp dọn kho bảo vật, đều là vì một bước cuối cùng này... Tuyệt đối không ngờ rằng, Tiêu Trạch lại muốn bái hắn làm thầy!

"Nói thật cho cậu biết vậy." An Lâm nghiêm túc: "Bây giờ, tôi không phải là một nhân vật quyền thế, cũng không liên quan đến truyền thừa Long tộc, nếu cậu bái tôi làm thầy, tôi cũng không dạy cho cậu cái gì được!''

Hắn quyết định bình nứt không sợ bể, dù sao tính kế Tiêu Trạch trước mặt đã không còn quan trọng, rõ ràng sẽ khiến người khác sụp đổ mà! Cùng lắm thì lại đấu một trận.

Không ngờ Tiêu Trạch không hề biến sắc, ngược lại càng thêm phần cung kính, nhìn về phía An Lâm: "Tôi không để ý đâu, tôi chỉ muốn đi theo ngài, cũng không sợ ngài không dạy tôi cái gì, tôi chỉ cầu mưa dầm thấm đất là được!''

Khóe miệng An Lâm run rẩy: "Nói đi, tôi phải làm thế nào, mới có thể khiến cậu từ bỏ suy nghĩ bái tôi làm thầy?"

Cứ như vậy, Tiêu Trạch bằng cách không thể ngờ, đã trở thành đồ đệ thuận tay nhặt được của An Lâm..

An Lâm và Tiêu Trạch thành lập một kế ước sư đồ, khế ước này rất đơn giản. Chỉ là kết nối cảm ứng giữa hai người, cộng thêm việc đồ đệ bị hạn chế không thể gây bất lợi cho sư phụ, nếu không đạo căn sẽ bị vỡ nát.

Sau này sớm chiều ở chung, tất nhiên sẽ có nhiều thời gian bồi dưỡng tình cảm, sau đó tất nhiên sẽ được sư phụ An Lâm chỉ điểm từng chút một, thật là đắc ý...

Sống lâu như vậy, nếu ngay cả công phu nịnh nọt cũng không học được, chính là sống uổng phí rồi?!

Sư phụ nói như thế, vì tỏ vẻ thật lòng, tất nhiên hắn phải dựa theo lời nói của sư phụ mà lấy lòng!

Hắn vô cùng vui vẻ, cái gì mà con người chứ, cái gì mà kỳ Hóa Thần linh tinh, có quỷ mới tin được!

"Chòm Xử Nữ là gì? Ngay cả chòm Xử Nam hay chòm Nhân Mã tôi cũng không cần!''

Sau một phen dây dưa, An Lâm mơ hồ nhìn thiếu niên khuôn mặt anh tuấn, thân hình mong manh trước mặt.

Lúc này, hắn đã bị Tiêu Trạch khuất phục rồi...

Có một loại người, bất kể làm gì cũng không ghét bỏ bạn, đây là may mắn thế nào, hạnh phúc cỡ nào.

Người như vậy, bạn có lý do gì từ chối hắn chứ...

An Lâm yếu ớt thở dài: "Cậu thật sự đồng ý bái tôi làm thầy, không đổi ý sao?"

"Cam tâm tình nguyện, không oán không hối!'' Ánh mắt của An Lâm kiên định, mở miệng nói.

An Lâm cau mày: "Được rồi, tôi đồng ý với cậu... "

Tiêu Trạch vui mừng như điên trong lòng, lập tức quỳ xuống hành lễ: "Sư phụ ở trên, xin nhận của đồ nhi một lạy!''

"... Tôi là chòm sao Xử Nữ!''

"Nếu ngài chỉ có Hóa Thần, đã có thể làm được đến mức này, Tiêu Trạch này càng bái phục!''

"Tôi chỉ là cảnh giới Hóa Thần."

"Tôi không để ý, ngài đã sớm chinh phục tôi.''

"Nói thật cho cậu biết, tôi là con người!''

"Bất kể như thế nào, tôi đều sẽ không từ bỏ ý định bái ngài làm thầy đâu!'' Tiêu Trạch tỏ vẻ kiên định.

Đám người Khả Khả Tư Đế và Tháp Bá, đã nói không nên lời.

Thực sự không hổ danh là ngài Thánh chủ, nhanh như vậy đã thu một Hắc Long vô cùng lớn mạnh làm đồ đệ, mị lực con người đúng là xuyên thấu trời xanh!

Về phần Mễ Mễ, tất nhiên cô đã được giải thoát rồi!

Kho tàng đều là của An Lâm, đồ vật Thái Cổ đều là của An Lâm, ngay cả rồng thủ hộ cũng là của An Lâm.

Haizz... Vốn không cùng một thế giới! Cô cũng không biết phải nói gì...

Cứ như vậy, An Lâm mang theo đội lớn mạnh, ra khỏi hang động màu trắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận