Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 392: Nguy cơ làm thái giám.

Cuộc chiến tự do tổ chức mỗi năm một lần, Thỏ Nguyệt cũng tạm thời trở về Nguyệt cung, đi thể hiện thành quả giảm béo của nó với Hằng Nga.

Mấy ngàn sinh viên tụ tập ở quảng trường Bạch Ngọc.

Lúc chính thức khai mạc, vẫn là phó hiệu trưởng Ngọc Hoa tới chủ trì, còn hiệu trưởng chưa từng xuất hiện một lần.

An Lâm cảm thấy năm năm đại học, khả năng sẽ không thấy được hiệu trưởng rồi. Những người có tiếng tắm trong trường, bức hoạ thầy hiệu trưởng lại phong độ nhẹ nhàng giống người làm công tác văn hoá, không biết chân thân như thế nào.

Hắn nhìn quảng trưởng đầy sinh viên hừng hực sức trẻ, cảm thán sâu trong lòng.

Nhớ ngày còn là năm nhất đại học, hắn giành một suất trên top 100 cũng khó như lên trời.

Bây giờ là năm ba đại học, nhưng hắn lại đừng thứ nhất triên tiên bảng vườn trường.

Aizzz, bất tri bất giác, hẳn đã có cảm giác bản thân đang ở đỉnh núi.

Đúng lúc này, hệ thống vừa vang lên.

Kiếm Trắc đến Kí Chủ tiến vào núi Thiên Phong, tuyên bố chủ đề nhiệm vụ: [Làm người phải khiêm tốn, tôi giúp cậu thành tiên]

An Lâm cười he he, đấm một cái mở miệng nói: "Đống cặn bã, bây giờ sẽ cho mấy người biết sự sợ hãi khi bị An Lâm tôi chi phối.!"

Hắn mở cột nhiệm vụ đặc thù, ngay sau đó thì các ký tự xuất hiện liên tiếp trong đầu.

An Lâm ngẩng đầu nhìn lên trời cao, ở nơi đó có màn sáng kết giới nhàn nhạt, thậm chí hắn có thể cảm nhận được hơi thở của thầy giáo phụ trách đánh giá chiến lực. Năm trước thời điểm kỳ Dục Linh, hắn không cảm nhận được sự tồn tại của thầy giáo.

Nhiệm vụ thất bại: [Làm thái giám ba năm]

Vô địch là tĩnh mịch... tĩnh mịch nhường nào..

Nội dung nhiệm vụ: [Kí Chủ làm người ít xuất hiện, tên trên tiên bảng rớt xuống top 100, giúp Hứa Tiểu Lan đứng đầu tiên bảng. ]

Một khi đã là kỳ Hoá Thần, thần tri của hắn trở nên vô cùng manh mẽ, lớn đến mức lưu động của nguyên khí trời đất, nhỏ thì vi sinh vật trên chiếc lá khô, hắn đều có thể dùng thần nhìn.

Rất nhanh, trận pháp Truyền Tống đã xuất hiện, trên quảng trường gần năm vạn sinh viên đều bị truyền đến núi Thiên Phong, bắt đầu cuộc chiến tự do khoá mới.

Vẻ mặt An Lâm khẽ giật mình, chuyển ý thức vào bên trong hệ thống, thấy nhiệm vụ đặc thù đang không ngưng nhấp nháy.

An Lâm thấy trừng phạt khi nhiệm vụ thất bại thì hai mắt tối sầm.

"Leng keng!"

Làm thái giám ba năm là có ý gì? Chẳng lẽ sau ba năm thì chỗ nào đó sẽ dài trở lại sao?

Nhiệm vụ thành công: [Ban thưởng cơ hội rút thăm trúng pháp bảo. ]

Chú thích: [Nhiệm vụ này không thể từ chối. ]

Trong mắt hắn, có thể so chiêu cùng nhân vật trong truyền thuyết là vinh hạnh cỡ nào!

"Ô! Hoá ra là An Lâm học trưởng! Đệ nhất năm nhất, Dương Vĩ, xin chỉ giáo!"

An Lâm bỗng nhiên nghĩ tới nhiệm vụ đặc biệt của hệ thống. Nhiệm vụ nói rõ hắn không thể vào top 100 tiên bảng. Như vật điểm chiến lực và điểm công hiến phải khống chế ở trong phạm vi nhất định, phải dùng ở thời điểm mấu chốt, có lẽ nên tránh những cuộc chiến không có ý nghĩa.

Liệt dương là được rồi, tại sao phải là thái giám?

Dương Vĩ: "???"

Không, đây không phải điểm mấu chốt, trong điểm là hệ thống này càng ngày càng quá đáng rồi.

Ngày nào hắn cũng hành lễ với bức vẽ An Lâm học trưởng, làm sao có thể quên được khuôn mặt của An Lâm học trưởng!

Nhận lầm người? Lừa ai đó!?

Hắn nhìn bóng dáng trong mây, vẻ mặt mơ màng.

Lần này An Lâm hận nghiến răng nghiến lợi với hệ thống phát điên này, hận không thể đập nó. Ông đây vất vả lắm mới lên được cấp Hoá Thần, chính là lúc phô trương, giờ bắt tôi ít xuất hiện? Ít xuất hiện cái tiên xư cô!

Dương Vĩ thấy An Lâm không trả lời thì không khỏi ngây ra, cho là An Lâm không nghe rõ, khiêu chiến lần nữa: "An Lâm học trưởng, tôi là đệ nhất năm nhất, Dương Vĩ, xin chỉ giáo!"

An Lâm lắc đầu: "Tôi không phải An Lâm, cậu nhận lầm người."

Nói xong, hắn lập tức điều khiển cục gạch lên, bay về phía trời cao, tạo nên lên một trận bụi mù

Một chàng trai mặc áo xanh rất cao còn rất gầy xuất hiện trước mặt An Lâm, vẻ mặt cuồng nhiệt, hành lễ nói.

Cậu là do ông trời cố tình tới để đối phó với tôi ư?

Tôi chỉ giáo cái liệt dương của cậu ý hả? Tôi không liên quan gì về liệt dương.!

An Lâm thấy hắn nhưng mà trứng cũng đau. Liệt dương? Xin chỉ giáo?

Hơn nữa, ngoài An Lâm học trược ra thì là gì thấy ai điều khiên một cục gạch đen thui to đùng?

Dương Vĩ hình như hiểu ra được điều gì.

Cả ngươi chao đảo một cái, biểu cảm thất bại hiện lên trên mặt: "Chẳng lẽ ngay cả tư cách cho An Lâm học trưởng ra tay mà tôi cũng không có sao?"

Ngay lúc đó, An Lâm điều khiển cục gạch bay về phía không trung thì không nghĩ nhiều như vậy, bây giờ hắn chỉ cân nhắc về nhiệm vụ của hệ thống mà thôi.

Tên của hắn rơi xuống top 100 thì đơn giản, chỉ cần không đánh nhau là được. Nhiệm vụ giúp cho Hứa Tiểu Lan leo lên vị trí thứ nhất tiên bảng thì có chút khó khăn.

Dựa vào thực lực mà nói, để Hứa Tiểu Lan lọt top 5 thì không thành vấn đề.

Nhưng muốn cô đạt vị trí thứ nhất trong tiên bảng thì lại có mấy đối thủ cạnh tranh, mà những đối thủ này thì gần như An Lâm biết gần hết.

Liễu Thiên Huyễn, Hiên Viên Thành, Tô Thiểu Vân, Đường Tây Môn, Tả Khẩu Binh.

Sức lực năm người này có thể nói là tình địch uy hiếp được Hứa Tiểu Lan, bốn người phía trước thì không cần phải nói.

Một người Tả Khâu Binh cũng là bạn học với Liễu Thiên Huyễn, bởi vì ánh sáng của Liễu Thiên Huyễn quá mức chói mắt nên hắn bị che đi, nhưng đây cũng là một người trải qua nhiều trận chiến.

Từng nghe nói, ngày An Lâm độ kiếp hắn đã ở đấy, nhìn Lôi Kỳ Lân mà xúc động, ngộ ra được Lôi Chi linh vực của bản thân, trở thành Hoá Thần thứ hai sau Liễu Thiên Huyễn. Đây coi như một chuyện lớn cho giáo sư, nhưng đáng tiếc mấy ngày nay các sinh viên lẫn giáo sư đều xung quanh An Lâm, hào quang của hắn lại bị che đi.

An Lâm suy nghĩ tỉ mỉ một lần nữa, đưa hắn vào phần tử nguy hiểm thứ hai.

Đương nhiên đối tượng nguy hiểm thứ nhất là Liễu Thiên Huyễn rồi, nàng chỉ dùng kiếm thôi thì phần thắng của Hứa Tiểu Lan rất thấp.

Cũng không lâu sau, mặt đất lại truyền đến tiếng nổ của thuật pháp.

An Lâm cúi đầu nhìn, phát hiện ra hai sinh viên đang chiến đầu.

Một nam sinh cửu đoạn đánh bại một nam sinh thập đoạn, điều này làm hắn nhớ lại thời điểm lần đầu tiên mình tham gia cuộc chiến tự do, cũng dũng mãnh vượt cấp chiến đấu.

Cái nam sinh cửu đoạn thắng cũng thê thảm, bị thương khắp người, hơi thở vô cùng yếu ớt.

Nhìn một cảnh này, sâu trong lòng An Lâm không khỏi hưng phất, nắm đấm phát ra kim quang...

Cuối cùng, An Lâm vẫn từ từ dừng tay lại, vẻ mặt trở về lạnh nhạt, thờ dài tỏ vẻ cao nhân: "Bây giờ tôi sẽ không dậu đổ bìm leo, để đạt được điểm số mà không từ thủ đoạn, cái này cần phải phát triển..."

Không thể bại lộ thực lực của mình, cố gắng hết sức đạt được điểm cống hiến.

Hắn nhìn thoáng qua đệ tử ở mặt đất, tiếp tục điều khiển cục gạch bay đi, tìm kiếm bốn phía núi Thiên Phong.

Núi Thiên Phong vô cùng lớn, cho dù có thể bay nhưng để tìm người nào đó thì khó như lên trời. Chỉ đến ngày thứ ba, kết giới co lại mới có thể thực sự là kịch chiến của tiên bảng.

Gió núi mịt mờ, An Lâm tuỳ ý tìm kiếm mục tiêu, trong lòng không ngừng cầu nguyện Hứa Tiểu Lan cố gắng hết sức, nhất định phải chống đỡ được đến cuối cùng... Nếu cô xảy ra chuyện gì không hay, mình cũng không sống được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận