Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1296: Đánh hội đồng thật sự

Ai mà ngờ được, bên này vốn có hai siêu cấp đại năng cảnh giới Hợp Đạo như họ thì xem như đã chiếm trọn ưu thế rồi.

Mà tình thế còn có thể đột nhiên xoay ngược lại như vậy nữa chứ, bên Tứ Cửu tiên tông đột nhiên có thêm một đống cường giả, còn có tận năm siêu cấp đại năng cảnh giới Hợp Đạo luôn!!

Liễu Minh Hiên và Hắc Linh Xà cho dù mạnh tới cỡ nào, cũng không cách nào chống lại thế lực đáng sợ như vậy cả!

"Nè, Chu San, bà còn quỳ trân trân đó làm gì? Cho dù nhìn thấy các đại lão cũng không cần phải quỳ liếm như vậy chứ?" An Lâm nằm trong quan tài không nhịn nổi bật cười trêu chọc.

Mặt Chu San khi đỏ khi xanh vừa buồn bực vừa nhục nhã.

An Lâm vừa mới dứt lời, đã thấy khí thế trên người Liễu Minh Hiên lại dâng lên cao hơn. Chu San cảm nhận được uy thế đang đè ép trên người mình đã biến mất, không khác gì ngọn núi đang nè trên người bà ta bị hất bay đi vậy.

"Minh Hiên..."

Chu San nhìn Liễu Minh Hiên đầy biết ơn, bà ta cố gắng đứng dậy.

Chỉ một câu nói vô cùng đơn giản, đã hoá giải mâu thuẫn quan trọng nhất giữa hai bên.

Nhưng điều làm đám cường giả ăn dưa và đám người Liễu Minh Hiên khó hiểu là, các đại năng đứng chung quanh nhóm người An Lâm, trên mặt họ không hề biến hoá gì hết, họ vẫn đứng im như cũ không hề có ý định bỏ đi.

Lúc này, Liễu Minh Hiên đột nhiên mở miệng: "Liễu Minh Hiên tôi đây chủ yếu chỉ muốn cản đường đám người Tứ Cửu tiên tông, các đại năng cảnh giới Hợp Đạo và toàn bộ thế lực đứng sau, nếu muốn đi vào Liễu Minh Hiên tôi sẽ không cản đường các vị."

Đây là một chiêu cực hay, Chu San mừng rỡ vỗ tay ủng hộ chồng mình trong lòng.

Quả nhiên, Chu San đã bị nói cho nghẹn họng trân trối không trả lời được câu nào.

"Ông dám nhắm vào đám người bọn An lâm, vậy thì chúng tôi sẽ nhắm vào ông." Tô Tín bình tĩnh lên tiếng.

"Chu San, không phải bà nói siêu cấp đại năng cảnh giới Hợp Đạo rất giỏi à? Hiện tại hình như đại lão cảnh giới Hợp Đạo bên tôi không cẩn thận nhiều hơn vài người rồi đấy, bà nói xem giờ nên làm sao đây nhỉ?" An Lâm vẫn tiếp tục nằm trong quan tài, thảnh thơi trào phúng Chu San.

Lời Liễu Minh Hiên vừa nói đã bị họ xem như không khí...

Bà ta tức tới toàn thân run rẩy, nhưng không biết nên mở miệng nói cái gì để đáp trả.

Hiếm khi có một kẻ chỉ dám nói không dám làm chơi cãi nhau với hắn, đương nhiên hắn sẽ không chịu bỏ qua dễ dàng rồi, phải biết nắm bắt cơ hội chứ.

Đúng vậy, các siêu cấp đại năng cảnh giới Hợp Đạo đi vào trong thế giới này, chỉ là vì giành được bàn đào, nếu Liễu Minh Hiên nhường đường cho họ vào bên trong cướp cây bàn đào, vậy thì còn ai sẽ ngoan ngoãn đứng ở đây nữa đâu chứ?

Hiên Viên Thành cũng cười tươi rói nói: "Con trai gặp phải phiền phức, người làm cha sao có thể bỏ đi mà không thèm quan tâm tới được chứ."

Nói rồi, Liễu Minh Hiên lách mình sang một chút, để lộ ra con đường đi vào rừng hoa đào, lớn tiếng nói: "Mời các vị."

"Tông chủ An Lâm, Lão Ngưu tôi cũng sẽ ở đây giúp cậu đến cùng." Quỳ Ngưu vui tươi hớn hở nói.

"An Lâm, bất kì lúc nào tôi cũng sẽ đứng về phía cậu cả!" Hạng Thanh Nhã cười lên tiếng đầu tiên.

Chu Húc Trạch cũng cười nói theo: "Cháu ngoại gái của tôi sao có thể không được ăn bàn đào chứ? Liễu Minh Hiên, chi bằng chúng ta cứ đánh một trận đi nhé?"

Đám người Liễu Minh Hiên lúc này mới nhận ra được rằng, Tứ Cửu tiên tông mạnh tới mức nào.

Chu San: "..."

Nếu đánh nhau ở bên ngoài, Tứ Cửu tiên tông có thể mượn sức được toàn bộ những thế lực này, vậy thì sợ là hắn có thể trực tiếp sánh ngang với các thế lực tu tiên hàng đầu có siêu cấp đại năng cảnh giới Hợp Đạo tọa trấn lươn quá!

Lam Tiểu Nghê thì chỉ lạnh lùng cười, lời cô nói ra cũng lạnh lùng như chính nụ cười của mình: "Tiền bối Ngư Phi Ngư, tiền bối Cổ Tự, mau xử họ đi!"

"Ai dồ, đột nhiên tôi nhớ mình có chuyện rất quan trọng phải xử lý, tôi đi trước một bước nhé."

Kỳ thật hắn chỉ đang ngứa tay mà thôi, bàn đào thì khi nào chẳng có, nhưng cơ hội có thể đánh nhau với Liễu Minh Hiên, không hề nhiều.

Cô ta chạy trốn vô cùng sảng khoái, không hề để lại chút khói nào luôn.

Nói rồi, chưa đợi Liễu Minh Hiên có phản ứng gì lại, Hắc Linh Xà đã dẫn đám cường giả của bộ tộc Thần Xà, vội vàng chạy vào bên trong rừng hoa đào.

Đôi mắt xinh đẹp của Hắc Linh Xà nhìn chằm chằm quan tài chứa An Lâm đang được Hồng Đấu cõng trên lức một lúc lâu, sau đó thì bật cười ha ha, quay sang nói với Liễu Minh Hiên: "Liễu Minh Hiên đạo hữu, tạm biệt nhé."

Liễu Minh Hiên và Hắc Linh Xà: "..."

Liễu Minh Hiên biết, cả nhóm người này người, ông hoàn toàn không thể trêu vào ai cả!

Sao mọi chuyện lại phát triển tới nông nỗi này, rõ ràng ông ta chỉ muốn trút cơn giận thì cổ kiếm Đản Linh bị cướp đoạt mà thôi...

Được rồi, ông ta thừa nhận lúc đầu ông ta có động lòng muốn chiếm riêng cây bàn đào cho mình, nhưng giờ ông đã nhường đường rồi cơ mà!

Không có ai hoặc bất kì thế lực nào, chọn cách bỏ lại đám người An Lâm, một mình đi vào rừng hoa đào cả.

Thật đúng là không cách nào tưởng tượng được hết.

Đúng vậy, không chỉ là Cửu hoàng thất, Tứ đại tông, mà ngay cả liên minh Tây Hải, cũng không chút do dự đứng về phía Tứ Cửu tiên tông và bọn An Lâm, cái khả năng ngưng tụ sức mạnh này của An Lâm cũng quá đáng sợ rồi?

Sự mạnh mẽ này, không chỉ vì các thành viên trong Tứ Cửu tiên tông có thực lực mạnh mẽ, mà còn là vì cái mạng lưới quan hệ làm người ta lạnh cả sống lưng của họ.

Toàn trường đột nhiên lâm vào bầu không khí yên tĩnh tới lạ thường.

Gương mặt lạnh lùng của Liễu Minh Hiên suýt thì không giữ được nữa, khoé miệng hắn hơi co rút vài cái.

Trong lòng hắn không biết đã tức tới mức mắng chết Hắc Linh Xà bao nhiêu lần rồi.

Phía An Lâm thì tập hợp đủ các loại cao thủ, có thể nói là đồng đội vô địch.

Còn về phía Liễu Minh Hiên hắn, thì tới cả đội hữu duy nhất cũng đã bán đứng hắn rồi.

So thế này thì, dù là kiếm tiên đứng đầu Cửu Châu, cũng tự nhiên thấy bi thương trào dâng trong lòng.

"Minh Hiên, em... Chúng ta..." Chu San sợ tới mức cả giọng nói cũng hơi lắp bắp, bị cả đám đại lão nhìn chằm chằm như hổ rình mồi thế này, cảm giác này phải nói là quá đáng sợ.

Liễu Minh Hiên lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ thở dài một tiếng, ông ta kéo tay Chu San đi sang một bên, tránh khỏi con đường đi vào rừng hoa đào cho đám người Tứ Cửu tiên tông.

Thái độ của hắn đã quá rõ ràng rồi.

"Đừng có giành nhau, tôi thật muốn xem là thánh hoả của tôi mạnh hơn hay là kiếm của ông ta mạnh hơn đấy!"

"Để Lão Ngưu này thử xem kiếm thuật của kẻ mang danh hiệu kiếm tiên đứng đầu Cửu Châu nào!"

"Mau tấn công nào!!"

Năm siêu cấp đại năng cảnh giới Hợp Đạo, hơn mười đại năng, cường gỉa Phản Hư Hóa Thần, đều tập trung mục tiêu hết vào người Liễu Minh Hiên và Chu San, đây là cảm giác tuyệt vọng tới nhường nào chứ?

Nhưng mà, thân thể đang run lên bần bật của bà ta đã tỏ rõ trong lòng bà ta đã biết rất rõ, tiếp theo đây chắc chắn sẽ có chuyện xảy...

"Mấy người... sao mấy người còn không mau đi đi? Cây bàn đào sắp bị kẻ khác tới trước cướp mất rồi kìa!" Chu San lớn tiếng quát đám đại lão đang nhìn chằm chằm về phía mình và Liễu Minh Hiên.

"Hừ, xem như ông ta biết thời biết thế, chúng ta đi thôi nào."

"Khoan đã nào, chúng ta có cả đống người như vậy, sao phải để yên rồi bỏ đi như vậy chứ?"

"Ý của anh là..."

Các đại năng nhìn nhau qua lại một lúc, ai nấy đều nhìn thấy vẻ hưng phấn tiềm tàng trong mắt đối phương.

"Chúng ta có nhiều người như vậy, có quá đáng lắm không?"

"Hừ... Liễu Minh Hiên không phải tỏ ra trời đất bao la, ông đây lớn nhất à? Vậy cho ông ta một bài học thì đã sao đâu chứ?"

"Phải đó, vả lại nếu chúng ta đi rồi, Tứ Cửu tiên tông biết phải làm sao chứ? Ông ta có thể ỷ mạnh hiếp yếu, sao chúng ta không thể chứ? Nào, chúng ta cho ông ta một bài học đi! Không thì ông ta sẽ không bao giờ nhớ kỹ phải biết khiêm tốn đâu!"

Cả một đám đại lão bắt đầu xoay người, tập trung mục tiêu, nhìn chằm chằm về phía Liễu Minh Hiên.

Không khí một lần nữa trở nên cực kì lạ thường.

"Ha ha, Liễu Minh Hiên tránh sang một bên rồi, chúng ta đi vào trong thôi."

Chu San gật đầu, dùng ánh mặt đầy oán hận liếc xéo đám người Tứ Cữu tiên tông một cái.

Liễu Minh Hiên truyền âm cho Chu San, ý bảo bà ta nên im lặng đừng gây rối nữa.

"Núi xanh còn đó, lo gì không có củi đun, chúng ta tạm thời nhẫn nhịn vì đại cục đã."

Đường đường là tông chủ của Thiên Kiếm tông, nhưng dưới sự áp bức của một đám đại lão cảnh giới Hợp Đạo và cảnh giới Phản Hư, hắn cũng phải cúi xuống cái đầu cao ngạo của mình.

Liễu Minh Hiên xem như nhận thua, Tứ Cửu tiên tông giành được thắng lợi toàn diện!

"Liễu Minh Hiên rất được hoan nghênh, hoàn toàn không có chỗ cho chúng ta nhúng tay vào, thôi vậy, tôi ăn hiếp bà cô chỉ được cái độc mồm độc miệng này vậy..."

Cứ như vậy, chỉ trong nháy mắt Liễu Minh Hiên và Chu San, đã bị cả một đám cường giả mạnh mẽ bao vây kín mít.
Bạn cần đăng nhập để bình luận