Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 276: Cây không bị tổn thương lần nữa

An Lâm, Đại Bạch và Tiểu Sửu bị một đám dân chúng Trân Châu lớn vây chặt lấy khi ra khỏi cửa thành.

Đại mỹ nữ Kỳ Kỳ của thành Ba Lan cũng nằm trong đội ngũ tiễn đưa, vẫy tay lớn tiếng từ biệt với họ: "An Lâm tiền bối, lần sau cậu còn đến đế quốc Trân Châu chơi, tôi sẽ làm hướng dẫn viên du lịch miễn phí toàn tập cho cậu!"

An Lâm hiểu ý nở một nụ cười, phất phất tay rồi cưỡi chó bay đi dưới ánh mắt chăm chú của hàng chục ngàn dân chúng Trân Châu. Hắn bay về phía biển lớn, mất hút khỏi tầm mắt của đám dân chúng Trân Châu.

Trạm thứ nhất của họ là khu vực lân cận của Lục Đảo thuộc Đông Hải. Nơi đó có gỗ Trầm Nguyệt ngàn năm mà họ muốn tìm kiếm.

"Dưới đáy biển cách mười bốn dặm về hướng đông của Lục Đảo có một cây Trầm Nguyệt. Năm xưa Thần Âm niệm chú ngưng tụ nhưng không thể biến đổi được linh hồn và trí tuệ của nó, không đành lòng một kiếm chém chết nên chỉ chém đứt một nhánh cây của nó. Không biết bây giờ nó còn ở đó nữa không..." An Lâm cầm tấm bản đồ biển trên tay, nói bằng một giọng điệu nhỏ nhẹ.

"Nói là cây Trầm Nguyệt ngàn năm, nhưng thời điểm đó nó đã có hai ba ngàn năm tuổi rồi. Bây giờ có lẽ đã là thụ yêu vạn năm rồi. Nếu như nó thật sự thành tinh chạy mất, hoặc là bị người khác lấy đi rồi, vậy thì chuyến này chúng ta đi uổng công vô ích rồi! Gâu!" Đại Bạch có chút bất an.

"Còn có một khả năng, nó đã chết vì già rồi, ngay cả thân cây cũng mục nát hết rồi..." Tiểu Sửu tiến tới một bước, nói thêm vào.

An Lâm: "..."

Cột sáng màu vàng như lưỡi kiếm sắc bén xé tan màn đen u tối, đâm thẳng vào đáy biển đen ngòm.

"Tôi nhớ là bên cạnh cây Trầm Nguyệt có một tảng đá khổng lồ màu xanh." An Lâm mở miệng nói.

"Loảng xoảng!"

Cứ thế sau khi mọi người lặn xuống hơn hai ngàn mét, cuối cùng cũng đến được đáy biển.

An Lâm tiến về trước theo ký hiệu đánh dấu trên bản đồ. Không lâu sau thì nhìn thấy hòn đảo trong truyền thuyết. Nhưng mọi người đều không có ý nghĩ đến Lục Đảo để du lịch mà đi thẳng về hướng đông mười bốn dặm, sau đó lao thẳng xuống biển.

An Lâm cảm thấy trong lòng trống rỗng, lập tức chạy đến bên cạnh tảng đá khổng lồ kia, dò xét trong ngoài ba vòng, thậm chí sử dụng tiên pháp đào sâu ba thước, nhưng cây kia dường như đã hoàn toàn biến mất trong hư không rồi...

Đông Hải Lục Đảo.

"Tảng đá khổng lồ, tôi tìm được rồi, nhưng cây thì không còn nữa..."

"Tiểu Sửu, bật đèn!"

Nguyên khí trên đảo này dày đặc, sự sống hưng thịnh, có nhiều cây cối quý hiếm đẹp đẽ, muôn cây tranh nhau khoe sắc. Từ đằng xa nhìn lại trông giống như một viên đá quý khảm nạm màu xanh lục nổi trên mặt biển, cho nên mới có tên gọi là Lục Đảo.

Tiểu Sửu phóng khí tức mạnh mẽ của Hóa Thần nửa kỳ của hắn ra, trong nhất thời không có bất kỳ dị thú biển sâu nào dám lại gần họ.

An Lâm tuyệt đối không ngờ rằng việc tìm kiếm vật liệu đầu tiên lại kết thúc với kết quả như thế. Điều này khiến hắn cảm thấy nhất thời khó tiếp nhận...

Tiểu Sửu lấy Kim Mục Thần Thông đèn pha siêu cấp của hắn ra.

Trên Lục Đảo, cuồng phong gào thét, sấm sét vang dội.

Tiểu Sửu đưa mắt về một hướng khác, nhìn thấy một tảng đá khổng lồ giống như đã từng gặp qua. Nó vẫn đứng yên ở đó hơn mười ngàn năm, chỉ là cây Trầm Nguyệt bên cạnh kia đã không thấy bóng dáng đâu.

"Không thể nào đâu... Nếu như chất liệu gỗ Trầm Nguyệt hiếm thấy, cho dù là bị đốn đi thì thân cây cũng không dễ dàng bị mục nát, làm sao có thể một chút dấu vết cũng không có như thế kia... Thành tinh chạy mất rồi à? Hay là bị những loài sinh vật ngoại lai khác mang đi?"

Các thụ yêu và linh thú vội vàng lắc đầu, ngay cả một câu nói phản đối cũng không nói ra được.

Bên cạnh nó là một người cây màu xanh khác đã bị chém đứt thành hai đoạn.

"Bây giờ ta là vua của Lục Đảo, có ai không phục không!?"

"Hôm nay Cố Nguyệt Hoàng ta trảm Thanh Hoàng tại nơi này, các người có ý kiến gì không?"

"Tôi không phục!"

Trên tế đàn bằng đá màu trắng, một đám thụ yêu và linh thú phủ phục trên đất, người run cầm cập.

Tất cả người cây, linh thú đều toàn thân run rẩy, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, muốn xem thử rốt cuộc là ai không muốn sống như thế, lại dám phản kháng lại Cổ Nguyệt Hoàng thực lực đáng sợ kia.

Âm thanh này tựa như sấm sét, đánh tan bầu không khí trầm lặng.

Trên bầu trời bỗng nhiên truyền đến một âm thanh.

Một người cây màu vàng xanh tay cầm một thanh trường kiếm màu vàng đứng ngạo nghễ giữa tế đàn, uy thế ngút trời.

Âm thanh của nó như sóng lớn ngoài đại dương, cuồn cuộn nén giận, khí thế vô cùng, chấn động đến nỗi cây cối trong khuôn viên mấy trăm trượng đều bị giật mình lay động.

Cổ Nguyệt Hoàng rất vui mừng. Bởi vì ngày hôm nay chính là thời khắc nó sắp đăng cơ lên làm vua của Lục Đảo, thời khắc huy hoàng nhất trong suốt khoảng thời gian dằng dặc gần mười ngàn năm qua của nó!

Nhìn xem đi, Lục Đảo không có sinh linh nào dám lên tiếng phản kháng nó.

Cơ hội sống đã bị cắt đứt.

"Cổ Nguyệt Hoàng ta ngộ đạo ba ngàn năm dưới đáy biển lại bị tiện nhân kia một kiếm phá hỏng cơ thể xinh đẹp, từ đó con đường đạo bị cắt đứt. Nhưng trong lòng ta không hề ngã gục, được thiên đạo chiếu cố, chín ngàn năm sau một lần nữa ngưng tụ lại được cơ thể hoàn mỹ, xây dựng lại đường đạo, thậm chí còn giác ngộ thần khí một cách hoàn hảo."

Nhìn thấy toàn bộ cường giả đều cúi quỳ với mình, Cổ Nguyệt Hoàng cười ha ha, khí tức vương giả không chút kiềm chế tỏa ra xung quanh, trong lòng vô cùng sảng khoái, hào khí ngút trời.

Thanh Hoàng là cường giả mạnh nhất của Lục Đảo, ngay cả hắn cũng chết trong tay Cổ Nguyệt Hoàng thì những người còn lại làm sao dám có ý nghĩ phản kháng gì nữa.

Gương mặt của Cổ Nguyệt Hoàng cũng biến sắc, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Nó không ngờ trong lúc sắp trèo lên ngôi vua lại có người đến làm phiền. Giờ phút này trong lòng nó đã có phán quyết tử hình dành cho người đang đến kia rồi.

Sau đó, một đám sinh linh của Lục Đảo nhìn thấy một bộ mặt lạ hoắc, đó là một con khỉ.

Hắn cầm trong tay gậy bạc, toàn thân bao phủ bởi khói đen, Hắc Tinh Khải Giáp khoác trên người lộ ra vẻ oai phong lẫm liệt, chỉ có điều gương mặt quá xấu xí.

Cổ Nguyệt Hoàng cảm nhận được con khỉ này chỉ đạt tới cảnh giới Hóa Thần nửa kỳ, còn con chó khổng lồ lông trắng và tu sĩ nhân loại đi theo sau con khỉ kia cũng chỉ đạt tới cảnh giới Kỳ Dục Linh, nó lập tức cười lạnh lùng nói: "Ngươi lại là ai! Tại sao không phục!?"

Các sinh linh còn lại của Lục Đảo phát hiện ra con khỉ vừa lên tiếng kia ngay cả kỳ Hóa Thần cũng chưa đạt tới thì vô cùng thất vọng, chỉ cảm thấy con khỉ này thật điên rồ.

Phải biết rằng Thanh Hoàng của Lục Đảo là cao thủ của Kỳ Hóa Thần sơ kỳ, còn bị Cổ Nguyệt Hoàng một kiếm chém làm hai mảnh. Một con khỉ chưa tới Kỳ Hóa Thần mà lại dám lên tiếng không phục đối với Cổ Nguyệt Hoàng, không phải tìm đường chết thì là gì nữa.

"Khục, tôi là đại soái, Kim Mục Hầu Vương, về phần vì sao tôi không phục..."

"Lão tử chính là không phục!"

Hầu Vương khí thế bức người, lý lẽ thẳng thắn ngữ điệu hùng hồn đáp lại.

Không sai, người đến chính là Tiểu Sửu, Đại Bạch và An Lâm.

Lời này của Tiểu Sửu vừa thốt ra thì lập tức làm cho toàn bộ sinh linh trên Lục Đảo đều kinh hãi.

Cổ Nguyệt Hoàng cũng ngây ngẩn cả người. Đây là lần đầu tiên nó nhìn thấy một con khỉ vừa không có thực lực lại còn ngang ngược đến thế.

Lúc này Đại Bạch đang kích động, quay sang nói trộm với An Lâm: "Nhìn đi, anh An, cây Trầm Nguyệt này ngoại trừ việc có nhiều mặt và hai tay hay chân ra thì dường như giống hệt như trên hình vẽ, thành tinh rồi đấy!! Tôi đã nói có khả năng nó đến hòn đảo nào đó xưng vương xưng bá rồi, ha ha... không ngờ lại trùng hợp đến thế..."

An Lâm cũng vô cùng mừng rỡ nói: "Núi cùng nước tận ngờ hết lối, bóng liễu hoa tươi một thôn làng. Nếu không phải nó gây ra chấn động lớn như vậy thì còn chưa chắc chúng ta tìm được đến đây. Đây chính là duyên phận đấy..."

Cổ Nguyệt Hoàng dậm chân một cái, mang theo khí thế ngập trời phóng lên tận trời cao, trường kiếm màu vàng không chút lưu tình chém một nhát về phía Tiểu Sửu.

"Nếu ngươi đã không phục, thì đi chết đi!"

Cổ Nguyệt Hoàng không phải là cái cây thích nói nhảm. Một vòng trăng tròn xuất hiện sau lưng nó, ánh sáng mặt trăng màu trắng bao trùm khuôn viên mười trượng.

"Xuất hiện rồi, lá chắn phòng hộ Nguyệt Quang của Cổ Nguyệt Hoàng, đây chính là lá chắn phòng ngự tuyệt đối chắc chắn! Trong trận quyết chiến giữa Thanh Hoàng và nó, ngay cả lá chắn phòng ngự của nó mà Thanh Hoàng cũng không có cách nào phá vỡ đã bị chém chết rồi..." Nhìn thấy cảnh tượng này, bên dưới lập tức có một người cây kinh ngạc thốt lên.

Chuyện Cố Nguyệt Hoàng giết chết Thanh Hoàng mà không hề bị thương tích đối với các cường giả của Lục Đảo mà nói thật sự là một chấn động quá lớn.

Hàng phòng ngự cực kỳ đáng sợ giúp cho Cổ Nguyệt Hoàng đứng ở thế bất bại, cũng làm cho chúng nó từ bỏ hoàn toàn ý định phản kháng.

Cổ Nguyệt Hoàng tự tin cười một tiếng. Kể từ khi bị người con gái kia chém một nhát kiếm, nó thề rằng nhất định phải bảo vệ bản thân thật tốt, từ nay về sau trở thành một cái cây mãi mãi không chịu tổn thương.

Chính là vì chấp niệm này nên cuối cùng nó đã ngộ ra được lá chắn phòng hộ Nguyệt Quang.

Từ nay về sau, chỉ có nó có thể ức hiếp người khác, không ai có thể ức hiếp nó!

"Con khỉ xấu xí, chịu chết đi!"

Nhìn thấy bộ dạng phách lối của Tiểu Sửu, Cổ Nguyệt Hoàng biết rằng mình phải giết gà dọa khỉ lần nữa rồi, à không, phải là giết khỉ dọa những sinh linh khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận