Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 331: Lạc Nguyệt Viêm

Bích Quỳnh Nữ Đế là thú sủng của Bạch Linh Xà?

An Lâm mất rất nhiều thời gian mới lấy lại được tinh thần từ trong cơn chấn động.

Bạch Linh Xà kéo tay hắn đi đến một gian phòng yên tĩnh cạnh đại điện.

"Tôi biết các anh đều cảm thấy có chút khó tin, nói thật thì lúc tôi biết chuyện này cũng rất hoảng sợ." Bạch Linh Xà nhìn mọi người kinh ngạc đến không thể thở được, mở miệng cười nói.

An Lâm cảm thấy mình đã không thể nhìn thẳng vào tên tay mơ này nữa: "Việc đó... Bạch tiền bối, vì sao cô phải ngụy trang thành tay gà mờ mới biết tu luyện, lừa chúng tôi vui lắm sao?"

"A, Độc Tôn tiền bối, anh tuyệt đối đừng gọi tôi như vậy, tôi vẫn là Bạch Linh Xà mà!" Bạch Linh Xà nghe được cách xưng hô An Lâm, nhất thời kinh hoảng vội giải thích: "Tôi chỉ là vì một ấn ký nào đó mới để cho Tiểu Thanh nhận chủ! Sau này anh... sau này vẫn gọi tôi là Tiểu Bạch là được rồi!"

"Ách..." An Lâm nhìn cô gái có ánh mắt dịu dàng, vẻ ngoài thanh tú động lòng người, trong lúc nhất thời cũng không biết nên ứng phó như thế nào. Gọi cô là Tiểu Bạch? Vậy sau này đứa nhỏ Đại Bạch kia phải làm sao?

"A...? Cậu chính là An Lâm Kiếm Tiên?"

Tử Dương nghe xong sắp nhảy dựng lên chửi má nó, người khác khen cậu giỏi giang xử lý được Hư Minh, cậu nhắc đến tôi làm gì?

Nói ra thật xấu hổ? Sao lời nói của An Lâm lại có vẻ vênh váo như vậy?

Nhưng An Lâm lại là dạng người khi được người ta khen ngợi thì cái đuôi liền vểnh lên trời, lúc này khiêm tốn nói: "Bình thường thôi, nói cho cùng tôi đều là dùng sức mạnh của khoa học kỹ thuật."

Đám người Hứa Tiểu Lan đảo cặp mắt trắng dã, không nói gì, chỉ đứng đó nhìn An Lâm tiếp tục khoe mẽ.

"Ờ..." Thanh xà có chút không phục, nhưng vẫn chịu thua mở miệng, có chút nịnh hót nói: "Độc Tôn tiền bối, thật không ngờ tên Hư Minh kia cũng bị cậu xử lý, thật là lợi hại!"

Sau đó An Lâm lại bắt đầu hỏi Bạch Linh Xà tung tích của các đội viên khác, kết quả thu được khiến họ vui sướng không thôi.

Bích Quỳnh Nữ Đế quấn trên khuỷu tay của Bạch Linh Xà giương to cặp mắt, dùng giọng điệu cực kỳ uy nghiêm tò mò hỏi.

Sau khi nghe xong, đôi mắt Bích Quỳnh Nữ Đế sáng lên, cô đã nghe nói qua chuyện Hư Minh Chiến Đế nhưng không biết Tử Dương Chiến Đế cũng có tham gia. Giờ phút này nhìn Tử Dương Chiến Đế phía sau An Lâm, đôi mắt có vẻ đăm chiêu.

Nhìn thấy Bích Quỳnh Nữ Đế nói như vậy, Tử Dương Chiến Đế ở bên cạnh cũng lau mồ hôi lạnh, cảm thấy tam quan có chút thay đổi.

An Lâm nghe xong còn chưa kịp trả lời thì Bạch Linh Xà đã gõ đầu của Bích Quỳnh Nữ Đế một cái: "Tiểu Thanh không được vô lễ, phải gọi là Độc Tôn tiền bối!"

Nhắc đến tôi còn chưa tính, nhắc đến việc đối nhân xử thế chừa một con đường sống cho tôi làm gì?

Ở ao Vạn Tượng trong khu cấm địa của hoàng cung, ba người đang ngồi xếp bằng trong hồ.

Câu nói đầu tiên vẫn còn bình thường, nhưng đến câu tiếp theo liền khống chế không nổi mình nữa: "Lúc ấy Hư Minh Chiến Đế và Tử Dương Chiến Đế đồng thời có mặt ở đó, tôi dùng một chiêu san bằng núi Kính Tâm, xử lý Hư Minh, nhưng Tử Dương lại chỉ bị trọng thương, may mắn sống sót. Ài... Nhớ lại thì tu hành của Tử Dương này cũng không tệ, còn có thể ngăn cản một chiêu của tôi... Lúc ấytôi cũng mềm lòng nên đã độ lượng tha cho ông ta một con đường sống, nhắc đến thật sự hổ thẹn."

"Ao Vạn Tượng có hiệu quả thần kỳ trong việc rèn luyện cơ thể và tinh thần. Lúc đánh nhau, chị Liễu, anh Đường và Tiểu Thanh bị chút thương tích nên lúc này đang ở trong ao Vạn Tượng chữa thương. Điền Linh Linh cũng đang tắm trong hồ, đến bây giờ còn không muốn ra!" Bạch Linh Xà vừa đi vừa giải thích nói.

Bạch Linh Xà tâm tư đơn thuần, khen Độc Tôn tiền bối thần công cái thế, độc nhất vô nhị. An Lâm vẫn vẻ mặt khiêm tốn trả lời như cũ.

Liễu Thiên Huyễn, Đường Tây Môn, Điền Linh Linh đều ở đây!

Tại ao Vạn Tượng, quả nhiênhắn thấy ba người đang tắm vui vẻ.

Không! Hắnphản đối!

"Thường thôi, chỉ là đánh bại một tên mạnh nhất của đế quốc Áo Tâm mà thôi." An Lâm xoa xoa mái tóc ẩm ướt của thiếu nữ, khiêm tốn nói.

Dựa theo cách nói của Bích Quỳnh Nữ Đế, Bạch Linh Xà là người cô luôn chờ đợi.

Liễu Thiên Huyễn khó có thể bình tĩnh được, vô cùng tò mò về hương vị của lửa thần.

An Lâm gật đầu, chuyện này hắn cũng biết rồi. Đường Tây Môn và Liễu Thiên Huyễn thương lượng cùng Nữ Đế thất bại, một lời không hợp liền đánh nhau, sau đó hoàn toàn rơi vào thế hạ phong. Lại sau đó, may mắn ấn ký trong cơ thể Bạch Linh Xà và thần binh Bạch Diệu Châu phản ứng với nhau, lúc này mới ngăn cản trận chiến đấu này, còn nhân tiện thu nhận được một thú sủng.

Tử Dương Chiến Đế luôn luôn phải chịu đựng những đòn tấn công hung bạo của An Lâm, làm sao ông ấy lại không biết Đại Nhật Viêm là vị bánh nướng cay? Trái tim ông ấy như nghẹn lại, giống như nhảy khỏi lồng ngực!

Kết quả là, Tinh Ma Viêm vị ô mai, Đại Nhật Viêm vị bánh nướng cay. Những mô tả này của An Lâm trở thành khái niệm trực quan nhất của mọi người đối với lửa thần.

Vẻ mặt An Lâm như gặp được tri âm, bình thản không có giấu diếm.

Loại cảm giác mãnh liệt này khiến cho An Lâm cảm thấy bất an. Hắn hồi tưởng lại lần trước đi khám phá lăngmộ, nỗi sợ hãi khi bị Hứa Tiểu Lan chi phối, chẳng lẽ bây giờ hắn lại sắp bị cô tu sĩ mới này điều khiển sao?

Liễu Thiên Huyễn và Đường Tây Môn cũng đã đi tới, sau khi thấy các đội viên, trên mặt hiện ra nụ cười nhẹ nhõm.

Ở một thế giới xa lạ, các thành viên của tiểu đội cuối cùng cũng hội tụ lại với nhau, luôn luôn có đề tài để nói.

Lúc nói đến bốn loại lửa thần, sau khi Liễu Thiên Huyễn và mọi người biết được An Lâm đã ăn hai loại trong số đó thì nhao nhao, khiếp sợ nhảy dựng lên.

Mặt An Lâm lộ ra vẻ kiên quyết, hắn muốn thu thập hết tất cả những thứ khác... À không! Lửa thần!

"Đạo sĩ rởm, cuối cùng cậu cũng đến đây, nghe nói gần đây cậu gây náo loạn không ít nhỉ!" Trên tóc của Điền Linh Linh vẫn còn những giọt nước lấp lánh đọng lại, cô ấy rất muốn bổ nhào tới chỗ An Lâm. Nhưng sau đó cô thấy xung quanh tương đối đông người nên đã dừng lại, trở nên rụt rè.

Lúc bước ra cũng đã mặc quần áo chỉnh tề, không lộ ra cảnh ướt át gì.

Đáng tiếc họ đều bị Thanh Ngọc ngăn ra thành từng khu vực.

Sau đó, nguyện vọng của ông ấy liền được thực hiện, An Lâm mang ông ấy đi.

Các đội viên đặc biệt cảm thấy hứng thú với ao Vạn Tượng, còn muốn tắm thêm vài ngày, cho nên An Lâm liền kéo Tử Dương Chiến Đế lại, nhân khoảng thời gian này bắt đầu hành động hấp thu Lạc Nguyệt Viêm.

Lam Hải là vùng biển giáp với đế quốc Xà Linh và đế quốc Bắc Hồng.

Diện tích đại dương mênh mông, thu hết tầm mắt nhìn cũng không thấy bờ bên kia.

Một hòn đảo vô cùng to lớn trôi nổi trên mặt biển.

Nhìn bên ngoài nó giống như một con rùa, cho nên nó có tên là đảo Cự Quy.

Một vệt sáng màu đen và một vệt sáng màu trắng từ xa bay tới, sau đó đứng trên đảo Cự Quy.

"A, hòn đảo này không tệ đấy, Lạc Nguyệt Viêm ở trong đáy biển dưới chân hòn đảo này à?" An Lâm hỏi.

Tử Dương Chiến Đế gật đầu: "Đúng, lúc ánh trăng rọi vào nước biển nó mới có khả năng nhất định để xuất hiện."

"Hí, thật có cá tính! Cũng không biết hương vị của nó như thế nào nhỉ." An Lâm có chút hưng phấn.

Tử Dương Chiến Đế: "..."

"Tôi thật sự không rõ, vì sao cậu có thể cắn nuốt nhiều loại lửa thần đến vậy. Nếu tôi làm như thế thì chắc chắn sẽ nổ tan xác mà chết, vậy mà cậu còn nuốt một cách ngon lành, còn cảm nhận được cả hương vị..." Tử Dương Chiến Đế thật sự không được nhịn, mở miệng nói ra suy nghĩ trong lòng.

An Lâm nghe vậy cũng không che giấu, cười nói: "Ha ha, ông có từng nghe nói qua Phần Quyết chưa?"

"Phần Quyết?" Tử Dương Chiến Đế chớp chớp mắt, hiển nhiên không rõ lắm.

"Đó là một loại công pháp từ xưa của đại lục Thái Sơ, có thể thông qua việc không ngừng hấp thụ lửa thần để tiến hành thăng cấp. Đến cuối cùng, nhiều loại lửa thần dung hợp lại với nhau thì có thể sáng tạo ra một loại chiêu thức kinh thiên động địa!" An Lâm vẻ mặt thần bí mở miệng nói.

Tử Dương Chiến Đế mở to hai mắt nhìn, bị dọa đến sửng sốt.

"Được rồi, bây giờ chúng ta đi dạo vài vòng trên đảo trước, đợi buổi tối có ánh trăng thì đi tìm Lạc Nguyệt Viêm sau." An Lâm không tiếp tục thảo luận vấn đề này nữa, vỗ vỗ bả vai Tử Dương, vẻ mặt thoải mái đáp xuống đảo Cự Quy.

Tử Dương Chiến Đế đi theo sau lưng An Lâm, trong lòng lại bị câu nói kia chấn động đến long trời lở đất.

Phần Quyết sao?

Thế giới này quả nhiên rất rộng lớn, ngay cả công pháp thần bí hùng mạnh bậc này cũng có.

Mình nhất định không thể lại như ếch ngồi đáy giếng nữa, không thể tiếp tục bị vây khốn trong một cái đại lục nhỏ bé, mình nhất định phải đi ra ngoài!
Bạn cần đăng nhập để bình luận