Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1876: Tạm biệt địa cầu

An Lâm đến buổi biểu diễn của Đông Phương Tuyết.

Gần đây Ni Tử này dành sự nỗ lực lớn vào các ca khúc, biến thành một thiếu nữ tràn đầy nhiệt huyết.

Lúc mới đầu An Lâm còn thấy có hơi không hợp lắm, đang là một mỹ nữ cổ điển tự dưng lại biến thành thiếu nữ nguyên khí!

Nhưng sau khi nghe kỹ phần biểu diễn của cô, hắn mới phát hiện ra rằng, phong cách của Đông Phương Tuyết có khả năng cao dành được sự yêu thích từ mọi người, giọng hát cũng rất đẹp, tràn đầy niềm hy vọng và phấn đấu, làm cho người nghe cảm thấy có động lực.

Cô ấy cũng đang nỗ lực, cố gắng hết mình mà...

Trong lúc tuyệt vọng cực độ vẫn có thể tìm thấy hy vọng, đúng là rất đẹp.

An Lâm nghe xong buổi biểu diễn, liền đi đến Phán Trạch để xem Cầu Thế Chủ nghiên cứu pháp khí.

Cứu Thế Chủ có chủ trương kết hợp sức mạnh của tu sĩ và sức mạnh của khoa học kỹ thuật, tạo thành một kiểu hệ thống tu hành mới trong những loại đã có. Sức mạnh dũng mãnh của thể chất và linh hồn khiến họ có thể dễ dàng chế ngự được các loại vũ khí có độ khó cao, nguyên khí và yếu tố cốt lõi có thể kết hợp với nhau sản sinh ra sức mạnh lớn hơn nữa.

"Nhưng cô nói đó là chuyện tốt, vậy có lẽ sẽ không có vấn đề gì đâu..."

Nữ phù thủy thiên tài này, phòng ốc vẫn khó coi như xưa.

"Tiểu Ni bế quan lâu như vậy, cũng không biết thế giới Thần Kính đã phát sinh những chuyện gì rồi?"

Hoa Anh Đào hắn cũng nhìn qua một lượt.

An Lâm nhìn thấy sự thịnh vượng của nền khoa học kỹ thuật, không biết tại sao đột nhiên lại nhớ đến thế giới Thần Kính.

Hắn không biết rằng hắn làm như vậy lại khiến lòng một thiếu nữ ngoài lạnh trong nóng như có dòng suối chảy róc rách giữ đêm khuya...

Cho nên, đây là một loại pháp khí khoa học kỹ thuật có thể tăng sức mạnh chiến đấu của người tu hành.

Nhưng mà cô hoàn toàn không phải đắm chìm trong sự mất mát An Lâm mà không thể tự đề bạt mình, cô hóa bi thương và mất mát thành động lực, nỗ lực tu hành, phá vỡ đỉnh cao hóa thần, xâm nhập vào thế giới ảo.

Theo như hắn biết, khoa học kỹ thuật nhân loại ở thế giới Thần Kính rất phát triển lại càng thêm phồn vinh, hưng thịnh. Khoa học kỹ thuật, trí tuệ nhân tạo đã phát triển đến mức hoàn thiện, thậm chí có thể đã phát triển đến mức độ tối cao của nền văn minh, có thể nhận biết sức mạnh của không gian, trang bị vũ trang sức mạnh ảo...

Hiện tại, các tu sĩ ở Dục Linh cảnh đều được thay đổi áo giáp chiến đấu thành các loại khoa học kỹ thuật đặc thù, tăng tính công kích, phòng thủ, còn có thêm năng lực khôi phục. Có một số tu sĩ Dục Linh cảnh còn phát triển chiến giáp, bay lên trời, ẩn xuống đất, kiếm Lạp Tử cao năng bên trái, tay phải đại kiếm nguyên khí, hai kiếm cùng xuất, sức mạnh dũng mãnh.

An Lâm nhìn lén người thân và bạn bè ở địa cầu, dường như đã tới thăm tất cả những thứ mà mình quen biết nhưng từ đầu tới cuối vẫn không lộ diện, hắn đang hưởng thụ kiểu gặp gỡ không lộ mặt đây mà.

An Lâm đã hoàn thành lời hứa của bản thân, làm cho Thố Tử Cơ 5 bữa ăn, ăn no đến nỗi không mở nổi mắt ra, lại trưng ra bản mặt muốn sống muốn chết.

An Lâm hơi lo lắng cho tiểu tinh linh vừa đáng yêu vừa dính người đó.

An Lâm nhìn thấy dáng vẻ thỏa mãn của Thố Tử, lại nhìn Tinh cầu xanh lam ở phía xa, nhẹ nhàng buông ra một câu "Tạm biệt", rồi mới quay lưng trở về Tứ Cửu Tiên Tông, tiếp tục cuộc đời "cá muối" của mình.

An Lâm rất tán thưởng tinh thần nỗ lực tu hành này, sau khi hắn âm thầm cho nổ tung hình nộm của bản thân, tự tại rời đi, thâm tàng công danh.

Thời gian 5 ngày trôi qua rất nhanh.

Mỗi lần trở về Tứ Cửu Tiên Tông, hắn đều có cảm giác như được về ngôi nhà của chính mình.

Hắn nhìn thấy các đình đài lầu các quen thuộc, nhìn thấy những người năm xưa, trong lòng cảm nhận được sự ấm áp lan tỏa.

Nhìn các sư đệ, sư muội với ánh mắt hoan nghênh mình, An Lâm có cảm giác hạnh phúc không nói nên lời: "Các đệ đệ, muội muội đừng hỏi nữa, lần này đi không có thu hoạch gì cả."

Tứ Cửu Tiên Tông.

"Tông Chủ đại nhân có thể không hoàn mỹ, nhưng trong lòng tôi ngài đã là một người rất tuyệt vời rồi." Mắt Tôn Tử Điệp sáng rỡ, mặt ửng hồng.

Thố Tử Cơ thành công vượt qua kỳ thi quyền lực Thiên Thần, địa cầu có cô đóng đô cũng khiến An Lâm cảm thấy nhẹ nhõm hẳn ra. Cho nên hắn có thể đi tới nơi cần hắn hơn, sau đó thì cứ thoải mái mà làm "một con cái muối."

Chúng đệ tử: "..."

Cùng lúc đó, Bạch Linh khoan thai bước ra, mỉm cười giải thích: "Tông chủ đại nhân mặc dù không có thu hoạch gì, nhưng bảo tiêu của ngài, Tiểu Thố Thố, đã giết được một Thiên Thần đó, Tông chủ đã đi khen thưởng thủ hạ rồi. Các người cũng nên học theo bảo tiêu của ngài ấy, nỗ lực vì sự nghiệp đối kháng với tộc Thiên Nhân mà cống hiến, phần thưởng của Tông chủ đang đợi các người đó..."

"Làm người không ai hoàn hảo, ngài ấy mạnh mẽ, tự cường, độc lập, nhưng không phải toàn năng, đây chính là tông chủ mà chúng ta yêu thương, kính trọng nhất, trong lòng tôi ngài ấy luôn luôn là số 1..." Ninh Nhật Khuyết thật thà nói.

An Lâm trở lại.

Các để tử đồng loạt thở dài một hơi lộ vẻ thất vọng.

Cũng may, An Lâm tông chủ vẫn là người, không phải cứ ra ngoài là lại làm Thiên Thần này Thiên Thần kia.

An Lâm đi không giết Thiên Thần nào, ngược lại có thể làm cho các đệ tử sát lại gần mình hơn, như thể một người bị thần hóa cuối cùng cũng có chút nhân tính.

Bất tri bất giác, Tứ Cửu Tiên Tông trở thành ngôi nhà thứ hai của hắn.

Bọn họ nhìn An Lâm một cách nhiệt tình như thể muốn nói với hắn: "Đại lão, đại lão, lần này đi đã làm những việc gì rồi, có chuyện gì hấp dẫn lạ thường không, đã hạ gục được mấy Thiên Thần rồi?"

Các môn đệ đáng yêu vẫn như thường ngày, xếp hàng ở ngoài cổng, đong đầy tình cảm, khẩu hiệu hô mỗi lần một khác, không lần nào giống nhau.

"Chúc mừng An Lâm tông chủ khải hoàn trở về, huy quang của An Lâm tông chủ tráng lệ như sông núi, vĩnh hằng như nhật nguyệt, soi sáng thế giới từ trước đến nay."

Ninh Nhật Khuyết: "Aaa..."

Tôn Tiểu Điệp ôm lấy ngực, vừa muốn tán thưởng, vừa muốn khóc.

Lúc đầu họ còn nghĩ rằng, cuối cùng Tông chủ lại phải cố gắng, không ngờ bảo tiêu của ngài lại hoàn thành xong hết rồi... chỉ là một tên hạ thủ nhưng có thể giết được Thiên Thần thì bọn họ còn có lý do gì để lo lắng cơ chứ?

Đi theo một Tông chủ như vậy, áp lực thật lớn à...

Chúng đệ tử trở lại cổng tông phái, bắt đầu tiếp tục khổ luyện.

Hứa Tiểu Lan cầm lấy cái nồi của An Lâm, tiếp tục vai trò Tiểu Trù Thần, làm thức ăn cho hắn.

Hắc Linh Trùng và Bạch Linh Trùng nhân danh giúp trời lan truyền tin tức, tuyên bố đã giết thành công một vị Tinh Thần Thiên Thần tại Oa Giới, làm cho đại lục Thái sơ dấy chấn động.

Lam Tiểu Nghê cũng góp náo nhiệt, tuyên bố rằng tại Đông Hải giết được Độc Thiên Thần và Khí Tượng Thiên Thần, cũng tạo một trận oanh tạc không nhỏ tại đại lục Thái Sơ, liên minh Đông Hải dậy sóng một phen.

Ba vị mỹ nữ liên tiếp được đăng lên các báo lớn.

"Đạo diễn" thực sự là Thố Tử Cơ và An Lâm, chỉ đứng sau nhìn, thâm tàng công danh, vừa mỉm cười với sự biến hóa của mây gió trên thế gian, bọn họ chỉ đứng bất động.

Diệp Linh trở lại Tông môn luyện tập nhưng cô không thể kiên nhẫn hơn được nữa, cô muốn đột phá.

An Lâm cảm động, nước mắt rơi đầy mặt, hộ pháp giúp đồ đệ, hắn không biết cảm giác không kiềm chế được muốn đột phá, hắn cũng không muốn biết.

Ngay sau đó, Diệp Linh đã đột phá được, quả nhiên là đơn giản giống như ăn cơm hay uống nước vậy, còn lĩnh ngộ được sự tương quan giữa âm thanh, hình ảnh của thần đạo.

Ừm, điều này rất phù hợp với phong cách thích khách của tiểu đồ đệ đó.

An Lâm luyện công, luyện tập tác chiến cùng Diệp Linh, họ nhanh chóng làm quen với cảnh giới này.

An Lâm cũng kinh ngạc phát hiện ra rằng năng lượng mà đồ đệ phát huy lần này có thể sánh ngang với Mỹ Thiên Khải Cảnh Nguyên Soái, nếu như bùng nổ thì có thể sẽ là một người có sức mạnh đáng gờm.

Diệp Linh đã có thể trở thành một trong những chiến lực chủ chốt của Tứ Cửu Tiên Tông.

Thời gian thấm thoát rất nhanh đã qua 10 ngày.

Khí hải mặt trời của An Lâm đột nhiên tắt ngúm.

"Đinh đoong."

Chúc mùng túc chủ đã thành công nhấn chìm mặt trời.

Hiện đột phá thế giới ảo sẽ có kỳ sau!
Bạn cần đăng nhập để bình luận