Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1402: Thánh tử lâm nguy

Ba vị Thánh tử cũng biết, tất cả Thánh đồ của liên minh Thần Bàn đều đã chết là có ý gì.

Tình thế đã rơi vào tình trạng nghiêm trọng nhất!!

"Chuyện của chúng ta rất có thể đã bị Đế Vương Huyết tộc biết được!" Sắc mặt Khả Khả Tư Đế khựng lại, chân mày lá liễu nhăn lại thật sâu.

"Điều duy nhất khiến chúng ta cảm thấy may mắn chính là, chúng ta biết thân phận của Thánh đồ khác, giữa các Thánh đồ cũng không biết được thân phận của nhau, tin tức sẽ không bị tiết lộ quá nhiều. Tôi đã truyền đạt tin tức cho các Thánh đồ khác thông qua tín hiệu đặc biệt, để bọn họ ẩn nấp thật tốt..." Tháp Bá khẽ mở miệng nói.

"Nhưng mà, Thánh đồ đều biết thân phận của chúng ta..." Mạch Luân nói một cách căng thẳng, "Chúng ta rất có thể đã bị bại lộ rồi, vẫn nên chạy khỏi vùng đất Hắc Trạch ngay lập tức!"

Khả Khả Tư Đế thở dài một hơi: "Anh cho rằng, sau khi siêu cấp đại năng cảnh giới Hợp Đạo biết được tin tức, nếu chạy tới nơi này phải tốn bao nhiêu thời gian? Chúng ta còn chưa chạy ra khỏi thánh địa Huyết Tổ, chỉ sợ Đại Đế đã chờ chúng ta ở bên ngoài thánh địa Huyết Tổ rồi?"

"Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?" Trán Mạch Luân đã toát ra mồ hôi lạnh.

Địa vị của bọn họ trong Huyết tộc cao quý, thậm chí có thể so sánh với Đại Đế. Nhưng mà một khi bị xác nhận là có chuyện uy hiếp Huyết tộc, bị nhiều Đại Đế nhận định là phản đồ, như vậy Đại Đế cấp bậc Hợp Đạo vẫn có quyền đưa bọn họ đến trước mặt Huyết Tổ rồi xem xét trước mặt mọi người.

"Nhưng mà, sao Thánh Tổ có thể đi vào nơi này cứu chúng ta?" Mạch Luân vẫn lo lắng không thôi.

Ba người liếc mắt nhìn lẫn nhau, cũng được tâm tư của đối phương.

"Cách thứ hai là chúng ta trốn trong thánh địa Huyết Tổ này. Không phải là Thánh tử mà Huyết Tổ khâm định thì sẽ không thể tiến vào nơi này, chúng ta cứ ở trong này đợi Thánh Tổ của chúng ta cứu viện..."

Mạch Luân: "..."

Khóe miệng Tháp Bá và Mạch Luân đều hơi hơi co lại, họ đã chuẩn bị cống hiến tất cả vì Thánh Tổ, nhưng một lời không hợp đã tự sát, sao lại đột nhiên cảm thấy qua loa quá mức vậy chứ?

"Thánh Tổ nhất định sẽ tới cứu chúng ta!"

Nói theo cách khác, đã mất đi thân phận Thánh tử, họ sẽ không thể nào chống cự được sức mạnh của Đại Đế cảnh giới Hợp Đạo!

"Tôi vẫn muốn nếm thử máu của Thánh Tổ một lần nữa."

"Nhưng nếu là như vậy, Thánh Huyết giáo sẽ thành rắn mất đầu, chuyện này cũng đả kích rất lớn đối với Thánh Huyết giáo..."

"Cách thứ nhất, bây giờ chúng tự sát, chính là kiểu hồn bay phách tán đó, như vậy Đại Đế sẽ không thể nào đạt được bất luận tin tức gì từ trên người chúng ta." Khả Khả Tư Đế nói.

"Sở dĩ Thánh Tổ là Thánh Tổ, đó là bởi vì sức mạnh của ngài là thứ mà chúng ta không thể nào tưởng tượng ra được đấy! Anh dựa vào cái gì mà nói Thánh Tổ không vào được?!" Khả Khả Tư Đế hừ lạnh nói.

Ầm ầm!

Khả Khả Tư Đế vén sợi tóc màu vàng ở ven vành tai tuyệt đẹp ra sau, ngước mắt nhìn về phía bầu trời xa xa, chậm rãi mở miệng nói.

Trời đất đột nhiên xuất hiện rung chuyển kỳ dị.

"Huy hoàng của Thánh Huyết giáo còn chưa thấy, tôi không cam lòng!"

Cứ như vậy, ba người đều lựa chọn cách thứ hai.

Giới Cửu Châu.

"Còn đứng đấy làm gì, chạy mau đi!"

"Đừng gấp gáp, tôi đến rồi đây..." Hô hấp của An Lâm dồn dập, nuốt nước miếng một cái, hết sức khẩn trương.

"Là Ám Mang Đại Đế..." Mạch Luân hít sâu một hơi.

"Tôi cũng đã tận lực rồi!" An Lâm mệt mỏi, trán chảy đầy mồ hôi.

Sắc mặt Khả Khả Tư Đế chợt biến đổi mãnh liệt: "Nguy rồi, có sinh linh khác xông vào!"

Một tiếng nổ tung vang lên.

Uỳnh!

"A... Đạt tới cực hạn rồi..." Thân thể mềm mại của Liễu Thiên Huyễn căng thẳng, duyên dáng hô to một tiếng.

Ám Mang Đại Đế là Thánh tử đời trước, đương nhiên cũng có tư cách tiến vào thánh địa Huyết Tổ!

Liễu Thiên Huyễn hé mở đôi môi anh đào mỏng đẹp non mịn, tỏa ra mùi hương thanh tịnh, lại có chút tức giận nói: "Anh làm gì thế, nhanh một chút, tăng hỏa lực lên mau!"

"Chuyện này không thể thoáng cái mà dốc hết toàn lực được." Ngón tay An Lâm nhanh chóng di chuyển.

"Hự... Tôi không trụ nổi nữa..." Đôi mắt tím của Liễu Thiên Huyễn có chút mê ly.

"Đúng! Nhanh chóng tìm một chỗ kín đáo trốn đi!"

Khuôn mặt Liễu Thiên Huyễn ửng đỏ, đôi mắt tím linh động mà lại nóng bỏng, môi anh đào khẽ mở, thúc giục nói: "An Lâm, nhanh.. nhanh lên..."

Một gian phòng có mùi son phấn thơm nhàn nhạt.

Tứ Cửu Tiên tông.

"Tích phí!"

Một ký hiệu thất bại màu đỏ rất to xuất hiện ở trên màn hình.

An Lâm và Liễu Thiên Huyễn mồ hôi đầm đìa, nhìn hai chữ "Thất bại" cực đại trên màn hình điện thoại di động, đôi bên đều im lặng trong khoảng thời gian dài.

"Không thể tưởng tượng được An Lâm Kiếm Tiên tôi tung hoành giới anh hùng liên minh vài năm, bây giờ ngay cả người máy cũng không đánh thắng được..." An Lâm thở dài một hơi, nhìn số liệu 0/15 (*) của mình.

(*) Đã giết 0 người, đã chết 15 lần.

"Hu hu hu... thiếu nữ ma pháp mà tôi tự mình tăng thêm chúc phúc, cũng không thể đánh lại đối phương, cái tẩu vị (**) này giống như bị hack vậy!" Liễu Thiên Huyễn đỏ cả mắt, cái miệng nhỏ nhắn tinh xảo tỏ vẻ "rất là không vui" mà bĩu ra, nhìn số liệu 0/20 của mình...

(**) Tẩu vị là thuật ngữ trong game chỉ đơn vị di chuyển.

Bạch Lăng ngồi một bên vui vẻ: "Đây chính là trí tuệ tác chiến nhân tạo mà tôi thiết kế, có thể dùng sự tính toán chính xác mạnh mẽ nhất, cùng với các loại suy diễn phân tích năng lực tâm lý tính cách, trong một phần vạn giây tìm được nhược điểm của đối phương, cũng được thiết kế đấu pháp tối ưu. Thế nào, chịu thua chưa?"

Liễu Thiên Huyễn sắp bị đánh đến khóc ngất, nhìn lên số liệu vô cùng thê thảm trước mặt, không phục nói: "Lại một ván nữa! Tôi sẽ xứng danh cho thiếu nữ ma pháp của tôi!"

Bạch Lăng nghe vậy lại cười nói: "Nếu cần phải đi gấp, vậy ngồi thử hỏa tiễn Tử Tinh số một mà tôi nghiên cứu phát minh mới nhất đi, dù sao đã xác nhận được tọa độ của Huyết tộc rồi, bắn thẳng qua đó, sẽ nhanh hơn chiêu "xuyên qua không gian" của anh."

"Anh phải nhớ chú ý an toàn, đừng có miễn cưỡng chính mình." Liễu Thiên Huyễn để điện thoại di động xuống, dặn dò.

An Lâm ngắt bùa Truyền Âm, quay người nhìn về phía mấy người sau lưng: "Tôi đi một chút rồi sẽ trở về."

"Người hầu? Dù có là người hầu của tôi, gặp phải nguy hiểm, tôi cũng không chờ được!"

"Cậu phải tỉnh táo! Họ đều chỉ là người hầu của cậu thôi, nhưng cậu lại là hy vọng của Cửu Châu chúng tôi, trước khi chưa nắm chắc được gì, cậu cũng đừng mạo muội đi vào. Tôi đã liên hệ với Thiên Đế rồi, trước hết cứ tỉ mỉ thực hiện tốt bước kế tiếp của kế hoạch rồi hãy hành động." Kim Hổ cảm giác được có chút không ổn, lại bổ sung.

An Lâm lộ vẻ mặt kiên quyết, đi ra ngoài cửa.

Vừa kết nối với bùa Truyền Âm, liền truyền đến tiếng nói thô kệch mà vội vàng của Kim Hổ.

"Đã xảy ra chuyện gì?" An Lâm nhíu mày hỏi.

"Theo như tin tức mà tuyến báo của Huyết tộc truyền đến thì đỉnh cấp thế lực - liên minh Thần Bàn của Huyết tộc đột nhiên bị diệt ngay vừa rồi!" Kim Hổ nói.

"Liên minh Thần Bàn?" Tim An Lâm đập mạnh một phát, hỏi tới cùng, "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Nếu như hắn nhớ không lầm, trước kia người hầu Tháp Bá của hắn vẫn còn đảm nhiệm làm đại trưởng lão của liên minh Thần Bàn kia mà.

Kim Hổ trầm giọng nói: "Nghe nói là Hắc Y Nhân Đại Đế tự mình ra tay, có lẽ họ đã biết chút gì đó... Mấy người trong vùng trung tâm Huyết tộc còn nói, tam thánh tử vẫn còn ở trong thánh địa Huyết Tổ, Ám Mang Đại Đế đã tự mình đi vào thánh địa trước rồi..."

An Lâm chợt bật dậy khỏi chỗ ngồi.

"An Lâm tông chủ, cậu đừng kích động! Thánh Địa ở trung tâm vùng đất Hắc Trạch, chỗ đó quỷ dị khó lường, còn có đại trận mà Huyết Tổ để lại, dù cho có là Thiên Đế cũng không dám xâm nhập!" Giống như là sợ An Lâm sẽ làm ra chuyện gì mất lý trí, Kim Hổ gấp giọng khuyên.

"Không còn kịp nữa rồi, bây giờ cứ kéo dài một phút đồng hồ, họ sẽ thêm một phần nguy hiểm."

"An Lâm Tông chủ, xảy ra việc lớn không hay rồi!"

Kim Hổ với tư cách là Đại tướng Thiên Đình đối phó với Huyết tộc của vùng đất Hắc Trạch, hắn đích thân gọi bùa Truyền Âm như vậy thì có lẽ chuyện này rất quan trọng.

"Hả? Kì lạ, không ngờ lại là truyền âm của bộ trưởng Kim Hổ bộ phận chấp hành vùng đất Hắc Trạch?" An Lâm lộ vẻ mặt thắc mắc, nhưng vẫn kết nối truyền âm lập tức.

Bùa Truyền Âm trong nhẫn không gian đột nhiên phát ra ánh sáng rực rỡ.

Nhưng mà, hắn còn chưa bắt đầu một ván đấu mới.

"An Lâm Kiếm Tiên tôi cả đời không làm kẻ yếu, bất kể là ở trong hiện thực, hay là trong trò chơi!" An Lâm cũng vô cùng không phục.

An Lâm chần chờ một lát, cuối cùng vẫn phải gật đầu nói: "Được!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận