Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1653: Bản lĩnh của hai chiếc đĩa bát quái

Toàn bộ uy năng của đĩa thần Nhân Quả Tinh Hộ được phóng thích.

Bắc Đẩu Thất Tinh hóa thành bảy ngôi sao vô cùng lóa mắt, lơ lửng phía trên trận pháp.

Một cô bé phấn điêu ngọc mài xuất hiện ở trung tâm đại trận.

Cô bé là khí linh Tiểu Phúc, cũng là trận linh của đĩa thần Nhân Quả Tinh Hộ.

Tiểu Phúc hơi kinh ngạc liếc nhìn An Lâm, kế hoạch ban đầu của cô bé là để An Lâm chạy ra khỏi thế giới Thần Kính, trực tiếp chiến đấu với các thiên thần, kiên trì chờ viện binh đến là họ có thể sống rồi.

Nhưng bây giờ...

An Lâm lại chủ động đón địch tại thế giới Thần Kính?

Dưới tình huống địch mạnh ta yếu, bên ta còn bị áp chế sức mạnh, lấy cái gì để đối phó với các thiên thần được đây?

Tiểu Phúc và bé con béo mập nhìn thấy kính Chu Tước chi chít vết nứt, đồng loạt hít vào một ngụm khí lạnh.

Thật đúng là một chủ nhân khủng bố và tàn nhẫn!

"Tôi không quản trước kia hai người có ân oán gì, bây giờ mong cả hai hãy ném hết đi, cùng nhau đánh địch, nếu không tấm gương này chính là kết cục của cả hai." An Lâm móc kính Chu Tước từ trong nhẫn không gian ra.

Ý của An Lâm là không nghe lời sẽ bị rơi vào kết quả như vậy sao?

Toàn thân bé con béo mập kia trắng nõn như ngọc, ngũ quan vô cùng tinh xảo, nhưng lại nhìn Tiểu Phúc bằng vẻ mặt lại vô cùng dữ tợn, nhe răng trợn mắt, dường như không nhịn được muốn nhào đến xé xác Tiểu Phúc.

"Phải dùng hết tác dụng chứ... Đừng nóng giận, đừng nóng giận." An Lâm an ủi vài câu rồi cất kính Chu Tước vào, còn vấn đề mặt kính bị nứt đợi sau này đi tìm Tử Vi sửa một chút là được.

Tiểu Phúc vừa tức vừa gấp, nhưng cô bé không kịp tiếp tục suy diễn nhân quả nữa, mà cực kỳ chăm chú vùi đầu vào việc đón địch, sau đó lại phát hiện một chuyện khiến cô bé rất tức giận.

Có bộ dạng thê thảm của tiền bối, Tiểu Phúc và bé con béo mập lập tức khôn ra, thi nhau dùng hết toàn lực vận chuyển đại trận, sợ An Lâm không vui một cái sẽ đập đĩa bát quái...

Nếu không phải An Lâm là chủ nhân của trận pháp thì giờ phút này khí đại nạn giáng xuống, cần dùng hết toàn lực nghênh đón kẻ địch, nó thật sự bổ nhào ra, đánh một trận thỏa thuê.

"An Lâm! Tại sao anh đã phóng những thứ này ra rồi?" Tiểu Phúc chỉ vào một bé con béo mập ngốc nghếch trong đại trận, vẻ mặt tức giận nói.

Chúng nó có thể cảm giác được kính Chu Tước này không phải vật phàm, rất có thể là sự tồn tại ngang hàng với chúng nó, nhưng thế mà cũng bị An Lâm vùi hoa dập liễu.

"Grào!" Một tiếng gào thét của Thần Long, chấn nhiếp chín tầng trời.

Hít...

Trong lòng An Lâm chấn động, đó là khí tức của Thần Long Hợp Đạo phương tây.

Kính Chu Tước nghiến răng nghiến lợi nói: "An đại ngốc, tôi đã như vậy rồi, cậu vẫn muốn ép lấy giá trị thặng dư của tôi, dùng thân thể bị tàn phá của tôi để đe dọa khí linh khác sao? Mẹ nó chứ rốt cục cậu có còn lương tâm không thế?!"

Lúc này, con đường ở trên không trung bắt đầu xuất hiện hình bóng khổng lồ.

Đàn ông chân chính thì phải đỉnh thiên lập địa, đầu đội mũ, lưng cõng nồi!

An Lâm nghe thấy mấy lời dạo đầu này, trong lòng không nhịn được buồn bực. Đề Na ném cứt, tại sao hắn phải gánh cái nồi này, có bản lĩnh các ngươi đi tìm Đề Na đi!

"Ồ? Trận pháp này...Là thứ khiến các ngươi ỷ vào để đối đầu trực tiếp với chúng ta sao?" Huyễn Mộng Thiên Thần nhìn đại trận trên mặt đất cười nói: "Quả thật là một đại trận không tệ, nếu như kẻ địch là thần thú và nguyên soái, đến nhiều người hơn nữa cũng bó tay hết cách. Nhưng đáng tiếc, ngươi gặp phải chúng ta..."

"An Lâm, ngày tận thế của ngươi đến rồi." Vũ Minh uy phong lẫm liệt đứng trên đầu rồng, trường kiếm xanh biếc trong tay có kiếm khí ngút trời, sát khí như cuồng phong thét gào giận dữ.

"Cảm nhận tuyệt vọng đi, đao Huyễn Mộng Thế Giới." Huyễn Mộng Thiên Thần chém một đao về phía An Lâm.

Ngay sau đó, khí tức còn khủng bố hơn xuất hiện.

Toàn thân An Lâm run rẩy, mẹ nó đây mà giống dáng vẻ khi lực lượng quyền hành bị áp chế sao? Đã nói là áp chế một phần lực lượng cơ mà, tại sao uy năng lại khủng bố như vậy chứ?

Nhát chém như diệt cả một thế giới, uy năng che trời!

Thiên Đao màu sắc rực rỡ mang sắc thái cướp đoạt thiên địa từ trên trời chém xuống.

"Chuyện mà tinh linh nhỏ làm với chúng ta, ta muốn hoàn trả gấp nghìn vạn lần." Long Khôi cũng trầm giọng nói.

Cô ta nắm chặt một tay, lực lượng như mây như khói phun trào hơn nghìn dặm, sau đó nhanh chóng hội tụ, ngưng tụ lại thành một thanh Thiên Đao có màu sắc rực rỡ, nó trong suốt như ngọc, phản chiếu vạn vật, lại ẩn chứa vạn vật.

Trên thân đao có cảnh tượng huyền ảo, phố xá đường lối sầm uất, có người phàm sinh lão bệnh tử, còn có cả thần tiên phi thiên độn địa, cự thú Hồng Hoang ngửa mặt lên trời gào thét... Đây là một thế giới!

An Lâm im lặng nhìn, dường như cảm nhận được uy áp của một thế giới từ trong thanh đao đó.

Nhưng hắn không nói ra câu này.

Đường vân màu xanh lam mở rộng ra khắp nơi, bắc đẩu thất tinh ở bên trên phát ra ánh sáng rực rỡ, huyền huyền tương ấn, hình thành một bản đồ sao vô thượng, đồng thời một khối không khí hình bầu dục bắt đầu ngưng tụ, bao phủ xung quanh mọi người.

Đại trận hòa lẫn lực lượng của hắn, Hứa Tiểu Lan, Đông Phương Tráng Thực và Thao Thiết ầm ầm bộc phát.

"Đại trận Nhân Quả Tinh Hộ, khởi động!" An Lâm hét lớn một tiếng.

Ầm ầm!

Đao Huyễn Mộng Thế Giới va chạm với đại trận Nhân Quả Tinh Hộ, điên cuồng chém giết lẫn nhau, bộc phát ra ánh sáng vô tận.

Tiểu Phúc đứng ở trung tâm đại trận, một tay giơ lên trời, chống đỡ Đao Thế Giới mang theo lực lượng của cả một thế giới này, trên khuôn mặt là vẻ kiên nghị và bất khuất.

"Đại trận này có hai tầng, Huyễn Mộng Thiên Thần không thể nào phá vỡ được trong chớp mắt, chúng ta thêm vào chút hỏa lực đi." Chân Thực Thiên Thần vui tươi hớn hở nói, vệ tinh màu đen trên người bắt đầu xoay tròn.

Hai con ngươi của An Lâm ngưng tụ lại, lúc này đột nhiên một đại trận màu đen kịt hiện ra.

Bản đồ sao cuồn cuộn lập tức bao quát không trung, bao trùm trên trời cao.

"Cái gì vậy?" Các thiên thần đều kinh ngạc ngẩng đầu, chúng nó không ngờ rằng trên trời cao cũng có trận pháp ẩn.

Dải ngân hà mơ hồ vắt ngang bầu trời không nhìn thấy giới hạn.

Từng ngôi sao màu đỏ từ ngân hà rơi xuống, ẩn chứa sát khí vô tận.

Sát khí kia có thể đông kết cả hư không, có thể đạp nát cả bầu trời!

Đại trận Thiên Tuyệt Tinh Sát được triển khai toàn diện.

Đại trận này không chỉ ẩn chứa lực lượng của ngôi sao mà còn được tăng thêm chân ý Phá Thiên của An Lâm và Hứa Tiểu Lan, có thể đập thủng được cả lớp bảo hộ của thiên thần quyền hành.

Công kích của đại trận Thiên Tuyệt Tinh Sát kết thúc, năm thiên thần có vẻ hơi chật vật đứng trên không trung, nhưng lông tóc không hề thương tổn. Họ hít sâu một hơi, càng thêm tức giận nhào về phía An Lâm!!!

Bé con béo mập vẫn còn là trẻ con, tất nhiên yêu cầu không thể quá cao.

An Lâm nhìn bé con khí linh béo mập thở hồng hộc liền hiểu ngay.

Sao rơi như mưa, sát ý trùng trùng.

Uỳnh uỳnh uỳnh...

Phía trên bầu trời, năng lượng va chạm hủy thiên diệt địa, bão tố cuồng loạn.

Có nguyên soái cảnh giới Thiên Khải bị lực lượng khủng bố đập vào khiến cho hộc máu bay ngược ra sau.

Còn có ngôi sao màu đỏ lọt lưới rơi xuống trực tiếp đánh cho vỏ giáp cứng rắn của Tích Dịch Thần Long rách tả tơi, sau đó xuyên thủng ra một lỗ máu cực kỳ lớn!

"Ngao..." Thần Long gào lên thê thảm, thân thể bị thương nặng, từ trên không trung rơi xuống mặt đất, tạo ra một cái hố vô cùng to lớn.

An Lâm chấn động, uy lực của đại trận Thiên Tuyệt Tinh Sát còn mạnh hơn những gì hắn tưởng tượng!

Bên trong quá trình ngăn cản năm vị thiên thần còn làm trọng thương mấy tên nguyên soái cảnh giới Thiên Khải và một con Thần Long Hợp Đạo.

Tuy nhiên thời gian duy trì của đại trận Thiên Tuyệt Tinh Sát khi phóng thích toàn lực thật sự quá ngắn, chỉ mạnh mẽ lên được mười mấy giây đã suy sụp rồi, công kích bị yếu đi rất nhiều, có lẽ là lực lượng của ngôi sao cũng không còn nhiều nữa.

Thậm chí từ trong ngôi sao đó chúng nó còn cảm nhận được lực lượng vốn có của Hỗn Độn.

Ngôi sao màu đỏ vẫn rơi xuống với tốc độ cực nhanh, uy năng càng khó có thể tưởng tượng được.

Các thiên thần cũng từ ngôi sao màu đỏ rơi xuống mà cảm nhận được nguy hiểm, rối rít thi triển lực lượng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận