Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 2150: Các người mau ghét tôi đi

An Lâm cảm thấy để cho một trăm vạn fan ghét hắn, cũng không phải là chuyện rất khó khăn.

Nhìn đám người Hắc Vũ tộc trước mắt đều lộ ra ánh mắt nóng bỏng, không hiểu sao lại cảm thấy có phần đáng yêu.

Xin lỗi, các người anh em, vì đại lục Thái Sơ, vì Nhân tộc phục hưng, tôi phải làm chuyện xấu, phải tổn thương các người...

An Lâm hít sâu một hơi.

"Có biết tại sao tôi gọi mọi người tới đây không?"

"Không biết."

"Bất kể Thiên Chúa đại nhân bảo chúng ta làm cái gì, chúng ta cũng sẽ vượt lửa quá sông, dù muôn lần chết cũng không chối từ!"

"Đúng! Vượt lửa qus sông, muôn lần chết cũng không chối từ!"

Các Hắc Vũ tộc đều biến đổi sắc mặt, thậm chí có sinh linh sắc mặt đã trở nên tái nhợt.

Lời nói vừa ngạo mạn vừa khinh miệt của An Lâm, trong nháy mắt đã kích khởi ngàn tầng sóng gió ở cả đạo trường.

An Lâm khoanh hai tay, trên mặt dần dần hiện lên dáng vẻ khinh miệt và coi thường.

" Căn bản là mọi người không xứng để đứng ở chỗ này, các người vừa yếu đuối vừa nhát gan, hoàn toàn không xứng để đi theo người cường đại hoàn mỹ như tôi đây! Đúng, căn bản là tôi không cần các người, cũng xem thường các người!"

Thật ra thì cái bộ dáng này của Hắc Vũ tộc thật sự rất đáng yêu, thật sự là không nỡ cứ như vậy thương tổn bọn họ a...

Vô số sinh linh Hắc Vũ tộc lao nhao ồ lên.

Chúng sinh linh Hắc Vũ tộc đều bắt đầu hô to lên.

Ầm!

"Tôi gọi mọi người tới đây, là muốn nói với mọi người một chuyện."

An Lâm nhìn những fan hâm mộ cuồng nhiệt này, không hiểu sao lại nghĩ tới thời điểm từng đối mặt với Huyết tộc, bọn họ cũng điên cuồng và nhiệt tình yêu thương như vậy.

An Lâm khẽ giơ khóe miệng lên, mắt nhìn xuống đám Hắc Vũ tộc, chậm rãi nói từng chữ từng câu : " Không phải là tôi nhằm vào người nào, mà tôi muốn nói là cả đám có mặt ở đây đều rất gà, rất kém cỏi!"

Loại phản ứng này rất ổn!

Thấy dám Hắc Vũ tộc lộ vẻ tò mò và khẩn trương, An Lâm tiếp tục cất giọng nói: "Nói thật một chuyện, là tôi rất hối hận vì đã thu nhận mọi người..."

Một thần tượng kiêng kỵ nhất là cái gì?

Cả đạo trường đều nổ tung.

An Lâm thấy đám Hắc Vũ tộc đều kích động thì mừng rỡ trong lòng.

An Lâm hăng hái bừng bừng mà nhìn về phía hệ thống của mình, xem xét tiến độ của nhiệm vụ đặc biệt.

Đến đây đi, đến đây đi, mọi người đều hận tôi đi.

Sao lại chỉ có 0.1 phần trăm?

Fan cũng là có tôn nghiêm, lúc mà một cái thần tượng ngay cả fan cũng không tôn trọng, fan còn không thi nhau bỏ đi hết? Thậm chí là fan biến thành anti fan?

"Thiên Chúa đại nhân nói như vậy thật là quá đáng, tôi hận hắn!"

Dĩ nhiên chính là công kích fan hâm mộ của mình rồi!

"Anh không nhát gan chắc?"

"Tôi..."

"Ngu ngốc! Thiên Chúa đại nhân nói là sự thật a, anh không kém cỏi chắc?"

Từng hành động của An Lâm, không chỉ biểu lộ chính mình ngạo mạn coi trời bằng vung, còn muốn bỡn cợt Hắc Vũ tộc, loại thao tác này sao có thể không làm cho đối phương ghét bỏ?

Lão tử ra sức biểu diễn như vậy, vứt bỏ dáng vẻ thần tượng cố gắng bôi đen chính mình, cố gắng kiếm anti fan, kết quả gần như không có fan nào ghét mình?

Trong lúc An Lâm đang bối rối không hiểu sao, các sinh linh Hắc Vũ tộcở đạo trường đã bày ra đủ loại bi thảm.

"Hu hu hu... Thật sự không nghĩ tới, tôi ở trong suy nghĩ của Thiên Chúa đại nhân lại thảm hại như thế... Tôi không muốn sống..."

Hắc Vũ tộc có sáu trăm vạn sinh linh, một trăm vạn sinh linh hận mình hẳn là rất đơn giản nhỉ?

Cái gì?

Tiến độ nhiệm vụ: 0. 1%

Song vừa nhìn sang, chính hắn liền bối rối.

"Tôi..."

"Không phản đối được đúng không, chúng ta chính là những kẻ vừa kém cỏi vừa nhát gan, thế nên căn bản là Thiên Chúa đại nhân không có nói sai, tại sao anh lại muốn hận hắn, nói cho tôi biết, tại sao vậy?"

Một cái sinh linh Hắc Vũ tộc rõ ràng còn mang theo hận ý, lại bị người bạn nhỏ bên cạnh nói cho nghẹn họng không ho he được gì, lập tức xấu hổ cúi đầu xuống, chảy xuống nước mắt.

Những chuyện tương tự, vẫn còn tiếp tục xảy ra ở khắp đạo trường.

An Lâm nhìn tiến độ nhiệm vụ lại từ 0. 1% dần dần tụt xuống thành 0. 09%, 0. 08%, 0. 07%... Cả người hắn đều muốn phát khùng lên.

"Hu hu hu... Chúng ta yếu như thế này, đúng là không xứng để đi theo bên người Thiên Chúa đại nhân... Có lẽ thật sự sẽ không giúp đỡ được cái gì trong lúc chiến đấu thật..."

Một vị Hắc Vũ Chân Vương bỗng nhiên nói: "Mọi người có phát hiện ra không, vì sao Thiên Chúa đại nhân không nói những lời này vào cái ngày cho chúng ta đi theo, mà lại đột nhiên nói ra vào ngày hôm nay?"

Một cái Hắc Vũ Chân Vương khác chợt hiểu ra: " Chẳng lẽ là... Hắn cảm thấy kẻ địch quá mức cường đại, nếu là chúng ta tham gia chiến đấu thì chỉ có đường chết, mà hắn thì không nỡ để chúng ta bỏ mạng?!"

"Không sai! Thế nên vừa nãy hắn mới cường điệu là không cần chúng ta! Nhưng thật ra là sợ chúng ta sẽ mất mạng vì chiến đấu cho hắn!"

"Không sai, Thiên Chúa đại nhân, chúng ta chính là đồ bỏ đi!"

Nhưng mà, những Hắc Vũ tộc trước mắt lại hoàn toàn không tức giận, ngược lại càng thêm cảm động, càng không ngừng gật đầu, thậm chí có người cong rơi lệ đầy mặt mà hô to lên.

An Lâm gần như là khẩn cầu, thầm nói ra những lời ngày ở trong lòng.

Van cầu mọi người, mọi người mau ghét tôi đi nào!!!

Mọi người mau ghét tôi đi!

Những lời này tuyệt đối là cú đánh hung mãnh với các fan.

"Thề chết đi theo Thiên Chúa đại nhân!"

"Thề chết đi theo Thiên Chúa đại nhân!"

Rất nhanh, âm thanh hội tụ thành sóng triều, vang dội cả đạo trường.

An Lâm ngây ngốc nhìn đám người Hắc Vũ tộc trước mắt tràn đầy kích động, rồi lại thấy tiến độ nhiệm vụ trực tiếp rút xuống thành 0%, rốt cuộc hắn bưng kín ngực...

Mẹ của tôi ơi, đám Hắc Vũ tộc này đều điên rồi sao?

Rõ ràng lão tử đang mắng chửi các người, là mắng chửi các người đấy, sao các người lại bày ra = vẻ mặt cảm động, thậm chí còn dâng trào ý chí chiến đấu thế này?

Dĩ nhiên An Lâm cũng nghe được đám Hắc Vũ tộc thảo luận, có thể nói là hoàn toàn bẻ ngược lời nói của hắn cách xa vạn dặm.

Thì ra một khi fan hâm mộ đã điên cuồng tới một trình độ nhất định, thì ngay cả idol mắng bọn họ, thì bọn họ cũng có thể lý giải thành idol yêu thương bọn họ...

An Lâm rất không cam lòng, cất giọng nói: "Mọi người đừng nghĩ nhiều, cũng không cần hiểu sai ý tôi, tôi thật sự đang xem thường mọi ngườ, mọi người thật sự là đồ bỏ đi, vừa nhát gan vừa yếu đuối vừa là đồ bỏ đi."

"Đừng nói, Thiên Chúa đại nhân chính là chủ nhân duy nhất của Đao Dạ Chân Vương! Sau này tôi cũng nhất định sẽ trở nên mạnh mẽ, sẽ không yêu đuối, dũng cảm tiến tới!"

" Hắn còn nói chúng ta vừa yếu đuối vừa nhát gan, nhưng đó chẳng phải là khuyết điểm của Hắc Vũ tộc chúng ta sao? Hắn đang dùng phương thức khác, để chỉ ra thiếu sót của chúng ta, thật sự rất chân thành a..."

"Tình nguyện tự tổn hại hình tượng, cũng không muốn cho chúng ta bị thương tổn, chủ nhân như vậy, tôi nhất định sẽ thề chết đi theo!"

Một cái Chân Vương của Hắc Vũ tộc đã rơi lệ đầy mặt.

"Hu hu hu... Thiên Chúa đại nhân thật sự quá tốt luôn!"

"Anh suy nghĩ thử xem, mặc dù chúng ta rất yếu, nhưng giờ phút này chiến đấu với Thiên Nhân tộc, rất cần thêm lực lượng để chiến đấu, căn bản là hắn không cần thiết nói lời như thế để ép chúng ta, nhưng hắn vẫn nói, hắn đây là đang suy nghĩ cho tính mạng của chúng ta đó!!"

"Sự xem thường của ngài, vĩnh viễn là động lực của chúng tôi!"

Mỹ nữ Hà Phi của Hắc Vũ tộc đỏ bừng hai gò má, ôm mặt thẹn thùng nói: "Tôi là đồ rác rưởi đáng yêu, chỉ có Thiên Chúa đại nhân có thể đánh giá tôi..."

An Lâm: "???"

Điên rồi, nhất định là đám Hắc Vũ tộc này điên rồi!

Trúng hào quang thiểu năng của hệ thống rồi, nhất định là như vậy!!

An Lâm cảm giác hai mắt có phần biến thành màu đen...

Con mẹ nó chứ! Thế này thì biết giải quyết như nào?

Buổi fan meeting ở đạo trường cứ thế chấm dứt mà không giải quyết được gì cả.

Cũng không có thể nói không giải quyết được gì đi, hình như các sinh linh Hắc Vũ tộc càng công nhận và trung thành với An Lâm nhiều hơn rồi, mọi người đều cảm động không dứt, hơn nữa như đều bị tiêm thuốc kích thích, cùng tự giác cố gắng tu luyện.

Tự thấy nhục nhã sau đó trở nên quyết tâm, đại khái là bọn họ đã ở trong trạng thái như thế, thật sự là rất tiến tới.

An Lâm mất hồn mất vía rời đi.

Đánh không được, mắng cũng vô dụng, khen bọn họ, bọn họ còn có thể bay lên trời.

Vậy phải làm sao bây giờ?

Hắn đánh giá quá thấp hình tượng của mình ở trong suy nghĩ của người khác rồi, quả thực chính là một tòa Kim Thân bất bại!

Lúc này, hắn mới cảm nhận được sự ác ý của hệ thống.

Hệ thống tuyệt đối sẽ không ra đưa một nhiệm vụ dễ dàng.

Nhiệm vụ này thật sự vô cùng khó khăn!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận