Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1249: Dạy dỗ Tiểu Tà

Một lúc sau náo loạn.

An Lâm trịnh trọng nói lời cảm ơn Dạ Đế.

Nếu không có Dạ Đế, Tiểu Tà của hắn cũng không thuận lợi đột phá thần khí như vậy.

Ngay sau đó, hắn liền cưỡi Đại Bạch, vuốt Tiểu Tà, từ biệt Dạ Đế.

Đường trở về vô cùng suôn sẻ, từ lúc Tiểu Tà đột phá, một đường bay lên cái lỗ trên trời do thần quang giáng xuống đục ra thông xuống đáy vực sâu.

Vực sâu Vạn Ác có một cửa hang nối thẳng với vùng khác, nhìn cũng không kinh khủng như vậy.

Trừ việc nghe được một ít tiếng kêu quỷ dị "An Lâm, chạy chậm một chút, cha đứa nhỏ theo không kịp", giống như không còn chuyện kỳ lạ gì nữa.

Rất nhanh, An Lâm đã cưỡi Đại Bạch quay lại bầu trời vực sâu Vạn Ác một lần nữa.

"Hừ." Tiểu Tà hừ lạnh một tiếng, không nói gì.

Tiểu Tà dùng mắt cá chết nhìn về phía trước, làm như không nghe thấy.

Trong lòng không ngừng khuyên mình nhẫn nhịn, chỉ cần nửa ngày, nhịn nửa ngày nữa thôi, có thể khôi phục lại toàn bộ sức mạnh... Đến lúc đó, bà đây có thể chém tên nhóc thối này rồi!

"Tiểu Tà, đừng nóng giận được không? Chúng ta đều có lỗi, không bằng đều lui một bước, trời cao biển rộng." An Lâm kiên nhẫn khuyên bảo Tiểu Tà.

Trên gò má trắng nõn hồng hào của nó, còn có dấu ngón tay hồng hồng, hiển nhiên là bị An Lâm dày xéo cực kì tàn ác.

"Ồ, vậy tôi sẽ còn nắn bóp mặt nhóc." An Lâm đã sớm rục rịch, nhìn khuôn mặt cực kì đáng yêu của Tiểu Tà, không nhịn được đưa tay ma ra...

Nhìn trời xanh mây trắng đập vào mắt, cùng với đất đai bao la mênh mông, tâm trạng cũng dễ chịu theo.

An Lâm không buông tha, vẫn không ngừng khuyên bảo, không ngừng lải nhải, cứ như Đường Tăng vậy.

Tiểu Tà đang yên lặng hấp thu nguyên khí trời đất, khôi phục lại sức mạnh.

Chỉ có Tiểu Tà xụ mặt, ngồi trên đầu chó, im lặng không lên tiếng.

Tâm tình hiện lên rất rõ trên mặt, thái độ rất rõ ràng, chính là không để ý đến anh đó.

Tiểu Tà luống cuống, cắn răng, mặt đầy vẻ khuất nhục cầu xin tha thứ: "Nhưng mà anh phải hứa với tôi, không bóp mặt tôi nữa!"

"Đúng rồi, Tiểu Tà, sau khi nhóc biến thành thần khí, dùng chiêu thức kia là gì đó? Có cảm giác rất lợi hại, nói một chút với tôi nhé?" An Lâm cười hỏi.

"Hôm nay không bóp." An Lâm nói.

Tiểu Tà thực sự là bị làm phiền đến không nhịn được, tức giận nói: "An Lâm! Cho dù Tiểu Tà tôi có chết, nhảy xuống khỏi người Đại Bạch, cũng sẽ không nói cho anh về đặc tính sức mạnh của tôi đâu, anh bỏ ngay cái ý niệm này đi!"

"Đừng! Tôi nói cho anh, tôi nói cho anh!"

Tiểu Tà chìa ngón tay ra: "Chiêu thứ nhất, chính là kỹ năng chôn vùi Lăng Thiên Thắng Tà, chỉ cần bản thân đối phương ở trong lĩnh vực của tôi, như vậy tôi có thể tùy ý định hướng chôn vùi vị trí của đối phương."

"Sau đó, tôi được coi như kiếm linh, sức mạnh bản thân cũng tăng vọt, tự lĩnh hội lĩnh vực, hơn nữa còn lĩnh ngộ được mấy chiêu kiếm pháp mới phù hợp với ý trời đất..."

Thấy vẻ hoảng sợ của An Lâm, Tiểu Tà đắc ý một chút, tiếp tục đưa ngón tay thứ hai ra, tiếp tục nói: "Chiêu thứ hai, là kỹ năng lọc sạch của Lăng Thiên Thắng Tà, có thể lọc sạch các loại độc, nguyền rủa mà đối phương trúng phải, quy tắc hạn chế các loại sức mạnh trái ngược."

"Nói một chút đi, nhóc biến thành thần khí có chỗ nào không giống." An Lâm hiếu kỳ nói.

"Vẫn kém anh, vừa có thể làm lưu manh, vừa có thể làm khốn kiếp." Tiểu Tà khiêm tốn nói.

"Anh...! Được..." Tiểu Tà cắn răng gật đầu, nhưng yên lặng nói từ đáy lòng, hôm nay không bóp cũng được, dù sao anh sẽ không thấy được mặt trời ngày mai nữa đâu.

Cơ thể mềm mại của Tiểu Tà co rút một cái, cương quyết nói: "Anh đã nói hôm nay không bóp tôi mà!"

"Có phải nhóc lại muốn bị bóp mặt không?" An Lâm buồn rười rượi nói.

An Lâm: "..."

Tiểu Tà xụ mặt giới thiệu: "Tôi thăng cấp thành thần khí, đầu tiên độ sắc bén của kiếm Thắng Tà sẽ tăng vọt, cũng có được thần tính, dễ dàng phá vỡ thần đạo của kẻ thù hơn, nếu thực lực của chủ nhân mạnh hơn một chút, nói không chừng ngay cả chất liệu tiên khí cũng có thể dùng một kiếm chặt đứt!"

An Lâm chép miệng, chiêu thứ hai này hình như cũng rất đáng khen?

"Chiêu thứ ba, là kỹ năng sa đọa của Lăng Thiên Thắng Tà, có thể để mục tiêu bị chém trúng ảnh hưởng bởi kiếm khí, đánh mất thần trí, sa đọa thành ma, trở thành điều kiện cho anh điều khiển ma."

An Lâm nghe được những chiêu thức này, có chút cảm khái: "Vừa có thể làm thiên sứ, cũng có thể làm ác ma, Tiểu Tà à nhóc hơi nhiều phong cách biến đổi nha!"

Cuối cùng cũng nói đến điểm chính, An Lâm hưng phấn nói: "Kiếm pháp mới gì?"

Hít... Kinh khủng như vậy!

Một chiêu này khó lòng phòng bị, nếu ban đầu Tiểu Tà không nhắm vào quần áo của hắn, mà là tim hắn thì...

"Định hướng chôn vùi?" Mặt An Lâm liền biến sắc.

"Được rồi, nhóc mau dạy tôi mấy chiêu kiếm coi." An Lâm thúc giục, "Không phải nhóc đã nói rồi sao, thần khí sau khi thăng cấp có một cách trực tiếp truyền thụ chiêu thức kiếm pháp và chân ý mà."

"Có thì có, chẳng qua là..." Mặt Tiểu Tà lộ ra vẻ chần chừ, "Bây giờ sức mạnh của tôi chi nhiều hơn thu, chờ tôi khôi phục sức mạnh tốt đã rồi nói sau."

"Được!" An Lâm vô cùng mong đợi nói.

Đại Bạch không ngừng vẩy nước trên không trung: "Anh An, tiếp theo chúng ta đi đâu, gâu!"

"Tiếp theo, nơi chúng ta muốn tới rất có ý nghĩa." An Lâm cầm bản đồ, nhìn mảnh đất người Minh Châu cuối cùng ở, cười nói.

"Nơi nào thế, đáng để anh An vui vẻ như vậy? Gâu!" Đại Bạch hiếu kỳ nói.

"Hồ Ngũ Sắc Thiên Lôi!" An Lâm nói.

Lông chó của Đại Bạch run lên, suýt nữa rơi từ trên không trung xuống.

Mặt nó đầy khiếp sợ nhìn An Lâm: "Anh An, là hồ Ngũ Sắc Thiên Lôi của Thần Thú tông?"

"Ê, Đại Bạch, cuối cùng cậu cũng về rồi, lần này là về cưới Thanh Hoa sao?!"

"Không cần đi cửa chính đâu, chúng ta trực tiếp đến sân trong, gâu!" Đại Bạch nâng An Lâm và Tiểu Tà, bay vào sâu trong núi tiên.

Có tiên hạc bay lượn, linh hầu chơi đùa, còn có rất nhiều sư tử chạy, sóc chạy, cá bơi, các loại động vật nhỏ xúc phân, cảnh tượng vô cùng hài hòa.

Núi rất lớn, địa linh nhân kiệt, phong cảnh như tranh vẽ, nhìn không thấy điểm cuối.

Một ngọn núi nguy nga xuất hiện trước mắt.

Qua hồi lâu.

An Lâm sờ đầu Đại Bạch, thành khẩn nói: "Đại Bạch à, cậu phải biết, cậu là một con chó, không phải một con người... Mong cậu nhất định phải thay đổi gu thẩm mỹ của mình, đừng lấy thân phận của con người để thưởng thức người đẹp nữa!"

"Không, tôi không muốn! Tôi thích chị gái da trắng mặt đẹp, chân dài ngực to, gâu!" Đại Bạch liều mạng giãy giụa, mặt đầy vẻ bất khuất.

An Lâm xoa xoa mi tâm, quyết định đẩy việc này ra sau.

"Đi thôi, Đại Bạch, chúng ta đi Thần Thú tông." An Lâm mở miệng nói.

"Được thôi, nhưng mà anh An phải hứa với tôi một chuyện, gặp phải cha mẹ giục cưới, anh phải giúp tôi! Gâu!" Đại Bạch có chút khẩn trương cầu xin.

"Không thành vấn đề!" An Lâm đáp ứng một tiếng.

Không phải là ngăn cản việc giục cưới sao, hắn thành thạo lắm!

Lấy được bảo đảm của An Lâm, cuối cùng Đại Bạch không còn khẩn trương như vậy nữa.

Hai người một chó không ngừng đi về phía trước.

Nó chỉ muốn làm một con chó độc thân, tại sao khó như vậy?

"Nhưng mà, tôi không muốn về nhà, về nhà một lần liền bị giục cưới, gâu!" Mặt Đại Bạch đầy vẻ tủi thân nói.

Chỉ cần có quan hệ, tất cả đều dễ nói.

"Cha cậu chính là tiên thú Phách Vương Tam, đây không phải là có cách sao." An Lâm cười tủm tỉm nói.

Đại Bạch ít khi thấy sợ: "Hồ Ngũ Sắc Thiên Lôi của tông môn chúng ta, là nơi thái thượng trưởng lão Quỳ Ngưu dành riêng để rèn, sao Minh Châu có thể ở đó? Coi như có, Quỳ Ngưu cũng sẽ không để cho chúng ta đến nơi bí mật đó tìm đâu! Gâu!"

"Nếu không phải, còn có hồ Ngũ Sắc Thiên Lôi thứ hai sao?" An Lâm vui tươi hớn hở nói.

Sau lưng, một giọng nói dễ nghe vang lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận