Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 784: Đại chiến Cốt Ngọc Tiên Trùng

Cốt Ngọc Tiên Trùng nhìn về phía người mặc áo đen trước mặt, giọng nói lạnh lùng: "Thành chủ của chúng tôi bàn bạc, từ khi nào đến phiên một tùy tùng như cậu phản đối?!"

"Tùy tùng thì không có nhân quyền à?" An Lâm mặc áo choàng đen lên tiếng chính nghĩa phản đối.

Cốt Ngọc Tiên Trùng nheo hai mắt lại: "Nhân quyền? Cậu là con người sao?"

An Lâm: "..."

Mẹ nó, cái con côn trùng thật không theo lẽ thường! Điểm đáng chú ý của câu nói là cái này sao?!

Cốt Ngọc Tiên Trùng không nói nhảm nữa, miệng há to, một cái lưỡi cực kỳ linh hoạt như một con rồng dài hướng về phía An Lâm, tốc độ rất nhanh đến nỗi giống tia chớp lóe sáng trên không trung.

Oành!

An Lâm trong lúc vội vàng không kịp chuẩn bị, lập tức bị đầu lưỡi đâm thành bọt nước.

"Gầm! Muốn tao đây đi nộp mạng, thì mày phải chết trước đã!"

Lúc này đây chỉ cần có người dẫn đầu, lòng phản kháng của bọn chúng lập tức sẽ hoàn toàn phóng thích.

"Thú Tộc vĩnh viễn sẽ không bị áp bức! Nếu không phục thì cùng tôi tiến lên, làm thịt con côn trùng này đi!" An Lâm vung cánh tay hô lên, lớn tiếng nói.

Tính tình của bọn chúng bình thường đều rất nóng nảy, bây giờ bị ép đi vào vùng đất rơi xuống gì đó thì trong lòng vô cùng khó chịu.

Cùng lúc đó, không hề kém cạnh, khí thế của Cốt Ngọc Tiên Trùng bắt đầu bùng nổ.

Ầm ầm!

"Thuật Phân Thân?" Cốt Ngọc Tiên Trùng biến sắc, sau đó nhìn khắp xung quanh về phía người mặc áo khoác đen dáng vóc tương đối nhỏ.

"Tự tìm cái chết!" Cốt Ngọc Tiên Trùng lại phun ra đầu lưỡi, mang theo uy thế kinh khủng đánh về phía An Lâm!

"Bị ép đến vùng đất Thương Huyết nộp mạng lại không dám phản kháng, tôn nghiêm của Thú Tộc các cậu đâu?"

Lúc này, ba người áo đen đã tự động giật áo khoác đen ra.

"Thú Tộc vĩnh viễn không bao giờ làm nô lệ!!"

An Lâm lui về phía sau vài bước, lúc này mới dừng lại, đồng thời, cái lưỡi kia cũng bị đánh bay.

Loại kích động đơn giản này cũng thật sự lôi kéo được sự hưởng ứng của mười mấy tên Thú Tộc đi theo.

Cốt Ngọc Tiên Trùng sắc mặt lại thay đổi: "Mày thật sự là tu sĩ Kỳ Hóa Thần?"

Sen vàng trên trán An Lâm lấp lóe, vận dụng Hắc Minh Nguyên Khí, cũng đấm ra một quyền.

Ánh sáng vàng ẩn chứa uy lực cuồn cuộn, đâm vào cái lưỡi màu trắng bột kia, năng lượng kinh khủng đánh bay tất cả đám Thú Tộc trong phạm vi trăm trượng.

Bây giờ có một cường giả đột nhiên ra mặt, thực lực còn có thể sánh ngang với Cốt Ngọc Tiên Trùng, trước đó bọn chúng bị cảm xúc tiêu cực áp chế, cuối cùng bây giờ có dũng khí phát tiết rồi!

Đám Thú tộc trước đó còn do dự bất định, bây giờ lại nhao nhao hô to xông lên.

Cho dù là Thú Tộc trước đó chưa từng ra tay cũng sẽ không thể không nhúng tay vào trận chiến này.

"Cốt Ngọc Tiên Trùng này cũng chỉ có thế, cùng tôi đi đánh ngã nó, lật đổ chính sách tàn bạo của côn trùng!"

"Cút ngay, mấy thứ không biết sống chết!" Cốt Ngọc Tiên Trùng rõ ràng đã bị chọc giận, thân thể bỗng nhiên xoay chuyển, cơ thể màu trắng to lớn như một chiếc gậy dài bắt đầu quét về bốn phía.

"Các anh em Thú Tộc! Mau cùng tôi xông lên!"

Máu me văng tung tóe cùng tiếng kêu thảm thiết hòa vào nhau.

Cùng lúc đó, từng viên thạch anh sắc nhọn màu trắng đang ngưng tụ trong không trung, giống như chuỗi chớp điện xuyên qua hơn hai mươi Thú Tộc đứng cách nó gần nhất.

Sức mạnh khủng khiếp khiến cho không gian cũng bắt đầu bắt đầu bị méo mó, chỉ là một cái quét đuôi liền hoàn toàn đánh tan hầu hết các thuật pháp đang bổ nhào vào mặt.

An Lâm tiếp tục cổ động đám Thú Tộc trên sân.

Trong một khoảng thời gian vô số thuật pháp của cường giả ngập tràn toàn bộ cung điện.

Cảnh tượng đám đàn ông hùng dũng cùng nhau nổi dậy, ngay đến cả người cổ đông là An Lâm đây thấy cũng sững người.

Hắn thật không ngờ tới mấy câu đơn giản ấy, vậy mà có thể có được hiệu quả rõ ràng như thế, trong nháy mắt liền biến số đông kẻ địch thành đồng đội của chính mình!

Chúng nó không dám phản kháng, là sợ bị Cốt Ngọc Tiên Trùng ăn thịt.

Phần lớn cường giả Thú Tộc bắt đầu động thủ, chúng nó đều tính tình nóng nảy, cảm thấy khó chịu thì sẽ làm!

"Cốt Ngạo Thiên chết trong tay nó, nó phải chết!"

"Giết! Hãy báo thù cho người anh em Xích Mãng của chúng ta!"

Cảnh tượng này không những không khiến cho đám Thú Tộc lùi bước, ngược lại kích phát bọn chúng hung hăng hơn, càng thêm hung mãnh đánh về phía Cốt Ngọc Tiên Trùng, răng nanh khát máu giương ra.

Kim Hư Lôi Quang trảm của An Lâm, kiếm trảm ẩn chứa lực Chu Tước Thánh Viêm của Hứa Tiểu Lan, cũng trong lúc Cốt Ngọc Tiên Trùng vừa mới xuất chiêu xong kết hợp thành một đường chữ thập giao nhau cùng giáng xuống!

Ầm ầm!

Ánh sét tàn phá khắp nơi, ngọn lửa bao phủ.

Giữa lúc năng lượng bùng nổ, Cốt Ngọc Tiên Trùng lại hét lên thảm thiết.

Kim Hư Lôi vốn có năng lực tàn phá không trung, mà Chu Tước Thánh Viêm càng thoát khỏi cấp độ lửa thần, ẩn chứa một chút uy lực của Thánh Thú Chu Tước.

Cho nên, khi hai chiêu kiếm trảm giáng xuống, thân thể trắng như ngọc này của Cốt Ngọc Tiên Trùng lại bị chém rách ra một lỗ thủng, chảy ra thứ huyết dịch giống như sữa bò.

"Không thể tha thứ được, các người đều phải chết!"

Cốt Ngọc Tiên Trùng hét lớn một tiếng, điên cuồng vận chuyển trận pháp bao vây lấy toàn bộ cung điện khổng lồ này.

Đất trời lại yên tĩnh, tất cả Thú Tộc đều chết sạch.

Mà Thú Tộc trong cung điện, càng đang kêu khóc thảm thiết, bị cơn lốc đen cắt thành từng mảnh từng mảnh thịt, sau đó lại xoắn nát thành từng phân tử mà mắt thường không thể nhìn thấy được.

Trong chớp mắt ấy, cả cái cung điện to lớn, đều bị cơn lốc đen bao phủ, sau đó bị phá hủy thành cát bụi, giống như một vùng đất hủy diệt hắc ám.

Hai cánh Cốt Ngọc Tiên Điệp bỗng nhiên vung lên, trận cuồng phong màu đen mang theo sức mạnh hủy diệt, tiếng gào thét bao phủ phạm vi ba ngàn mét, thật giống như cơn gió lốc thổi bay lâu đài cát, chạm đến thứ nào thì thứ ấy sẽ bị tan thành tro bụi!

Cốt Ngọc Tiên Trùng, không đúng, phải gọi Cốt Ngọc Tiên Điệp rồi.

Con thú dữ bươm bướm màu trắng to lớn đang bay trên trời cao, hai mắt màu xanh lam ẩn chứa sự uy nghi của một vị vua, dường như coi thường đám chúng sinh sâu kiến: "Các ngươi đều không nghe lời như thế, vậy thì tất cả đều đi chết hết đi!"

Vẻ mặt của An Lâm và Hứa Tiểu Lan biến sắc, đồng thời hai người nhanh chóng lùi về sau.

Thân thể khổng lồ của Cốt Ngọc Tiên Trùng này, đột nhiên xuất hiện vô số đường hoa văn màu đỏ sẫm, phủ kín toàn thân.

Rầm rầm rầm!

Rất đông các cường giả Thú Tộc thi triển thuật pháp, cuốn lấy thân thể của nó, toàn bộ nền nhà của cung điện đều bị hóa thành bột mịn, tạo thành một cái hố nhỏ hình tròn.

Bên trong lớp sương mù, một đôi cánh màu trắng cực kỳ to lớn đang mở rộng ra. Đôi cánh dài tới hơn ngàn mét, che lấp toàn bộ không gian của cung điện.

"Bươm bướm?" An Lâm ngơ ngác mở miệng.

"Đây chính là kén hóa thành bướm?" Tay Hứa Tiểu Lan nắm chặt thanh kiếm Long Tước, vẻ mặt vô cùng nghiêm nghị.

Ầm ầm! Uy thế còn kinh khủng hơn bắt đầu bao phủ.

Đó chính là uy thế mạnh mẽ thuộc về đỉnh phong Phản Hư sơ kỳ, bởi vì sự chênh lệch về tầng cấp sinh mệnh nên rất nhiều Thú Tộc còn sống sót, thân thể bắt đầu không tự chủ được mà phát run lên.

Âm thanh như thật như mơ bay tới.

"Nhị Trùng Biến, hóa bướm."

Cốt Ngọc Tiên Trùng hơi sững sờ, lúc này, thuật pháp lại ngập tràn trời đất...

Trận pháp giống như pha lê bị vỡ vụn.

Răng rắc... ầm!

Nhưng mà, trận pháp còn chưa kịp phát huy uy năng, một đường mũi nhọn màu đỏ xé rách không trung đánh trúng vào điểm yếu nhất nào đó của trận pháp.

"Ồ? Hai người các người thật đúng là vững chắc, thế mà vẫn chưa chết."

Cốt Ngọc Tiên Điệp nhìn thấy An Lâm và Hứa Tiểu Lan đang dùng cục gạch đen để chặn cơn lốc đen lại, ngữ khí trong giọng nói có mang theo vài phần kinh ngạc.

"Dù sao cũng là đang thoi thóp mà thôi, tôi sẽ tiễn các người lên đường."

Nó nói xong, một đôi cánh lại phóng ra làn sóng vô cùng khủng bố.

"Tiễn sư phụ như tao lên đường, còn xem mày có bản lĩnh đó hay không thôi!"

Một tiếng rồng gầm truyền đến, khiến cho toàn thân Cốt Ngọc Tiên Điệp run lên.

Phía trên bầu trời, một con rồng đen dài ngàn trượng đang lượn vòng, che khuất bầu trời.

Đại trận màu đen từ trên mặt đất bay lên, bao phủ khu vực phạm vi vạn dặm.

"Đại trận Man Thiên Phục Sát đã hoàn thành, bên ngoài sẽ không có cách nào nhìn thấy chúng ta chiến đấu, còn mày cũng không có cách chạy thoát. Bây giờ, hãy để tao chơi đùa với mày thật vui nhé!"

Một con rồng đen giương móng vuốt từ trong đám mây nhô ra, trong lúc mọi người khai chiến dẫn dụ sự chú ý của Cốt Ngọc Tiên Điệp thì nó bắt đầu lén lút thiết lập trận pháp, sợ Cốt Ngọc Tiên Điệp sẽ nửa đường chạy trốn.

Một đại năng đỉnh phong Phản Hư sơ kỳ quyết tâm muốn chạy trốn, Tiêu Trạch thật đúng là không giữ nổi nó.

Bây giờ, trận pháp đã hoàn thành, Tiêu Trạch đã không còn gì băn khoăn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận