Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 730: Thì ra đây là cánh cửa đi ra

Sương Vực Không bị uy áp kinh khủng làm cho hoảng sợ, suýt chút nữa là tinh thần đã thất thủ, nhưng dù sao cũng là đại năng Phản Hư đã trải qua vô số cuộc chiến đấu nổ tiếng xưa nay, hắn không chút do dự dùng con át chủ bài trong người.

Lăng Nhật Thiên Thuẫn! Không Linh Thiểm! Sinh Mệnh Thần Phù!

Sấm nổ tung quanh quẩn thân thể Sương Vực Không, thử xé rách phong cấm không gian.

Lăng Nhật Thiên Thuẫn dựng ở sau lưng, phóng ra lá chắn năng lượng cực kỳ mạnh mẽ.

"Đói quá..."

Đầu người kia mở miệng thì thào, hai mắt đỏ tươi trừng lần nữa, không gian trong phạm vi ngàn trượng bắt đầu xuất hiện vòng xoáy cực kỳ vặn vẹo, dưới không gian vặn vẹo kinh khủng này, Lăng Nhật Thiên Thuẫn vỡ tung trong nháy mắt!

"Phụt!"

Sương Vực Không phun ra một ngụm máu tươi, sau đó kêu lên thảm thiết như tan nát cõi lòng.

Răng rắc... Ầm ầm!

Cái bóng người xuất hiện kia chính là Sương Vực Không dùng Sinh Mệnh Thần Phù để sống lại.

Lúc này, đầu rồng đột nhiên mở ra hai mắt màu vàng óng, tựa như có thể nhìn thấu tất cả thứ hư ảo trên thế gian.

"A...!" Một bóng người bắt đầu xuất hiện, bụng của hắn bị xuyên thủng thành một cái lỗ máu.

Thi thể máu thịt bay trong không trung, rồi lại bị một sức hút đáng sợ hút lấy, bay về phía trong miệng đầu người to lớn, nó nhanh chóng bắt đầu nhai nuốt.

Sự tồn tại mà hắn đang đối mặt có thực lực mạnh hơn hắn rất nhiều!!

Ầm!

Vẻ mặt của Sương Vực Không hoảng sợ chạy trốn về nơi xa.

"Ừm... Sao mùi vị lại quái như thế? Chẳng lẽ ta ăn sinh mệnh Phản Hư giả sao?" Đầu người không ngừng nhai nuốt, gương mặt hoang mang.

Cuối cùng thân thể của hắn bị sức mạnh không gian kinh khủng đè nát.

Một ánh sét màu vàng đánh ra từ cái sừng nhô ra trên đầu rồng, đánh vào một chỗ trong hư không, tạo nên gợn sóng mãnh liệt.

Sắc mặt Sương Vực Không thay đổi, phóng ra tất cả sức mạnh Băng Hàn để chống cự, nhưng mà ngọn lửa kinh khủng lại cuốn tới một cách dễ dàng, trong nháy mắt đã đánh tan phòng thủ của hắn, sau đó nuốt hết thân thể của hắn.

"Đồ ngu, thứ ngươi ăn thật sự là đại năng Phản Hư giả." Đầu rồng mở miệng nói.

"A...!"

Kẻ địch thật là đáng sợ, quá mạnh rồi! Sức mạnh không gian mạnh đến mức khiến người ta tuyệt vọng, ngay cả Phản Hư hậu kỳ cũng không thể nhìn thấu sự thay đổi hư không của Sinh Mệnh Thần Phù, vậy mà cũng bị nhìn thấu bằng một cái liếc mắt...

Ngay trong lúc hắn bỏ chạy, đột nhiên toàn bộ không gian đều biến thành biển lửa vô hạn.

Đầu phượng: "..."

"Thứ người hèn hạ! Vậy mà sử dụng thần thông thôn phệ để cướp thức ăn của ta!" Đầu rồng giận tím mặt.

"Đúng, ta còn có các ngươi nữa!" Đầu người vui vẻ nói.

"Ợ..."

Mặt đầu người uất ức.

Tiếng kêu thảm thiết quanh quẩn trong toàn bộ không gian, nhưng lại không ở trong không gian này.

Đầu rồng thật sự không chịu nổi: "Đồ ngu!"

"Cảm ơn Phượng ca!" Mặt đầu người đầy cảm kích.

"Được rồi, đừng ồn ào." Giọng điệu của đầu phượng không nhanh không chậm, lại giống như là lão đại, "Dù sao ta cũng ăn rồi, sức mạnh của các ngươi cũng có thể khôi phục, ta giúp các ngươi ăn cơm, các ngươi hẳn là nên cảm ơn ta mới đúng."

Đầu phượng đang nhắm mắt thì đột nhiên ợ no nê, khuôn mặt cười thỏa mãn.

"Không, ý ta nói là ngươi không phải là một người!" Đầu phượng chân thành nói.

Vẻ mặt của đầu người mờ mịt: "???"

"Đồ ngu!" Đầu rồng không nhịn được, lại mắng to.

"Mắng ta làm gì?" Đầu người mang vẻ mặt uất ức mà nói.

Đầu phượng mở hai mắt giống như mặt trời ra, chậm rãi nói: "Ngươi không phải là một người."

Sắc mặt của đầu người uất ức: "Ngươi nói ta là người hèn hạ, nơi này cũng chỉ có một mình ta là người thôi mà?"

"Đồ ngu!" Đầu rồng trừng đầu người một cái: "Ta có mắng ngươi sao?"

Đầu phượng: "..."

Sở nghiên cứu Phượng Hoàng ở phía Bắc là một ngón núi cao lớn vô cùng.

Trên đỉnh núi cao có một chỗ giống như cõi tiên.

Nơi này có mây tiên quanh quẩn, hoa tiên nở rộ khắp nơi, vô cùng xinh đẹp.

Ở trung tâm biển hoa, có một tòa cung điện màu trắng toát.

Nó đang bị ánh sáng bảy màu bao bọc, ngăn cách vạn vật.

"Cậu chắc chắn cánh cửa kia cũng là cửa ra?" Tinh linh nhỏ Đề Na duỗi ngón tay mảnh khảnh ra, chỉ cái cánh cửa lớn gợn từng cơn sóng, mở miệng hỏi.

Tiêu Trạch dùng vẻ mặt nhìn thấu tất cả, mở miệng nói: "Chắc chắn! Cô thấy cung điện kia không hề lớn đúng không? Nhưng mà cánh cửa kia lại vô cùng lớn,

Hoàn toàn không hợp tỉ lệ! Hơn nữa, cửa nhà ai lại chảy xuôi theo gợn sóng không gian? Cho nên cung điện này là giả, cánh cửa là thật, nó là cánh cửa liên thông hai thế giới!"

Rầm rầm rầm...

Rầm rầm rầm!

Đáng tiếc, trước đó khi cô bắt đầu tranh cướp với Bạch Lăng, chỉ phân tách ra một phân thân, hơn nữa còn bị Bạch Lăng làm cho nổ tung. Bây giờ đến thời khắc mấu chốt, lại không có cách nào cảnh cáo bọn họ...

Nhưng mà, đột nhiên có hai tên đại năng Phản Hư không có mắt đang làm nổ nhà của cô thì là chuyện gì?!

Kết quả ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, không chỉ không có được trứng Phượng Hoàng, ngay cả Ma Anh chuyên môn quấy rầy xáo trộn nhịp điệu của Bạch Lăng cũng bị bắt phục tùng. Nếu vậy thì thôi đi, cô vẫn chiếm lợi thế.

Phân thân của cô đã gặp An Lâm trước đó, còn muốn dụ An Lâm vào bẫy, thừa cơ lấy đi trứng Phượng Hoàng của An Lâm.

"Được!" Khuôn mặt nhỏ của Đề Na trở nên nghiêm nghị, bắt đầu ngưng tụ năng lượng.

Rầm rầm rầm...

Chỉ một thoáng, ánh sét nổ tung, Thánh Quang nổ vang.

Hai vị đại năng Phản Hư không ngừng bắt đầu tấn công bức tường ánh sáng bảy màu của cung điện màu trắng, nổ tới mức sắc trời màu mây cuồn cuộn..

Ngay tại lúc đó, trong cung điện màu trắng, có một khối cầu màu đen đang nhanh chóng xoay tròn.

Một cô gái đuôi rắn thân người, dung mạo đẹp đến mức không gì sánh được hơi hơi nhíu mày.

Là kẻ nào không có mắt, cứ một mực đánh trận pháp biệt thự của cô?

Nếu không phải bây giờ cô còn muốn tranh đoạt quyền khống chế này với Bạch Lăng thì đã sớm ra ngoài đánh hai tên trẻ trâu này tới mức kêu mẹ!

Không sai, cô chính là bản thể của hắc Linh Xà!

"Vậy chúng ta còn chờ gì nữa? Dùng sức phá bức tường phòng hộ này đi!" Tiêu Trạch động viên, "Thầy có thể đánh bể cái tường này, thì chúng ta cũng nhất định có thể!"

Nhưng mà, loại cảm giác này lại bị một loại sức mạnh thần bí nào đó ngăn cách, như vậy thì tất nhiên là giữa hai bên có lớp cách ngăn nào đó rồi, cánh cửa không gian này hẳn là lớp cách ngăn đó rồi!

Thành lập khế ước sư đồ và khế ước thú sủng, có thể cảm giác hơi thở và vị trí của nhau trong phạm vi nhất định,.

"Ừm, tôi cũng có loại cảm giác này, loáng thoáng có thể cảm giác được chủ nhân ở gần đây, nhưng lại không biết anh ta ở đâu, có lẽ anh ta chờ chúng ta ở bên ngoài cửa!" Đề Na cười hì hì nói.

"Tôi có thể cảm giác chủ nhân ở gần đây, nhưng lại bị thứ gì đó cô lập, cảm giác không được vị trí cụ thể của chủ nhân. Tôi cảm thấy, cảm giác cách ly tôi và chủ nhân, nhất định chính là cánh cửa này!" Tiêu Trạch thao thao bất tuyệt phân tích.

Đề Na nghe xong, cảm thấy rất có vài chút hợp lý, hơn nữa trông núi này có vẻ phi phàm, trên núi phi phàm có một cánh cửa pho phàm, vậy thì cánh cửa kia tất nhiên đặc biệt! Suy luận này không có sai chỗ nào!

Hai tên Phản Hư bên ngoài giống như vô cùng kiên nhẫn, kiên trì bền bỉ mà làm nổ bức tường.

Hắc Linh Xà nổi giận, hai người kia có bị bệnh không?!

Không thấy đây là một căn biệt thự à?

Đây chính là lãnh địa cá nhân!

Chủ nhân còn thiết lập trận pháp đừng quấy rầy!

Cái quái gì vậy, hai người bị bệnh thần kinh này cứ một mực làm nổ tung trận pháp của người ta là có ý gì?

Đây là quấy rầy dân cứ bất hợp pháp đấy, có biết pháp luật hay không?

Nhưng mà, Hắc Linh Xà không ngờ rằng, Đề Na và Tiêu Trạch đã suy diễn cánh cửa biệt thự kia thành cánh cửa tới thế giới bên ngoài từ lâu rồi, hai người bọn họ đang phấn đấu vì tự do!
Bạn cần đăng nhập để bình luận