Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1125: Vị đạo hữu này, khoan đi đã!

Lúc Phách Hạ quay sang nhìn chằm chằm vào đám người An Lâm.

Ngao Tiểu Vũ, Ngao Mông, Ngao Minh Ngọc cũng tò mò đưa mắt nhìn sang, vừa hay nhìn thấy đám người An Lâm bị ánh mắt của Phác Hạ phá huỷ thuật pháp.

Thành viên của Long Đình Đông Hải và Tứ Cửu Tiên tông, cuối cùng cũng dùng một cách vô cùng bất ngờ thế này để gặp lại nhau.

Bầu không khí đột nhiên im lặng vô cùng.

Mọi người ai nấy đều im lặng.

Cuối cùng, vẫn là Ngao Minh Ngọc đang bị trọng thương không nhịn được, mở miệng quát, phát vỡ bầu không khí im lặng: "An Lâm, tại sao cậu lại ở đây?!"

Mặt An Lâm lộ ra một nụ cười gượng: "Nếu tôi nói... Chúng tôi chỉ trùng hợp đi ngang qua đây, mọi người tin không?"

Ngao Minh Ngọc giận tím mặt: "Bộ cậu nghĩ tôi bị ngu hả?!"

An Lâm đúng là rất lợi hại, nhưng mà hắn có thể đánh thắng được thần thú Hợp Đạo à?

Thần thú Phách Hạ chậm rãi mở miệng: "Không phải thành viên trong Long tộc mà dám tự tiện xông vào cấm địa, đích thật là tử tội..."

"Ha ha ha... Không phải người trong Long tộc, lại dám tự tiện xông vào cấm địa Long Đình, các người đừng mơ có thể rời khỏi chỗ này!" Ngao Mông nhìn thấy đám người An Lâm, không hề hoảng sợ mà còn lấy làm mừng rỡ, ông chuyển mắt, lòng đầy mong chờ nhìn Phách Hạ.

Ngao Minh Ngọc cũng phản ứng lại, cảm giác sảng khoái khi sắp báo được thù lớn nổi lên trong lòng, rồi nhanh chóng lan tràn khắp toàn thân, khiến hắn không nhịn được cười tô, thân thể run lên, lại phun ra một ngụm máu tươi nữa.

Ngao Minh Ngọc tức giận hét lớn một tiếng, sau đó lại phun máu ra.

Hai con ngươi màu đỏ tươi của Phách Hạ đột nhiên lướt qua một vệt sáng vàng, chỉ thoáng chạu đầu rồng cực lớn đã lộ ra một nụ cười không rõ hàm ý.

An Lâm không nhịn được lầm bầm: "Anh suýt chút nữa đã bỏ mạng ở đây rồi, chẳng lẽ còn không phải là đồ ngu à?"

Ngao Minh Ngọc và Ngao Mông còn chưa kịp vui sướng, Phách Hạ đã nói tiếp.

Câu lầu bầu này của An Lâm với hắn mà nói là một đòn cực mạnh.

"Cậu... Grào! Phụt..."

Tu sĩ Hóa Thần chiến đấu với thần thú Hợp Đạo, nghe thôi cũng làm người ta cười chết rồi.

"Tiền bối, ngài nói cái gì?" Ngao Mông cũng không hiểu gì luôn.

Ông đã lập lời thề không được động thủ với đám người An Lâm trong trận chiến Khoáng Mạch, nhưng mà thần thú Phách Hạ lại không có lời thề này, vị siêu cấp đại năng này hoàn toàn có thể ra tay với An Lâm bất kì lúc nào hắn muốn.

Ông đưa mắt nhìn về phía đám người An Lâm, cuối cùng nhìn sang Tiêu Trạch, bừng tỉnh: "Thì ra là cậu..."

"Nhưng mà... Trong số những kẻ đó, không phải có một kẻ là người của Long tộc à?"

"Hả?" Ngao Minh Ngọc bối rối.

Nhưng mà Tiêu Trạch cũng là Long Tộc! Hơn nữa còn là Long Tộc Thái Cổ!

Ngao Minh Ngọc lấy lại tinh thần, mặt đầy vẻ không cam lòng nhìn qua đám người An Lâm.

Đám người An Lâm nghe vậy thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Ngao Minh Ngọc không phục: "Nhưng mà hắn cũng không phải người của Long Đình Đông Hải chúng ta..."

Điểm khác biệt duy nhất trong tưởng tượng của An Lâm chính là, gương mặt Ngao Tiểu Vũ cực kỳ dịu dàng yếu ớt, trông như một người dễ bị bắt nạt.

Tiêu Trạch không nhịn được cười ha ha: "Cung phản xạ của hai người cũng thật là dài quá đi."

Ngao Tiểu Vũ giấu kỹ khí tức, dùng ánh mắt nhẹ nhàng quan sát đám người An Lâm, xong rồi không thèm để ý tới họ nữa. Có thể là không muốn để ý, hoặc cũng có thể là mặc kệ.

Dù sao cô chính là đại năng Long Tộc, ngay cả Phách Hạ cũng phải nể mặt cô.

Nhưng tất cả mọi người đều biết, tốt nhất là đừng chọc cô.

"Im ngay!" Ngao Mông gầm lên ngắt lời hắn.

Thật ra chỉ cần thần thú cảnh giới Hợp Đạo không có ý định ra tay với họ, vậy thì họ có thể làm được nhiều việc hơn rồi.

Phi Long màu đỏ trên bầu trời phát ra ánh sáng rực rỡ, thân hình dần dần nhỏ đi, cuối cùng biến thành một cô gái mặc áo đỏ như lửa, dáng người uyển chuyển, có cặp sừng rồng vô cùng tinh xảo.

Bắc Liên nói không sai, Ngao Tiểu Vũ đích thật là một cô gái chân dài da trắng tướng mạo cực kì xinh đẹp.

Đúng vậy, không phải thành viên trong Long tộc là không được tự tiện xông vào cấm địa Long Tộc.

"Không sao cả, dù sao không phải thành viên trong Long tộc thì không thể tiến vào cấm địa núi Long Quy. Tùy tùng đứng chờ ở bên ngoài là được." Phách Hạ lạnh lùng mở miệng nói.

Nhìn thấy Phách Hạ tiền bối không có địch ý, Tiêu Trạch cung kính hành lễ nói: "Tiền bối, mấy vị này là tùy tùng tôi dẫn theo, chắc không có vấn đề gì cả, đúng không?"

Cấm địa này không phải vùng đất dành riêng cho Long Đình Đông Hải, mà là nơi dành cho cả Long Tộc, Tiêu Trạch đương nhiên có tư cách tới đây.

Cô trực tiếp đưa mắt nhìn sang Ngao Mông, giọng đầy dịu dàng lên tiếng: "Phụ vương, con đã tiêu phí không ít thời gian ở đây. Nếu không còn chuyện gì nữa, vậy con về trước đây."

Ngao Minh Ngọc bội lên tiếng giữ lại: "Chị, chị không ở lại dạy dỗ đám người An Lâm một trận sao? Chị phải biết kẻ thù giết chết anh hai, đang ở ngay chỗ này đó!"

Ngao Tiểu Vũ cau mày nói: "Đều đã chết rồi, báo thù cái gì nữa, em muốn chị mệt nhọc tới chết à? Báo thù rồi thì em hai có thể sống lại sao? Nhưng nếu như bọn họ muốn giết chết em, nhưng em còn chưa chết, có lẽ chị sẽ ra tay..."

Đám người An Lâm kinh ngạc, lô-gic của Ngao Tiểu Vũ này thật đáng sợ tới cạn lời!

Thật ra thì sợ bị mệt mới là chuyện quan trọng nhất đúng không?

Ngao Tiểu Vũ dang tay ra, trực tiếp túm lấy chòm râu của Bạch Long cách đó mấy trăm trượng, nhấc lên cái: "Ngược lại là em đó, chị đã hứa với Phách Hạ tiền bối sẽ dạy cho em một bài học, theo chị về Long Đình nhận phạt, tới hôm tế tổ mười ngày sau mới được đi ra ngoài."

Cứ như vậy, dưới tiếng kêu gào thê thảm do bị túm râu rồng của Ngao Minh Ngọc, hai vị đại năng Long Tộc chìm vào biển rộng, biến mất không thấy gì nữa.

Ngao Mông sững sờ tại chỗ, có phần không biết phải làm sao.

An Lâm lặng lẽ xòe hai tay ra: "Đến đánh tôi đi này."

Loại chuyện vay tiền không biết xấu hổ này mà cũng nói ra khỏi miệng được cho được.

Mẹ nó!

Ngao Mông nhìn thấy nụ cười đó của An Lâm, cả cái thân rồng đều run lên lẩy bẩy.

"Ngao Mông đạo hữu hãy khoan đi đã! Chúng tôi không có ý xấu, chỉ là muốn mượn ít tiền thôi!" An Lâm phất tay la lớn, trên mặt còn treo nụ cười hiền lành dễ mến.

Tình cảnh này, vô cùng đáng sợ!

Đằng sau lưng ông, An Lâm, Hứa Tiểu Lan, Tiêu Trạch, Đề Na, Bố Lai Tư, mặt hiện lên nụ cười rõ ràng không có ý tốt, đang vội vàng đuổi theo ông...

Biển rộng còn đang cuồn cuộn, sấm chớp đỏ tím trên bầu trời đang nổ đoàng đoàng.

"Ha ha... Thật thú vị."

Phách Hạ khép chặt hai mắt mình lại, nhưng trên mặt lại hiện lên đôi chút hứng thú và vui vẻ, hắn dùng giọng nói thật nhỏ nhủ thầm.

Lại nói Ngao Mông vừa mới hóa rồng bay vào đáy biển, đang bơi về hướng Long Đình.

Mặc dù ông đã tới cấp Phản Hư hậu kỳ, không tính là cực kì mạnh mẽ, nhưng dù gì cũng là đại năng lĩnh ngộ lực lượng Thần Đạo, không bao lâu sau, ông đã nhận ra có người đang bám theo mình.

Ngao Mông vừa nhìn ra sau lưng, sử dụng thuật Động Sát mà chỉ mỗi ông biết.

Sau đó...

"Đậu mọe! Mấy người muốn làm gì?"

Toàn thân Hắc Long run lên, sợ tới mức rống lớn ra.

Thần thú Phách Hạ nhắm hai mắt lại, trôi lơ lửng ở trên mặt biển, tựa như một hòn đảo cực đại.

Ngao Mông từ biệt thần thú Phách Hạ, thở phì phò trở về Long Đình.

Ngoại trừ mắng vài câu lấy lại mặt mũi, còn có thể làm gì được nữa đây?

Hết cách rồi, ông đã dùng đạo tâm để nói ra lời thề không thể ra tay với An Lâm và Tứ Cửu Tiên tông, một khi vi phạm với lời thề, đạo căn của ông có thể sẽ tan vỡ.

Vị Đông Hải Long Vương này bị tức tới mức mặt mũi đỏ bừng, hô hấp dồn dập, thiếu chút nữa là tái phát bệnh hen suyễn, cuối cùng cũng chỉ có thể nghiến răng quẳng lại một câu độc ác: "Hừ, câu xuất hiện ở đây chắc chắn là có âm mưu định làm chuyện xấu gì đó, cậu cho là tôi không biết à? Chúng ta cứ đợi đi nhé!"

Ngao Mông: "..."

Ai tin cậu kẻ đó đúng là ngu tới hết thuốc chữa luôn rồi!

Ngao Mông thấy toàn thân ớn lạnh, ông bắt đầu tăng tốc bơi đi.

Không chỉ có vậy, ông còn lập tức dùng bùa Truyền Âm gọi cho con gái mình: "Này! Con gái yêu của cha, đám người An Lâm đang muốn mưu hại trẫm, hộ giá! Con mau tới hộ giá đi!!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận