Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 860: Đó là một đại lão, chọc không nổi!

Tất cả mọi người đều có chút khẩn trương mà nhìn về phía Mộng Chi.

Bây giờ, có thể nói là vận mệnh của đám người An Lâm đang bị Mộng Chi nắm giữ. May là Nữ Đế không phải là người không nói lý lẽ, nếu không đám người An Lâm sẽ trực tiếp rơi vào tuyệt cảnh.

Từ lập trường của Nữ Đế mà nói, An Lâm tuyệt đối là kẻ địch của Tuyết Nữ, thuộc vào cái loại kẻ địch vừa phát hiện đã muốn giết chết... Nhưng giờ phút này, bọn họ xuất hiện ở nơi này, Mộng Chi lại không còn địch ý gì với bọn họ, chuyện này khiến cho Nữ Đế nghi ngờ không dứt.

Cũng bởi vì nguyên nhân này, Nữ Đế mới bình tĩnh lại, muốn biết rõ ràng chân tướng.

Đám người An Lâm chỉ cầu Mộng Chi có thể nói thật, không bẻ cong sự thật, có thể nói ra chuyên bọn họ liên hiệp với Tuyết Nữ chống lại kẻ địch, như vậy thì bọn họ có thể có hy vọng an toàn chạy thoát.

Nếu thật sự muốn đánh, e là bọn họ sẽ không đỉnh nổi.

Mặc dù Đông Phương Tráng Thực là thần thú Hợp Đạo, nhưng là là thần thú Hợp Đạo đang trong tình huống nửa chết nửa sống ý, bàn về chiến lực, thì cũng chỉ mạnh hơn đại năng Phản Hư đỉnh phong một chút mà thôi.

Nếu Nữ Đế thật sự muốn ra tay, bọn họ sẽ rơi vào tình trạng vô cùng nguy hiểm.

Bọn họ có tích cực như vậy sao? Rõ ràng là Đông Phương Tráng Thực không giải thích được bị hút tới, sau đó bị cuốn vào cuộc chiến!

An Lâm và Hứa Tiểu Lan có oán với Tuyết Nữ, ngay cả như vậy, bọn họ vẫn lựa chọn ra tay tương trợ, bất kể nghĩ thế nào, cũng quá kỳ quái!

Đám người Hứa Tiểu Lan cũng không biết nên phản ứng thế nào.

Nữ Đế là không dễ lừa, cô mắt liếc về hướng đám người An Lâm, trong giọng nói lạnh nhạt ẩn chứa vương uy: "Tôi không hiểu, vì sao các người lại muốn cứu Đại Tế Ti tộc tôi?"

An Lâm trừng lớn hai mắt: "???"

Áo Ngưu nghe vậy lại càng khóc tu tu, nước mắt to như hạt đậu, dáng vẻ vô cùng nhớ thương.

Trừ khi ông chú đột nhiên mạnh lên, đến mức bạo thể đột phá gì đó, nếu không đừng nói là đánh thắng Nữ Đế, cho dù là chạy trốn cũng vô cùng khó khăn.

Trán An Lâm giãn ra, đáp lại với giọng nói bình thản: "Phải, đúng là tôi rất ghét đám Tuyết Nữ các người. Nhưng mà Ám Vu Quỷ Tiên giết chết Độc Thần Oa, bạn tốt của chúng tôi, đây chính là một mối thù lớn, thế nên chúng tôi cần thiết tìm cơ hội giết chết nó, để báo thù cho Độc Thần Oa!"

Mặt Đông Phương Tráng Thực hơi đỏ lên.

Mộng Chi trầm ngâm trong chốc lát, giọng nói thanh u tựa như gió, chậm rãi mở miệng nói: "Lúc ấy em và Ám Vu Quỷ Tiên đánh một trận kịch liệt, cuối cùng không địch lại, gần như sắp mất mạng đến nơi rồi. Tiếp đó là bọn họ dũng cảm đứng lên, ở lúc mấu chốt, cứu thoát em."

Mặc dù bọn họ rất hi vọng Mộng Chi sẽ nói thật, nhưng mà lại không ngờ tới Mộng Chi lại nói đến mức động lòng người như thế...

"Độc Thần Oa?" Nữ Đế nhăn mày, như có điều suy nghĩ.

Không nghe lầm chứ? Mộng Chi nói rằng, bọn họ dũng cảm đứng ra, cứu thoát cô ta?

Lúc này Mộng Chi mới nói tiếp: "Chuyện này bản thân tôi cũng không biết, tôi còn không biết vì sao An Lâm và ông chú kia lại tức giận chiến đấu với Ám Vu Quỷ Tiên một trận oanh liệt như thế, thì ra là bởi sự kiện này."

Đông Phương Tráng Thực, Hứa Tiểu Lan, Tiêu Trạch, Thao Thiết và Vô Song Ma Đao đều lộ vẻ mặt đau thương.

Ai nói một con trâu rất thành thật sẽ không đóng kịch, nó nghĩ tới Độc Thần Oa cứ thế bỏ đi, không hiểu sao nỗi bi thương lập tức xông lên đầu, kỹ thuật diễn kia có thể nói là tuyệt đỉnh, nhưng cũng có thể nói là diễn giả làm thật...

Nữ Đế có phần kinh ngạc liếc mắt nhìn Mộng Chi một cái, sau đó lại đưa mắt nhìn sang đám người An Lâm, lại phát hiện sắc mặt của bọn họ không có chút biến hóa nào.

An Lâm ha hả cười lên một tiếng: "Mặc dù chúng ta vô tình tranh đấu, nhưng nếu cô muốn đánh, thế thì cứ đánh."

"Không!" An Lâm lắc đầu, "Ý tôi là, lần gặp mặt sau, chúng ta vẫn là kẻ địch như cũ. Vừa lúc tôi cũng nghĩ như vậy, may mắn có chung một suy nghĩ."

Nữ Đế: "..."

Hứa Tiểu Lan nghiêm túc nhìn chàng trai bày ra vẻ mặt lạnh nhạt ở bên cạnh, cảm thấy cực kỳ đẹp trai!

"Kẻ địch của kẻ địch, thì chính là bạn bè." Đông Phương Tráng Thực lên tiếng phụ họa.

An Lâm của trước kia, có thể nói chỉ là một tên vô danh tiểu tốt, Nữ Đế còn chẳng thèm nhớ kỹ tên hắn. Nhưng mà hôm nay, Nữ Đế lại nói ra hai chữ "kẻ địch", đồng nghĩa với việc địa vị của An Lâm ở trong suy nghĩ của cô đã thay đổi.

"Được, cáo từ." An Lâm chắp tay cười nói, sau đó nói với đám người Tiêu Trạch, "Chúng ta đi!"

"Vậy thì kẻ địch nhân của tôi à, lần sau cậu phải cẩn thận đấy." Nữ Đế thản nhiên nói.

Cô gái mặc đế bào quét mắt qua từng cái sinh linh có mặt ở đây, cuối mới dừng ánh mắt ở trên người An Lâm, mỉm cười nói: "Chuyện Ám Vu Quỷ Tiên đã qua rồi, bây giờ, các người không sợ tôi sẽ ra tay sao?"

Nụ cười trên mặt Nữ Đế cứng đờ.

Mộng Chi: "..."

Đông Phương Tráng Thực: "..."

"Chị, hay là chúng ta cứ bỏ qua chuyện này đi." Mộng Chi chen miệng nói.

"Lần này tôi thả cậu, thế nên cảm thấy an tâm?" Nữ Đế cười như không cười hỏi.

"Cô đã nói thế thì tôi an tâm rồi." An Lâm cười nói.

Cô không khỏi nhìn An Lâm thật kỹ, cuối cùng khẽ thở dài một tiếng: "Thôi, nếu Mộng Chi đã được các người cứu trợ, thì lần gặp nhau này, chúng ta cứ chấm dứt ở đây đi. Lần gặp mặt tiếp theo, chúng ta vẫn là kẻ địch như cũ."

An Lâm lại không hề có chút đắc ý nào đối với việc nào, cảm thấy trái tim cực kỳ mệt mỏi, nhưng mà ngoài mặt vẫn phải là duy trì dáng vẻ Long Ngạo Thiên, không thể để cho Nữ Đế cảm thấy hắn đang sợ hãi được.

Graoooo!

Hắc Long ngàn trượng chở đám người An Lâm phóng lên trời, bay về phía xa.

Nữ Đế không ngăn cản, bọn họ rời đi rất dễ dàng. Chỉ có đám người An Lâm mới biết, rốt cuộc lúc trước có bấy nhiêu hung hiểm. Ở dưới tình huống điều kiện cho phép, bọn họ đã sớm nghĩ cách thoát thân rồi.

Nữ Đế nhìn đám người An Lâm rời xa, nói với giọng hiếu kỳ: "Tế Ti, bây giờ em có thể nói xem vì sao phải để cho đám người An Lâm đi?"

Mộng Chi nghe vậy hơi sững sờ, sau đó khổ sở cười một tiếng.

Đúng vậy, cô gái trước mặt chính là đế vương của Tuyết Nữ, làm sao có thể dễ dàng lừa dối được.

"An Lâm, hắn là đại năng Long tộc ngụy trang đấy!" Rốt cuộc Mộng Chi cũng mở miệng nói.

"Rất mạnh ư?" Hiếm có khi Nữ Đế lại không chê cười hay là tỏ vẻ không tin, ngược lại còn hết sức tò mò.

Có thể bình tĩnh đối mặt với cô như thế, nếu là tu sĩ Kỳ Hóa Thần bình thường, đó mới thật sự là thấy quỷ.

Mộng Chi hồi tưởng lại bóng dáng ngạo nghễ kia, trong lòng khẽ run lên, gật đầu nói: "Rất mạnh... Khả năng, là tồn tại Hợp Đạo trở lên!"

Sắc mặt Nữ Đế biến hóa, sau đó nhẹ nhàng gật đầu nói: "Tồn tại như vậy, coi như là thực lực bị phong bế, lực lượng phát huy ra bị hạn chế, thì cũng không nên tới trêu chọc, biến số quá lớn, chuyện này em làm không tệ."

Mộng Chi đồng ý nói: "Thật sự là chúng ta có rất nhiều kẻ địch, tồn tại như An Lâm, chúng ta thật không chọc nổi..."

Nữ Đế im lặng không nói.

Mộng Chi: "Đúng rồi, lần chiến đấu này..."

"Phá Quân Quỷ Đế đáp ứng, cắt nhường mười tòa thành lớn, trăm tòa thành nhỏ, để cho Tuyết Nữ chúng ta tạm lưu lại tị nạn." Nữ Đế nói.

"Có quá ít không, từng đó đất, căn bản là không đủ cho chúng ta dừng chân!" Mặt Mộng Chi hiện vẻ lo lắng.

"Trước hết cứ tạm sắp xếp vậy đi, chuyện về sau, chúng ta lại nghĩ biện pháp."

"Chỉ cần tộc nhân có thể sống sót là được..."

Nữ Đế đưa mắt nhìn sang hướng đông, nơi đó sương tuyết vô tận, dường như đang nổi lên cái gì đó rất kinh khủng: "Vì tộc nhân, bất cứ lúc nào chúng ta cũng phải sẵn sàng tâm lý để biến thành ma đầu. Chúng ta... không có lựa chọn nào khác."

Mộng Chi nghe vậy thì hốc mắt hơi đỏ lên, sau đó trịnh trọng gật đầu, sắc mặt nghiêm nghị nói: "Vâng, em chuẩn bị tốt tâm lý rồi, em sẵn sàng hi sinh chính mình!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận