Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1181: Trong lúc hủy diệt mỗi người một vẻ

Tất cả mọi người sắp diệt vong cùng với thế giới này, lại có người đứng đó nhảy nhót, vui vui vẻ vẻ khoe khoang với những người khác rằng hắn có thể sống lại!

Có đáng sợ hay không, có bất ngờ hay không?

Tức giận không!

Hâm mộ không!

An Lâm nhanh chóng bình tĩnh lại, mở miệng hỏi: "Tiền bối Tiêu Đồ, trước kia chẳng phải ngài từng dạo chơi tinh không, đánh vỡ thành lũy đi tới nơi này hay sao? Không thể trở về theo đường cũ được ư?"

Mọi người nghe vậy đều sáng mắt, nếu có thể đi theo con đường mà Tiêu Đồ tìm ra đại lục Thái Sơ khi dạo chơi bên ngoài cũng là một cách hay, ít nhất giữ mạng sống đã rồi nói!

Sau đó, Tiêu Đồ tiếc nuối lắc đầu: "Nếu có thể chạy ra khỏi thế giới này tôi còn rảnh rỗi đứng đây chém gió với mấy người sao? Trong kẽ hở không gian trên trời kia quy tắc tan vỡ, lực lượng hỗn độn tàn phá, năng lượng to lớn đấy đủ để hủy diệt thế giới, bây giờ mà tôi lại gần đảm bảo sẽ tan xương nát thịt."

Ngao Tiểu Vũ ngẩng đầu nhìn trời: "Bọn họ giống như một ngọn lửa thiêu đốt vạn vật, sẽ bao trùm thế giới này nhanh thôi, sau đó chúng ta sẽ cùng thế giới này quay về hư vô."

"Thực ra cái này cũng có liên quan đến việc Cổ Long Đế dùng một chiêu đánh lui năm vị đại năng đỉnh tiêm. Dù sao mấy người ở đây chẳng ai muốn bị Cổ Long Đế ra tay đập chết." Hứa Tiểu Lan mở miệng nói.

"Mịa nó, dù sao cũng phải chết, liều mạng đi!!"

"A, thật là đủ ngang ngược, chỉ một câu đã có thể chấm dứt cuộc hỗn chiến rồi."

Vừa mới nói xong, đại trận tiếp tục bị thuật pháp mạnh mẽ cắn nuốt.

"Kẻ nào dám ra tay với người của tộc Tà Long đều phải chết!"

"Giết đi... Có thể kéo theo một cái để chịu tội thay cũng tốt..."

Lúc này, Cổ Long Đế đã lao vào phạm vi đại trận.

"Mọi người cùng nhau xông lên, giết chết kẻ kia đi!"

Giọng nói của Cổ Long Đế vang vọng bên trong trời đất, toàn bộ sinh linh đang chiến đấu với Tà Long đứng hình một lát, rõ ràng là bị tiếng nói mang theo uy áp đáng sợ của rồng này dọa hoảng.

Cô giống như vương giả hạ xuống nhân gian, thả ra một phần lực lượng thần đạo bảy màu, một tay đánh lui năm vị đại năng đỉnh phong Athena, Hades, Poseidon, Ngao Mông, Ngao Tình Ngọc.

Rầm rầm rầm!

Có rất nhiều kẻ mạnh không sợ chết, lựa chọn xông vào đánh với Cổ Long Đế.

An Lâm thấy một màn như vậy, tấm tắc kêu lạ.

Miệng nhỏ của Hứa Tiểu Lan há to, trên mặt là vẻ khiếp sợ và khó tin.

"Ha ha ha... Có thể chết trong tay Cổ Long Đế dù sao cũng tốt hơn bị trời xanh đè chết!"

Chiến đấu chỉ dừng lại mấy giây liền tiếp tục bùng nổ.

Tình hình chiến đấu giữa hai bên vô cùng ác liệt.

Mấy người An Lâm đưa mắt nhìn sang chỗ cô chỉ, nơi đó có một con rồng phương đông màu xanh đang nằm trên lưng Tích Dịch Long phương tây, di chuyển rất quy luật, một trước một sau, một trước một sau...

Khuôn mặt xinh đẹp của Hứa Tiểu Lan hồng như quả táo: "Đừng nhìn sang bên kia, quá dơ bẩn!"

An Lâm mỉm cười nói: "Nhìn đi, Long tộc vốn cao ngạo, làm sao lại cam tâm tình nguyện ngoan ngoãn ở yên đây chờ chết."

Cho dù cô là Giang Bả Tử của Long Đình Đông Hải nhưng nói lộ liễu như thế không có vấn đề gì thật sao?

Hóa ra có người không sợ Cổ Long Đế thật này...

"Tất nhiên là đi ra chiến đâu, như vậy tôi có thể chết thoải mái hơn!"

"Tiền bối Long Ngạo Thiên, người muốn đi đâu?" An Lâm lên tiếng hỏi.

Trong lúc mọi người ở đây còn đang mải suy nghĩ, Long Ngạo Thiên đã đi qua khỏi đội ngũ.

"Thế giới sắp bị hủy diệt, tất cả mọi người đều phải chết đến nơi rồi, còn sợ cái gì nữa? Vào lúc này chuyện gì cũng có thể xảy ra." Ngao Tiểu Vũ đưa tay chỉ chỉ vào chỗ nào đó, cười nói: "Nhìn chỗ kia kìa."

"Rồng phương đông và rồng phương tây không phải là kẻ thù với nhau à? Đây là tình yêu vượt qua chủng tộc nổi tiếng đấy ư?" Trong ánh mắt của Tiêu Trạch có kinh ngạc và khinh bỉ.

Ngao Tiểu Vũ lắc đầu: "Có khi chỉ đơn giản là muốn thoải mái một chút."

Mọi người: "..."

Sắc mặt của Tích Dịch Long phương tây đỏ ửng, rên rỉ đầy đau đớn.

"Tiểu Lan, em che mắt anh làm gì?" An Lâm tức giận nói.

"Đạo đức biến chất, lòng rồng không đứng đắn!" Tiêu Đồ nổi giận nói.

Mọi người: "..."

Nửa người trên của Long Ngạo Thiên phủ đầy vết máu, bắp thịt lại gồ lên lần nữa, sức mạnh mạnh mẽ lan ra bốn phía như gợn sóng, ngang ngược vô cùng.

"Oành!"

Một đám mây bụi bốc lên.

Long Ngạo Thiên đáp xuống trên chiến trường, bắt đầu tấn công đại năng của tộc Tà Long!

An Lâm không ngăn cản hành vi của Long Ngạo Thiên, mà có muốn ngăn cũng không được.

Người của tộc Tà Long tiến vào đường hầm không gian, bên ngoài đại trận, rất nhiều kẻ mạnh của Long Lâm phương tây và Long Đình Đông Hải tụ tập.

Chênh lệch về số lượng cường giả của hai phe khiến cho áp lực của những người ở lại của tộc Tà Long đang che chở cho những người khác trong tộc rút lui tăng lân rất nhiều.

Cổ Long Đế đứng thẳng trong hư không, một người ngăn cản ngàn vạn binh lính, trong số năm người Đế Tọa Thất Chiến Long còn sống sót có ba người đã trọng thương không thể chiến đấu nữa, phải tiến vào trong đường hầm không gian.

Cho nên bên Tà Long chỉ còn lại còn lại ba người có thể chiến đấu, đóng giữ tại bên cạnh đại trận, những người khác của tộc Tà Long đến một người thì đi một người.

Rầm rầm rầm... Lại là một tiếng nổ kinh thiên động địa.

Nhưng hắn không thể tự nhiên bình tĩnh đối mặt với chuyện này như những tu sĩ kia được, hắn muốn sống!

"Đã sớm biết chiều hôm ảm đạm..." Tiêu Trạch có muôn vàn cảm nhận. Hắn cảm ngộ thần đạo còn chưa đủ một ngày, lại đã thân tử đạo tiêu.

Hắn nhìn ngắm sự tan biến của thế giới này, càng lúc càng cảm ngộ sâu hơn đối với thuật phòng ngự. Tiếc là tất cả đều phải kết thúc, phòng ngự của hắn không thể ngăn cản nổi sự tan biến khi thế giới bị hủy diệt.

Tiêu Trạch ngước nhìn không trung, trong tay ngưng tụ ra một tinh thể phòng ngự không ngừng thay đổi: "Chúng ta giống như những sinh vật hèn mọn bị lực lượng hủy diệt vây nhốt ở trong lồng. Ngay khi tan biến bao trùm lên toàn bộ bầu trời, khi đất đai sụp đổ, thì đó chính là lúc quy tắc bị tiêu diệt, vạn vật chôn vùi vào hư vô..."

Ngao Tiểu Vũ lắc đầu nói: "Không có, dựa theo tốc độ tan vỡ của thế giới này, nhiều nhất là một tiếng nữa... Xem ra chúng ta đều phải chết ở chỗ này."

Ngao Mông và Ngao Tình Ngọc bắt đầu bay về phía Ngao Tiểu Vũ.

Tính tình đám Long Lâm phương tây nóng nảy hơn không ít, tận thế đến rồi, họ chỉ muốn chiến đấu thôi.

Đông Hải Long Đình lại không muốn đánh nhau, họ thấy đánh nhau không có ý nghĩa gì hết, muốn làm chuyện khác.

"Tiểu Vũ, sao con lại ở cùng một chỗ với tên chết tiệt An Lâm này vậy hả?" Ngao Mông trợn tròn mắt.

Ông chỉ cần trông thấy An Lâm là đã phát cáu lên rồi.

"Đồng minh tạm thời mang tính chiến lược mà thôi, bọn họ cần điểm tựa hơn mọi người." Ngao Tiểu Vũ liếc Ngao Mông và Ngao Tình Ngọc, ánh mắt như đang nhìn đồng đội heo.

Đứng nói là Ngao Mông và Ngao Tình Ngọc, ngay cả đám An Lâm cũng cảm nhận được oán niệm nồng nặc của cô.

Boss lớn nhất bị Ngao Tiểu Vũ kéo, kết quả đồng đội năm đánh hai mà còn không thắng được... Dù ai gặp được chuyện này cũng sẽ ai oán thôi!

"Ha ha, không nói đến chuyện này nữa, con có nghĩ ra cách nào để sống sót hay không?" Ngao Mông nói sang chuyện khác.

"Chị!"

"Con gái tốt của cha à..."

"Cô mạnh mẽ hơn tưởng tượng của mọi người nhiều." Trong con mắt trong suốt của Ngao Tiểu Vũ phản chiếu bóng dáng của vị Nữ đế kia, bình tĩnh mở miệng.

Một vị Nữ Đế của Long tộc mang khí thế che trời ngạo nghễ khiến Hứa Tiểu Lan khâm phục.

"Cổ Long Đế trải qua nhiều trận chiến như vậy, sức lực vẫn khiến người khác phải sợ hãi như cũ, một tay là có thể ngăn lại công kích của ba vị đại năng Phản Hư hậu kỳ..."

"Cổ Long Đế, Tà Long Luân Ngục, Tà Long Mân Côi, đều là người quen cũ cả." An Lâm có chút xúc động.

Kem theo tiếng cười đắc ý của đám đại năng Long Lâm phương tây.

Mấy người An Lâm nhìn về phía đại trận, trông thấy một người phụ nữ toàn thân dính máu nằm trên đất.

Cổ Long Đế bị ba vị đại năng đỉnh tiêm của Long Lâm phương tây đánh bại!
Bạn cần đăng nhập để bình luận