Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1269: An Lâm tông chủ thể hiện thần uy

Xuyên qua cơ quan cấm thuật giăng đầy lối đi, đẩy ra một cái cửa lớn nặng nề.

Tài bảo chồng chất thành từng ngọn núi, bắt đầu xuất hiện ở trước mắt mọi người.

An Lâm và Hứa Tiểu Lan sợ đến ngây người, bị ánh sáng tỏa ra từ vô số tài bảo chói mù mắt.

Rất rõ ràng, tài vật trước mặt, vượt xa dự đoán của đám người An Lâm.

Hương Lăng cười khanh khách giới thiệu: "Nơi này là Tàng Bảo các của tông môn chúng ta, cũng đã từng là nơi cất giữ bảo vật của Đọa Thiên Minh Vương."

An Lâm thầm nghĩ, chẳng trách sau khi Đọa Thiên Minh Vương chết, ngay cả cái nhẫn không gian của Đọa Thiên Minh Vương hắn cũng không thấy.

Hương Lăng chỉ về phía linh thạch và nguyên thạch tỏa ánh sáng trắng lòe lòe, chồng chất thành núi nói: "Tổng số lượng linh thạch và nguyên thạch ở nơi này, giá trị cộng lại là một trăm ba mươi triệu miếng linh thạch."

"Ừng ực..."

"Thật sự là cầm gì đi cũng được sao?" An Lâm hô hấp dồn dập hỏi.

Hương Lăng: "???"

Đi dạo một vòng Tàng Bảo các.

An Lâm vỗ hai tay, thu toàn bộ linh thạch vào trong nhẫn không gian.

Hương Lăng tiếp tục tươi cười giới thiệu nói: "Nơi này, là ba kiện tiên khí, một trăm năm mươi sáu kiện linh khí, hai nghìn năm trăm kiện pháp khí... Nơi này, là tám viên tiên đan, sáu quả tiên, ba trăm hai mươi viên linh đan, năm trăm linh quả, cùng với rất nhiều thiên tài địa bảo..."

Ngay sau đó, An Lâm lại thu tất cả bảo vật bên trong Tàng Bảo các vào trong nhẫn không gian.

An Lâm, Hứa Tiểu Lan, Đại Bạch và Đề Na đều không tự chủ được mà nuốt nước miếng một cái.

An Lâm: "Không phải là cô nói cầm cái gì đi cũng được à? Tôi thiếu tiền."

Hương Lăng giới thiệu đống bảo vật rực rỡ muôn màu, An Lâm và Hứa Tiểu Lan thấy vậy đều nuốt nước miếng cái ực.

Một trăm ba mươi triệu miếng linh thạch, cho dù là bọn hắn, thổ hào của giới Tu Tiên, nhìn vào cũng phải đỏ mắt.

"Phải, cầm cái gì đi cũng được." Hương Lăng mở rộng hai cánh tay ra nói.

Hương Lăng: "???"

Hương Lăng mỉm cười nhìn An Lâm nói: "Tông chủ đại nhân tôn kính, tất cả tài sản của Thần Minh Đạo tông, ngài đều có quyền điều phối sử dụng, ngài muốn cầm những thứ gì ở nơi này đi, không cần trải qua sự cho phép của chúng tôi."

An Lâm giải thích: "Bảo vật để ở chỗ này không an toàn, còn không bằng để tôi cất cho chắc."

Hương Lăng: "..."

Một cái nhẫn không gian chứa không nổi, An Lâm cất đầy ba cái nhẫn không gian cực phẩm.

Hắn như thế làm muốn ép chết bà đây sao?

Hương Lăng kinh hãi.

Biết là mình không khuyên nổi An Lâm, thế nên cô cũng không nói gì thêm nữa.

Cô thật sự luống cuống, chưa từng có ai dám trực tiếp vét sạch tàng bảo khố của tông môn như thế này cả.

Hương Lăng là một đại trưởng lão có thực quyền, nếu như cô còn không biết, sợ rằng trong tông môn sẽ không có ai biết cả. Quả nhiên, sau khi nghe thấy lời An Lâm nói, sắc mặt cô liền thay đổi.

"Làm sao có thể không an toàn được, trừ khi tông môn chúng ta có đại năng Hợp Đạo tới, nếu không ai có thể xông vào tông môn chúng ta để đoạt bảo vật?" Hương Lăng mím môi, khó khăn nói ra lời kháng nghị.

Giọng nói của Hương Lăng hơi chậm lại, cũng không nhiều lời nữa, biết điều mdẫn An Lâm đi tới Minh Vương điện.

"Đã nói rồi, đừng đánh đồng tôi với Đọa Thiên Minh Vương." An Lâm liếc mắt nhìn Hương Lăng.

"Ngài muốn đi Minh Vương điện? Minh Vương điện có một cấm chế và lực lượng bảo vệ cực mạnh, ngay cả Đọa Thiên Minh Vương cũng không thể đi vào..." Hương Lăng cất giọng nói.

"Trừ khi có đại năng Hợp Đạo tới? Tôi là một tu sĩ Hóa Thần bình thường, cũng có thể trực tiếp xông vào tông môn, kể gig đại năng Hợp Đạo tới đây? Nơi này là thật sự không an toàn!" An Lâm nói với vẻ mặt lo lắng.

Người khác hỏi, thì cứ nói là An Lâm bảo như vậy, ném cái "nồi" này cho tông chủ gánh là được.

An Lâm cướp sạch Tàng Bảo các, sau đó tiếp tục đi thăm quan những địa phương khác.

"Đúng rồi, Minh Vương điện ở đâu, cô biết không?" An Lâm đột nhiên mở miệng hỏi.

Con mẹ nó chứ, cái gì mà tu sĩ Hóa Thần bình thường!

Hương Lăng tuyệt vọng.

"Đừng đánh đồng hắn với tôi, tự tôi có quyết định của chính mình, trước hết cứ để tôi tính chung một số bảo vật, sau đó lại tính đến những ý định khác." An Lâm nói bằng vẻ mặt nghiêm túc.

"Nhưng mà, bảo vật đặt ở Tàng Bảo các, thì các trưởng lão có thể dễ dàng quản lý hơn, suy cho cùng muốn tiến hành phân phối tài nguyên cho nhiều đệ tử tông môn như vậy, một mình ngài thật sự kham không hết việc, ngay cả Đọa Thiên Minh Vương cũng đặt bảo vật ở Tàng Bảo các..." Hương Lăng vẫn kiên trì như cũ.

Lối đi quanh co quanh quẩn, hình như Minh Vương điện ở tít phía trên Thần Sơn.

Qua hồi lâu, rốt cuộc cũng đi tới một nơi u ám nhưng có vô số minh khí quanh quẩn.

Hương Lăng chỉ vào cuối con đường, nơi đó có một màn chắn màu sắc u ám, tản ra hơi thở mênh mông cực kì khủng bố, rất rõ ràng là năng lượng cấm chế cấp bậc Hợp Đạo.

Ở phía trên, có phiến đá khắc chữ "Minh Vương điện".

Hương Lăng chỉ về phía màn chắn nói: "Chính là chỗ này, Minh Vương điện đang ở phía sau cấm chế, trừ khi là đại năng cấp bậc Hợp Đạo, nếu không sẽ không có ai có thể phá vỡ được cấm chế này, thế nên..."

Ầm!

Cô còn chưa nói xong, chín viên minh châu lại bắt đầu trực tiếp đụng vào bên trong cấm chế, hóa thành phấn vụn.

Ngay sau đó, màn chắn chấn động kịch liệt, dần dần rạn nứt từ trung gian, xuất hiện một cái lối đi có thể cho người đi thẳng vào trong.

An Lâm quay đầu: "Cô nói gì cơ?"

"Tôi đã sưu tập được chín viên minh châu, xin hãy cho tôi truyền thừa."

"Tôi là tông chủ của tân Thần Minh Đạo tông, xin hãy cho tôi truyền thừa!"

An Lâm đi tới đi lui ở trước mặt ba pho tượng, nhưng không biết nên tiến hành bước kế tiếp như thế nào.

Là Đại Ma Vương một tay khai sáng Thần Minh Đạo tông, có can đảm khiêu chiến với Thiên Đình.

Dĩ nhiên, An Lâm biết, ông ta mới là người trâu bò nhất trong ba vị Minh Vương kia.

Phong Thiên Minh Vương thì có dung mạo bình thường nhất, nếu như quên đi xiềng xích quấn trên hai cánh tay ông ta, thì thoạt nhìn ta giống như là một người phàm dung mạo xấu xí.

Mặt khác.

An Lâm tiến vào Minh Vương điện.

Ngọn lửa màu u lam đang không ngừng thiêu đốt lên, phóng ra lực lượng U Minh hắc ám.

Mượn tia sáng, hắn nhìn vào bên trong, nhưng chẳng có gì hết.

Tồn tại duy nhất ở trong đại điện, chính là ba pho tượng cao lớn, bọn họ là ba vị Minh Vương.

Ba vị đại năng cảnh giới Hợp Đạo siêu cấp của Thần Minh Đạo tông, tụ tập những người tu luyện ma đạo ở khắp nơi, thay mặt cho đại nhân vật phản diện chân chính thời xa xưa, có gọi là ba vị đại ma đầu năng lực thông thiên cũng không quá đáng.

Bọn họ chính là Phong Thiên Minh Vương, Khổ Huyết Minh Vương và Luyện Địa Minh Vương!

Luyện Địa Minh Vương mang vẻ ngoài tựa như hung thần ác sát, thoạt nhìn cũng rất dọa người.

Khổ Huyết Minh Vương thì lại cực kỳ tuấn tú, nhìn vào không muốn dời mắt, An Lâm biết, vùng đất Tử Linh Ma chính là do một tay Khổ Huyết Minh Vương tạo thành.

Chỉ có Hương Lăng là vẫn kinh ngạc nhìn tới cuối lối đi, nhẹ giọng nói: "Thậm chí còn có tư cách đi vào Minh Vương điện, quả nhiên, hắn mới là Minh Vương chúng ta muốn tìm, có thể phục hưng Thần Minh Đạo tông!"

An Lâm cứ thế biến mất ở trong tầm đám của người mắt Hứa Tiểu Lan.

Quả nhiên, tất cả lực lượng U Minh, đều không dám nhích tới gần An Lâm, mà đều tản ra nhường đường cho An Lâm, giống như tôn An Lâm làm chủ.

"Đó là bởi vì mọi người không phải là chủ nhân minh châu, anh đi vào trước, em và mọi người cứ ở bên ngoài chờ anh." An Lâm khoát tay áo, xoay người đi về phía Minh Vương điện.

Hứa Tiểu Lan cau mày nói: "Em cảm giác, cái lối đi kia vẫn có một luồng lực lượng bài xích, năng lượng U Minh lan tỏa ở xung quanh vẫn vô cùng nguy hiểm."

Hương Lăng: "..."

"Này... Các ngài đều nói chuyện đi!"

"Nhìn xem, tôi cũng đã vẩy máu tươi lên mặt các người rồi, cho chút phản ứng đi nào!"

An Lâm nhìn lên ba pho tượng trước mặt với vẻ mặt bất đắc dĩ, có phần tức giận nói.

Tất cả vẫn yên tĩnh.

"Cái đậu má, coi tôi như thằng ngu không bằng ấy."

An Lâm bày ra vẻ mặt khó chịu, chợt đá một phát lên đầu gối của Phong Thiên Minh Vương.

"Cốp!"

"Ầm..."

Đột nhiên Phong Thiên Minh Vương bắt đầu chuyển động!
Bạn cần đăng nhập để bình luận