Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 376: Dạo chơi quanh thế gian

Ánh sáng mặt trời chiếu sáng rừng cây xum xuê cành lá, rải xuống những vòng sáng loang lổ nhiều màu.

Làn gió mát lướt nhẹ qua, lá cây vang lên tiếng xào xạc, còn có chú chim nhỏ vui vẻ cất lên tiếng hót trong trẻo.

Một bóng dáng màu trắng tinh khôi, giẫm lên mặt đất xốp mềm, đang khẽ ngâm nga khúc ca xưa cũ, dạo bước trong rừng núi thanh tịnh này.

"Chị Bạch, hướng này sai rồi, hướng này là đi đến Phật quốc, không phải hướng đi đến giới Cửu Châu!" An Lâm cưỡi trên lưng Đại Bạch, không nhịn được mà mở miệng nói.

Cô gái kia ngoái đầu nhìn về phía An Lâm, đôi mắt sáng mang theo ý cười, vang lên âm thanh mềm nhẹ như bông: "Tôi muốn đi đâu thì đi đấy thôi, cậu cứ đi theo tôi làm gì?"

"Tôi làm thế này không phải là sợ chị ở trong phòng quá lâu, đột nhiên không quen khí hậu, hoặc là gặp phải nguy hiểm gì đó sao." An Lâm vỗ vỗ vào mông Đại Bạch, tăng nhanh tốc độ, sóng bước cùng Bạch Lăng.

Bạch Lăng khẽ hất cằm lên, hít lấy không khí trong lành, nhận lấy những tia nắng ấm áp xuyên qua tán cây, trên mặt dần dần hiện ra nụ cười ngọt ngào như băng tuyết tan chảy, như gió xuân mười dặm, khiến người ta ngắm nhìn say đắm.

Đại Bạch không nhịn được liền nói: "Anh An, câu nói Bạch Lăng là công chúa xinh đẹp, tôi hơi tin rồi đấy."

An Lâm nhìn Bạch Lăng với vẻ mặt hoảng sợ, hắn chỉ cảm nhận được một luồng nguyên khí cực kỳ nhỏ, sau đó thì xuất hiện tấm chắn vô hình này.

Ừm... Quen với khí hậu ở đây, gặp phải nguy hiểm cũng không tới phiên hắn bảo vệ, hắn có thể yên tâm để Bạch Lăng đi lưu lạc rồi.

An Lâm nhìn thấy cảnh tượng này, sấm sét đã lấp lóe ở đầu ngón tay.

Chỉ riêng chiêu thức ấy, An Lâm đã biết chỉ cần Bạch Lăng không tìm đường chết, thì đại lục này sẽ không có ai có thể bắt nạt cô.

An Lâm có thể thấy, Bạch Lăng cũng không có dấu hiệu gì của việc không quen với khí hậu.

"Nghe nói phần thịt lườn của con thú đầu voi đuôi chuột này cực kỳ ngon!" An Lâm bỗng nhiên nói.

An Lâm đáp lại: "Tôi có bao giờ lừa cậu đâu chứ."

"Ta không có thói quen giết động vật lung tung, còn không mau cút đi." Bạch Lăng liếc mắt nhìn con dị thú đầu voi đuôi chuột vì xông tới quá nhanh mà đâm đầu vào tấm chắn không gian, bây giờ đang hoa mắt choáng đầu, khẽ mở miệng nói.

"Gào!" Một con dị thú đầu voi đuôi chuột, bỗng nhiên nhảy ra từ trong rừng cây, nhanh như tia chớp nhảy bổ về phía Bạch Lăng.

"Lâu rồi không ra ngoài, thế giới này vẫn tươi đẹp như vậy, tôi rất thích!" Bạch Lăng nhìn từng cọng cây ngọn cỏ, ngửi mùi hương của bùn đất, nghe tiếng chim hót, cảm nhận nhiệt độ của ánh mặt trời, tất cả điều này đều khiến cô ngây ngất, khiến cho cô không kiềm chế được mà thốt lên lời khen ngợi.

Hắn biết tấm chắn này không phải là pháp thuật bậc thấp của loại tường khí gì đó, mà là thủ đoạn không gian cực kỳ cao siêu!

Con thú đầu voi đuôi chuột đã chết.

"Rầm!" Cùng với tiếng vang cực lớn, con dị thú đầu voi đuôi chuột đâm vào một tấm chắn vô hình.

Ngọn lửa bắt đầu bùng lên, giá nướng rộng một mét, dùng xiên thép xiên những miếng thịt trắng nõn tươi ngon lại.

Con thú đầu voi đuôi chuột nghe thấy vậy thì như được phóng thích, vội vàng bỏ chạy.

Không gian bắt đầu xiêu vẹo, không chút âm thanh.

An Lâm: "..."

Hắn nhìn thấy dáng vẻ Bạch Lăng đang ngắm nhìn một cách say mê, không khỏi có chút buồn cười: "Đã bao lâu chị không ăn thứ gì rồi?"

Hắn dùng kiếm khí cắt chỗ thịt nướng đang tỏa hương thơm phức thành hình lưới, lại rắc lên một chút gia vị rồi đưa cho cô gái bên cạnh: "Nếm thử đi!"

Bạch Lăng ngồi trên băng ghế nhỏ mà An Lâm lấy ra từ trong nhẫn không gian, chống cằm rồi lẳng lặng nhìn miếng thịt nướng thơm ngon mê người, đôi mắt trong veo có chút mơ màng.

"Xem ra thịt nướng tôi làm rất ngon."

An Lâm liên tục rắc gia vị lên bên trên, ngọn lửa kêu lên những tiếng "đôm đốp", chất thịt óng ánh dần trở nên thơm nóng, hương thơm đậm đà bắt đầu lan tỏa trong không gian.

Khóe miệng An Lâm hơi rụt lại: "Chị có thể khen chân thành một chút không?"

Bạch Lăng liếc mắt nhìn An Lâm, gật đầu nói: "Đây là món thịt nướng ngon nhất mà tôi từng ăn sau mười ngàn bảy trăm hai mươi sáu năm."

An Lâm vừa cười vừa nói một câu, sau đó đưa phần thịt nướng thứ hai cho Đại Bạch đang chảy nước miếng ròng ròng.

"Tôi đã từng nhìn thấy món ăn này trong một quán ăn ở Thạch Long châu, tên là lườn thần muối tiêu, chính là món ăn làm từ phần lườn của con thú đầu voi đuôi chuột này. Vì vậy khi nhìn thấy con thú đầu voi đuôi chuột này xuất hiện, tôi liền biết là mình không thể bỏ qua!" An Lâm nhìn vào chỗ thịt nướng, chính hắn cũng không nhịn được mà chậc lưỡi cảm thán.

Bạch Lăng nhận lấy thịt nướng mà An Lâm đưa tới, ngửi hương thơm bay trong gió, trong mắt lộ ra chút cảm xúc thẫn thờ.

Cô bỏ thịt vào trong miệng, hàm răng khẽ mở, cắn một miếng thịt nhỏ đang nóng hổi thơm nồng, chậm rãi nhai kỹ.

Mùi vị của miếng thịt nướng này tuyệt vô cùng, trong nháy mắt đã tan chảy khắp khoang miệng, làm cho mắt cô híp lại, khóe miệng nhếch lên lộ ra ý cười.

"Ừm... mười nghìn bảy trăm hai mươi sáu năm nay chưa từng ăn thứ gì." Bạch Lăng thành thật nói.

An Lâm cũng cười theo rồi nói: "Nhưng mà ăn chính là chuyên vui nhất trong cuộc đời, mười ngàn năm không ăn thứ gì thật sự là đáng tiếc."

"Đến Kỳ Phản Hư, vạn vật trong đất trời đều có thể trở thành năng lượng của bản thân, sao có thể bị đói chứ." Bạch Lăng cười nói.

"Lâu như thế ư, chị không đói sao?" An Lâm suy nghĩ một chút, mở miệng hỏi.

Lông mày Bạch Lăng hơi nhíu lại: "Ế, mười ngàn bảy trăm hai mươi sáu năm nay tôi không ăn mặn, bây giờ lại vì thịt nướng của cậu mà phá lệ, lẽ nào như vậy vẫn chưa khiến cậu vui sao?"

An Lâm cẩn thận suy nghĩ một lúc, đổi lại góc độ để hiểu câu nói này, hình như thật sự rất khiến người ta có cảm giác thành công!

Bạch Lăng tiếp tục cắn một miếng thịt nướng, gật đầu nói: "Cậu nói không sai, ăn chính là chuyện vui nhất trong cuộc đời!"

Nói xong, cô nở nụ cười, con ngươi trong vắt, vài sợi tóc mai phất phơ trên khuôn mặt trắng hồng, cô cũng không thèm vén tóc lên, chỉ mải ăn hết từng miếng thịt nướng này đến từng miếng thịt nướng khác.

An Lâm thấy Bạch Lăng tính cách kỳ quái, bây giờ lại lộ ra nụ cười thuần khiến như một cô bé, nội tâm không khỏi cảm thán một hồi: Quả nhiên ở trong phòng quá lâu không tốt, phải đi ra ngoài nhiều một chút!

"Tiếp theo chị muốn đi đâu, tôi chuẩn bị phải về Thiên Đình rồi." An Lâm bỗng nhiên mở miệng nói.

"Không nói cho cậu biết." Bạch Lăng trả lời một cách gọn gàng dứt khoát.

An Lâm: "..."

"Vậy lưu bùa truyền âm đi, có việc gì thì có thể tới tìm tôi." An Lâm lại nói.

An Lâm thầm hô to một tiếng ở trong đầu.

"Quá trình nhận thưởng bắt đầu!"

Bỏ đi, nhận được pháp thuật đặc biệt là tốt lắm rồi, trong lòng hắn cũng không để ý đến việc này.

Hắn nhìn vào đĩa quay nhận thưởng của hệ thống, chỗ đó có hơn trăm loại pháp thuật, phân bố chi chít ở trong ô vuông của đĩa quay, còn bị một tầng sương mù mỏng bao phủ, khiến người ta hoàn toàn không thấy rõ đó là pháp thuật gì.

Trước tiên An Lâm rửa tay bằng thuật Ngưng Thủy, sau đó lẩm nhẩm trong lòng một lần xin Bạch tiền bối phù hộ, lúc này mới vào chủ đề chính.

Nghĩ lại lần trước phần thưởng nhận được là pháp bảo, cuối cùng thì lần này cũng có cơ hội nhận được pháp thuật rồi!

"Tiếp theo cũng không cần tiễn tôi nữa, chúng ta chia tay ở đây đi." Bạch Lăng liếc mắt nhìn An Lâm một cái, không thể nhìn ra được tâm tư gì khác trong ánh mắt, dường như đều đè nén lại tất cả tâm trạng.

An Lâm suy nghĩ một lúc, bây giờ quay về Thiên Đình chỉ sợ cũng không đủ thời gian, thật sự bây giờ cũng là lúc phải chia tay rồi.

"Vậy chị Bạch Lăng nhớ bảo trọng, sau này có việc gì có thể tới Thiên Đình tìm tôi." Hắn vẫy vẫy tay.

Bạch Lăng gật đầu, hóa thành một tia sáng trắng rồi biến mất, trong nháy mắt đã ẩn vào trong mây.

Nhìn bóng lưng Bạch Lăng rời đi, một người một chó im lặng không nói gì.

"Anh An, công chúa của anh đi rồi. Gâu!" Đại Bạch bỗng nhiên nói.

An Lâm chẳng muốn tán dóc với Đại Bạch nữa, mà nhìn vào hệ thống của mình.

Một cột nhiệm vụ đặc biệt, đã biểu thị nhiệm vụ hoàn thành, có thể lĩnh thưởng.

Đây là nhận thưởng, mà là vẫn là nhận thưởng pháp thuật đặc biệt.

Một lúc sau, hai người và một con chó cuối cùng cũng ăn xong phần thịt lườn của con thú đầu voi đuôi chuột.

An Lâm không nghĩ ra, cũng không muốn nghĩ nữa.

Có thể nói, chuyện cô muốn làm, là chuyện mình không thể nhúng tay, cho nên mới im miệng không nói?

Mấy phút trước vẫn là cô gái dịu dàng đáng yêu, sao bây giờ bỗng nhiên lại trở nên lạnh lùng rồi?

An Lâm: "..."

"Không lưu, có duyên thì sẽ gặp lại." Bạch Lăng thờ ơ nói.

Ngay sau đó, đĩa quay trong đầu hắn bắt đầu chuyển động nhanh chóng.

"Dừng lại!"

Tốc độ đĩa quay càng ngày càng chậm, cuối cùng dừng lại ở một ô vuông nào đó, tỏa ra ánh sáng chói lóa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận