Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1019: Đỉnh cao cuộc đời của Đường Tây Môn

Đường Tây Môn làm trưởng lão của Tứ Cửu tiên tông, với trách nhiệm và sứ mệnh của mình, hiển nhiên là cũng tham gia chiến đấu, kết quả theo Bạch Lăng đi ra khỏi cửa không gian, lại phát hiện kẻ địch yếu nhất cũng là Kỳ Hóa Thần...

Cái... đệch mợ, thế này còn đánh cái rắm gì!

Muốn lật bàn quá!

Quái nhỏ cũng không đánh được ý!

Thấy một đám người trước mắt đánh ra thuật pháp kinh thiên động địa.

Đường Tây Môn yên lặng lựa chọn âm thầm quan sát.

Đúng, đây là chiến lược phòng thủ ở phía sau!

Động một chút là liên lụy đến cả mấy dặm, thậm chí còn có thuật pháp lan xa hơn mười dặm, khiến cho hắn không khỏi hết hồn hết vía, cả người lạnh run. Cứ như vậy, hắn càng lùi càng xa, càng chạy càng xa...

Chênh lệch giữa người với người lớn thật đấy!

Chênh lệch giữa người và chó cũng lớn quá đi mà!

Đường Tây Môn lấy ra kính viễn vọng phiên bản tu tiên, tập trung nguyên khí ở mặt kính thủy tinh, quan sát các đồng đội chiến đấu.

Đường Tây Môn lại nghẹn lòng.

Đường Tây Môn cảm giác mình rất vô dụng, căn bản là không biết bản thân tới nơi này để làm gì.

"Mình chính là một tên phế vật vô dụng mà, hu hu hu..."

Thật là đáng sợ, một đám đại năng cảnh giới Phản Hư tụ tập lại để chiến đấu, đánh muốn sập luôn cả trời, tiện tay thả một cái thuật pháp lập tức có thể dọa cho mặt hắn không còn chút máu.

Đợi đã nào...! Hình như là có chỗ nào đó không đúng?

Cho dù làm một cái tên quần chúng ăn dưa, cách xa như vậy, hắn có gọi thì các đồng đội cũng không nghe được! Ngay cả tư cách gia nhập đội cổ động viên cũng không có, đây thật sự là một loại bi ai mà...

"Thật sự là quá kinh khủng, đây chính là thế giới của cường giả ư?"

"Mẹ kiếp, con Đại Bạch kia cũng đánh chết một cường giả nhân ngư cảnh giới Hóa Thần rồi ư? Trâu vãi!"

Đường Tây Môn ngẩng đầu ngưng thần nhìn lại, thấy một tên cường giả Hồ tộc bay trên trời.

"An Lâm đúng là trâu bò, ngay cả anh đại của bộ tộc Hắc Hồ cũng có thể đánh bại, nhìn lại chính mình... Aizzz..." Đường Tây Môn cảm thấy nghèn nghẹn trong lòng.

"Hửm... Có người tới, là đào binh sao? Hay là cũng bị trận chiến đấy làm cho sợ hãi nên cũng bỏ chạy giống như mình?" Đường Tây Môn nghĩ thế, trong lòng đã nhiều thêm vài phần an ủi.

Nghĩ một lúc, hốc mắt Đường Tây Môn lại ướt.

Đang lúc này, nơi xa bỗng nhiên có dao động năng lượng truyền đến.

An Lâm, Bạch Dao, Lam Tiểu Nghê...

"Chậc chậc chậc, mặt cũng bị đánh bẹt, mũi thì lệch, miệng thì hở..."

Chẳng biết tại sao, hô hấp của Đường Tây Môn trở nên dồn dập lên.

Nhưng mà, rất nhanh hắn liền biết, thì ra là hắn vẫn là vô dụng nhất.

Cứ như vậy, một luồng xích hồng kinh thiên phá vỡ tầng mây, đánh ngã chàng trai Hồ tộc đang bị thương nặng kia!

Khà khà, xem ra không phải là có mỗi hắn mới vô dụng.

Không khí đột nhiên trở nên im lặng.

Trần Nam ngơ ngác nhìn chàng trai với tướng mạo bình thường trước mắt, há miệng, khó nhọc hỏi: "Đường Tây Môn... là ai?"

Đường Tây Môn giẫm nhân vật đủ để ảnh hưởng đến cả cuộc chiến ở dưới chân, nói ra câu nói khí phách nhất từ lúc chào đời tới nay: "Tôi đi không thay tên ngồi không đổi họ, trưởng lão Tứ Cửu tiên tông, Đường Tây Môn!"

Cái tên cường giả Hắc Hồ tộc bay ở trên bầu trời kia, hiển nhiên là bị thương trong trận chiến đấu, hơn nữa thương thế rất nặng, hơi thở cực kỳ uể oải, chắc chắn là đang cố chống chọi.

Khát vọng mặn xoay người chưa bao giờ mãnh liệt như lúc này...

Bây giờ chính là cơ hội ngàn năm có một...

Đường Tây Môn quyết định đánh cuộc một phen, hắn muốn xử lý Trần Nam!!!

Đường Tây Môn thấy thế yên lặng theo đuôi, nghe được người kia lầm bầm lầu bầu.

"Người này chính là cường giả Hóa Thần đỉnh phong, chiến lược của mình là rút lui!" Hắn sợ hãi đến mức muốn lập tức chạy khỏi nơi này, thế nhưng hắn đột nhiên lại dừng bước chân, "Khoan đã... trạng thái bây giờ của Trần Nam..."

Đường Tây Môn giật mình, cái nhân vật mấu chốt của trận chiến này, lại bị chính mình đụng phải.

Mẹ kiếp! Chẳng lẽ cái tên xấu xí kia... chính là nhân tài trẻ tuổi kiệt xuất, là giấc mộng của hàng tỉ thiếu nữ Hồ tộc, Trần Nam?!

Đường Tây Môn: "..."

Trần Nam: "..."

Răng rắc! Sức nặng đè xuống, Trần Nam lần nữa phun ra một ngụm máu tươi.

"Tôi... Tôi sai lầm rồi, Đường đại ca tha mạng!" Trần Nam thống khổ kêu rên.

"Cậu không sai, đúng là tôi không nổi danh, tướng mạo cũng thường thường."

Đường Tây Môn rơi lệ đầy mặt, tiếp tục điên cuồng giẫm đạp lên ngực Trần Nam.

Rắc rắc rắc... Phụt phụt phụt...

Trần Nam bị giẫm cho miệng sùi bọt mép, trong lòng tràn đầy tuyệt vọng.

Hắn đây là xung đột với Tứ Cửu tiên tông sao?

Tại khu vực chiến đấu kịch liệt nhất.

Từ nay về sau, xin hãy gọi hắn là Hải Trạch Vương - Đường Tây Môn!

Hắn giống như là một hiệp khách thành công lấy xuống cái đầu của tên BOSS trong đám quân địch, đeo kiếm ở phía sau, yên lặng nhìn phong vân bắt đầu khởi động ở phía xa, mây cuốn mây bay.

Đây là khí chất của sự thành công!

Hắn ngẩng đầu nhìn về trận chiến đấu kinh thiên động địa ở phía xa kia, im lặng, ánh mắt mờ mịt sâu thẳm, khí chất toàn thân hoàn toàn không giống với lúc trước.

Đường Tây Môn khẽ than một tiếng, cả người sướng khoái.

Đường Tây Môn tỏ vẻ ghét bỏ mà rút ra trường kiếm: "Có cái di ngôn gì không?"

Trần Nam: "..."

Có phải con hàng này bị bệnh hay không? Có nghe hiểu tiếng người không vậy hả!!?

Hắn còn chưa nói chuyện, trường kiếm màu đỏ tựa như lưỡi hái của tử thần rơi xuống, cứ như thể một đường quỹ tích tử vong.

Trần Nam đầy hoảng sợ và tuyệt vọng, nhìn máu tươi bắn lên không trung, nhìn phạm vi tầm mắt biến hóa xoay tròn cùng với thân thể không đầu, rơi vào trong bóng tối vĩnh hằng.

Hắn tuyệt đối không nghĩ tới, tính mạng của mình, cuối cùng lại mất ở trong tay của một tên cá mặn.

Đường Tây Môn thu kiếm: "Di ngôn gì đó, chẳng qua là thuận miện hỏi một chút thôi, đừng coi là thật."

Hắn yên lặng lấy ra thủy tinh lưu ảnh chụp một tấm hình, sau đó đốt thân thể Trần Nam thành tro bụi, thu đầu của hắn ta và chiến lợi phẩm vào nhẫn không gian.

"Cuộc chiến này, cuối cùng thì cũng đã bị mình chấm dứt..."

"Sống... bắt sống... hãy bắt sống tôi..." Mong muốn cầu sinh mãnh liệt, khiến cho Trần Nam khó khăn phun ra mấy chữ kia.

"Ừm... tôi nên giết cậu, vẫn là bắt sống cậu đây nhỉ... " Đường Tây Môn xoa cằm.

Trần Nam cực kỳ tủi thân, hắn đường đường là cường giả Hóa Thần đỉnh phong, thiên tài trẻ tuổi chói mắt nhất bộ tộc Hắc Hồ, đã bao giờ phải chịu đựng nỗi tủi nhục như thế này đâu, bây giờ lại bị bạo hành bởi một tên pháo hôi, ngay cả Kỳ Hóa Thần cũng chưa tới!

Đường Tây Môn giẫm đạp thỏa thích rồi, cuối cùng là xả hết nỗi ưu tư trong lòng ra ngoài.

Đầu tiên là bị người máy của An Lâm đánh, sau đó bị Tiểu Sửu đánh, lần này còn khổ hơn, lại thua trong tay một tên bị bệnh thần kinh!

Làm sao mỗi lần gặp phải người của Tứ Cửu tiên tông, hắn đều bị đánh tơi bời vậy???

Bát Vĩ Thiên Hồ, anh đại bộ tộc Hắc Hồ, Trần Hạo, đang kịch liệt giao chiến với đám người An Lâm.

Trong không gian Bạch Cốt.

Một cái răng cưa bạch cốt đáng sợ, cắt về phía chàng trai.

An Lâm không ngờ rằng, sau khi bị đại thủy cầu áp chế, Trần Hạo lại vẫn có thể bộc phát ra chiến lực kinh người như thế. Nếu như không có Đề Na và Tiêu Trạch ở một bên trợ công, nói không chừng hắn đã bị đánh bại.

Sự thật chứng minh, quả nhiên là Trần Hạo còn trâu bò hơn Đông Hải Long Vương rất nhiều.

Trong lúc bất chợt, lại là một tiếng vỡ vụn vang lên, truyền đến từ trong nhẫn không gian.

Trần Hạo đột nhiên ngừng công kích, cả người phát run mà xem xét nhẫn không gian.

Nhìn cái bộ dáng này, lại có người có năng lực mất mạng ư?

An Lâm thấy thế, sao có thể bỏ qua cơ hội này, lúc này hắn bắt đầu đánh chó mù đường, vung kiếm Thắng Tà, trong nháy mắt đã chém ra hàng trăm vết máu ở trên người Trần Hạo.

Nhưng mà, An Lâm càng đánh lại càng thấy được có cái gì đó không đúng, cứ như thể không khí dần dần lắng đọng lại.

Đó là dấu hiệu núi lửa sắp phun trào.

Đột nhiên, Trần Hạo ngẩng đầu lên, khí thế cực kì khủng bố xông thẳng lên trời.

"Aaaaa... Con của taaaaaaaa...!"

Bát Vĩ Thiên Hồ ngước mặt lên trời tức giận gào thét, hai mắt trở nên đỏ ngầu, ánh sáng bầu trời cũng nhanh chóng ảm đạm đi.

Một cái đuôi như có như không, xuất hiện ở phía sau Bát Vĩ Thiên Hồ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận