Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 120: Tu luyện chăm chỉ, hoàn thiện từng ngày

Đây là trận pháp lá chắn phòng hộ?

Nghe Lâm Quân Quân nói bên trên, An Lâm khẽ đưa tay sờ đầu mình, vừa cười nịnh: "Ha ha, tôi mới nói "Xin lỗi đã quấy rầy cô, hẹn gặp lại" xong nha."

"Ồ? Chẳng phải đằng sau vẫn còn một câu nữa sao?" Lâm Quân Quân cười mà như không cười mở miệng nói.

"Vẫn còn một câu đằng sau?"

Đôi mắt An Lâm trở nên trắng như tuyết, tỏ vẻ mờ mịt nhìn khắp bốn phía, sau đó đầu ngón tay phát một luồng kình khí đánh vào vị trí nào đó trong không trung.

"Ầm ầm!"

Trận pháp bị đục khuyết mất một mảng.

Người hắn lại rơi xuống một lần nữa, đắc ý mở miệng nói: "Câu đằng sau đó là "Cô vẽ đầu Tiên Hạc cực kỳ hài hước", ha ha ha..."

Gió thổi điên cuồng, cảnh tượng xung quanh cũng đang liên tục thay đổi.

Một luồng sức mạnh đẩy cơ thể hắn lên, khiến tốc độ rơi dần tiến tới mức nhanh đều.

An Lâm rơi tự do, cảm giác mất trọng lượng mạnh mẽ truyền đến, tốc độ rơi cũng mỗi lúc một nhanh hơn.

Hắn cảm nhận được khí tức của núi, sức mạnh của gió.

Nhưng rốt cuộc, cô vẫn cảm thấy đau lòng, nghiến răng nghiến lợi nói:

Khi ở độ cao cách mặt đất khoảng 3000 trượng.

Đôi mắt đẹp của Lâm Quân Quân nháy một cái, ngực phập phồng kịch liệt, bị chọc giận đến không chịu nổi.

Tuy nhiên tốc độ hạ xuống rất nhanh, may mà tốt xấu gì tốc độ rơi cũng không tăng thêm nữa.

"An Lâm... Tôi ghim cậu rồi!"

Bình tâm tĩnh khí... bình tâm tĩnh khí...

Dần dần.

Có một luồng sức mạnh huyền diệu, bắt đầu làm lực cản của gió yếu đi.

Lúc này hắn không thể làm bất kỳ động tác nào, chỉ có thể mặc cho cơ thể mình hạ xuống bằng tốc độ nhanh nhất.

Lực cân bằng bị phá vỡ, hắn lại bắt đầu tăng tốc nữa...

Rơi xuống với cái vận tốc này, An Lâm vẫn có niềm tin giữ được cái mạng nhỏ của mình.

Không rõ vì sao, hình như lực cản không khí giảm đi.

"Vèo"

Dùng gió cưỡi gió...

"Sao hệ thống vẫn chưa có nhắc nhở gì, sắp chết người rồi..."

Tốc độ cơ thể rơi xuống bỗng tăng nhanh, An Lâm sợ hãi cả kinh.

[Tinh tinh...]

Vãi, chuyện gì thế này!?

"Ầm ầm!"

Nhưng, quán tính kinh khủng ấy không phải thứ có thể ngừng lại dễ dàng như vậy.

Vừa nghe thấy âm thanh này, An Lâm liền tức khắc triệu hồi cục gạch đen đã chuẩn bị từ lâu, ném đi đẩy cơ thể hắn lên.

Có một luồng gió vô hình lóe lên xung quanh người hắn, khiến lực cản không khí ngày càng nhỏ.

Khi tốc độ đạt tới một giá trị nhất định, có thể tựa như một quả bom.

Lúc đó, không chừng va chạm cực mạnh có thể nổ tung cả lục phủ ngũ tạng ra, xui hơn thì cả cái mạng nhỏ cũng có thể đi theo luôn.

Khoảng cách ngàn mét chẳng qua chỉ trong một vài giây.

Ánh mắt An Lâm sáng lên, trong lòng chợt ngộ ra.

An Lâm nhìn khoảng cách ngày càng gần mặt đất, trong lòng cực kỳ căng thẳng.

Tốc độ hắn rơi xuống vượt xa tốc độ âm thanh, chỉ để lại phía sau một đường mây màu trắng.

Khi ở độ cao cách mặt đất khoảng 1000 mét.

Va chạm khiến mặt đất rung lên, cát đá bắn tung, một cái hố nhỏ xuất hiện trên mặt đất.

Giữa những bụi mù vang lên tiếng đàn ông rên rỉ một cách thống khổ.

An Lâm run rẩy bò ra khỏi cái hố, lấm lem bụi đất, khắp mình mẩy tựa như tan xác rồi.

Nhưng mà vẫn tốt, hắn còn sống!

Công pháp Phong Linh, bắt đầu tiến vào cơ thể hắn.

Trong lúc này, An Lâm đã lĩnh hội được hết những ảo diệu của thứ công pháp này, thành công bước vào bậc đầu tiên.

Công pháp Phong Linh thật ra là một cánh cửa, chứa sức mạnh của nguồn gốc công pháp.

Tốc độ, thân pháp, ngự không phi hành ngắn...

Tác dụng cực kỳ lớn.

An Lâm cảm thấy tim rất đau, tức giận đến nỗi thở cũng không nổi.

Rõ ràng đây chính là đào một cái hố cho hắn, chờ hắn nhảy xuống xong mặc kệ đây mà!

Nếu hệ thống có thể thay đổi, An Lâm phải nhìn nó chằm chằm ba ngày ba đêm!

Khốn nạn!

Phải tu luyện thế nào chứ!

Ai có thể nói cho hắn biết, con người ngưng tụ thú đan...

Nhưng vừa hay, hắn cũng là thổ hào!

Chờ sau khi về Thiên Đình, tới cung Đâu Suất.

Công pháp hệ thủy cũng có thể học được, Thần Dịch Tạo Hóa Công bậc 1 - Điều kiện đạt thành: Hấp thụ một đầu Hóa Thần Giác Long có tinh nguyên.

Ở đây nói tới Hóa Thần Giác Long, ở Đông Hải Long Đình được xưng là Long Vương.

Với tình huống trước mắt An Lâm mà nói, một là không thù không oán với Long tộc, hai là không đủ thực lực, cho nên cái công pháp này tốt nhất vẫn là tắm một cái rồi đi ngủ, khỏi nhìn.

Cuối cùng, trong cột cảnh giới nhiệm vụ cũng đã có cập nhật.

Kỳ Dục Linh kỳ giữa - Điều kiện đạt được: Tu luyện chăm chỉ, hoàn thiện từng ngày.

An Lâm: "..."

Giỏi, mạnh mẽ lắm.

Năm viên tiên đan... Đây là cái nhiệm vụ chỉ có thổ hào mới làm được thôi.

An Lâm nhìn thấy cái điều kiện này, nhất thời thoáng giật mình.

Thanh Mộc Trường Sinh bậc 1- Điều kiện đạt được: Ăn liên tục 5 viên tiên đan hệ mộc.

Trong chỗ công pháp hệ mộc.

Học công pháp Phong Linh xong, các nhiệm vụ khác lại được đổi mới trên giao diện hệ thống.

An Lâm hơi hài lòng cười, mở màn hình hệ thống ra một lần nữa.

Vất vả mãi hắn mới bắt đầu ổn định được cảm xúc rối loạn.

Quên đi...

Đến lúc đó thì hỏi Tiểu Sửu một chút cách tu luyện vậy.

Cùng lắm thì...

Không làm người nữa.

Hắn lấy cảm ứng phù ra, bắt đầu cảm ứng vị trí của Tiểu Sửu.

Bọn họ còn chưa đi xa, vẫn đang ở gần Vân Sơn.

An Lâm nắm cảm ứng phù, tìm ngọn gió đưa đi để bắt đầu ngự gạch phi hành.

Bay được một đoạn, hắn ngửi thấy mùi hương nồng nặc.

Mùi thơm này vô cùng kỳ huyễn, giống như ẩn chứa nhiều mùi không cùng chủng loại...

Hắn giật mình, mùi kia chính là Thái hồng ngưu!

Không nói hai lời, hắn cứ thế tăng tốc lên: "Thái hồng ngưu, ta tới rồi, ha ha ha ha ha..."

Quả nhiên, nhìn thấy đống lửa xa xa, có cả người tử bình đẳng!

Gạch đen rơi xuống đất, An Lâm nhảy xuống, lúc này mới mở miệng: "Các người đang ăn Thái hồng ngưu đúng không!"

Mọi người đều khẽ gật đầu, sau đó dùng một thứ ánh mắt thương hại nhìn hắn.

An Lâm nhìn cảnh tượng quanh đống lửa, cảm giác không ổn.

"Còn... Còn gì nữa không?" Hốc mắt hắn đã hơi ươn ướt.

Lúc này, Miêu Điềm không nhịn nổi ợ một cái.

Tôn Thắng Liên cười nhạt: "Đội trưởng, cậu tới trễ rồi."

"Không sao, chỗ này có thể mang đi nấu canh, chắc vị cũng ngon lắm." Miêu Điềm chỉ một đống xương trên đất, mở miệng cười hì hì.

Khóe miệng An Lâm giật giật, mất hồn ngồi ngay đó: "Thái hồng ngưu của ta, mấy người sao lại..."

Khi chỉ còn một đống xương, khắp nơi lại ngập tràn mùi thái hồng ngưu, đối với hắn quả thực chẳng khác nào tra tấn ở địa ngục!

Cảm giác hệt như khi bạn đói meo thì lại thấy người ta cầm sườn kho, chân gà cay gặm ngon lành trước mặt còn bản thân chỉ có thể nhìn vậy.

Thật tuyệt vọng...

Lạc Tử Bình trông thấy bộ dạng này của đội trưởng, bèn an ủi: "An ca, tốt xấu gì anh cũng có thể nhảy cầu cho sảng khoái nha, có được tất có mất mà."

Lạc Tử Bình không đề cập đến chuyện này còn ổn.

Lại nhắc lại việc này, An Lâm liền nghĩ ngay đến cú đánh của Lâm Quân Quân, nhảy từ vách đá vạn trượng xuống đất rất khủng bố, lại còn tu luyện chăm chỉ rèn luyện mỗi ngày thật tuyệt vọng..."

Lúc này hắn không chỉ mất hồn, hốc mắt cũng đỏ lên luôn!

Tiểu Sửu thấy An Lâm trông có vẻ còn bi thương hơn, vừa định mở lời an ủi, đúng lúc này, mặt hồ bên cạnh bỗng có sóng lớn.

"Ào"

Một bóng dáng to lớn vươn lên mặt hồ, mang theo hơi nước mù trời.

Khí tức mạnh mẽ tựa gợn sóng lan khắp bốn phía, khiến bọn An Lâm như gặp áp lực nặng nề.

"Kẻ nào đang triệu hoán ta?"

Giọng nó tựa kinh lôi nổ vang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận