Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 981: Đánh nhau với Đông Hải Long Vương (2)

Dưới hình thức Hỏa Thần, tốc độ và sức mạnh của An Lâm đều nhận được sự tăng trưởng cực kỳ khủng bố.

Lục đại thần hỏa và Chu Tước thánh hỏa cũng không phải thứ để đùa, sau khi uy năng của chúng nó và thân thể được hòa thành một, loại công kích bạo liệt kia có thể khiến cho Ngao Mông có cảnh giới Phản Hư hậu kỳ cũng không chịu nổi.

Long trảo của Ngao Mông không ngừng va chạm với nắm đấm của An Lâm, mỗi một lần trùng kích đều có thể khiến cho tất cả mọi thứ xung quanh hóa thành bột mịn. Vốn dĩ ông ta còn muốn dùng sức mạnh của nước để kiềm chế động tác của An Lâm, nhưng cả người An Lâm lại giống hệt như một mặt trời nhỏ, đi đến đâu đều thiêu đốt tới đó, căn bản không có mấy hiệu quả.

Sau mấy chục lần va chạm kịch liệt, trên người cả hai đều có rất nhiều vết thương cả to lẫn nhỏ.

Bọn họ nhìn thì có vẻ cân sức ngang tài, nhưng trạng thái của An Lâm giống như được thêm thuốc kích thích, càng đánh càng mạnh, so sánh ra thì Ngao Mông trông có vẻ đang phải cố hết sức.

Cả đám tùy tùng Long Tộc đều bị cảnh tượng trước mắt chấn nhiếp.

Bọn họ biết thực lực của An Lâm mạnh mẽ, nhưng lại không nghĩ rằng có thể đánh một trận cân sức ngang tài với lão đại của long đình, không đúng... thậm chí còn mơ hồ có mấy phần áp chế lão đại của bọn họ!

"Grừưuu!" Ngao Mông nổi giận gầm to một tiếng, từ trong hai vuốt bắt đầu xuất hiện thần phù màu xanh, đột nhiên đánh bay An Lâm.

An Lâm cảm giác đươc nắm đấm của mình giống như đánh vào bịch bông, hoàn toàn không chạm được đến chỗ thực thể. Hắn đưa mắt nhìn về phía nắm đấm của mình, đồng tử hơi co rụt lại.

"Làm sao có thể?" An Lâm biến sắc.

Quả đấm của hắn cực kỳ mạnh mẽ bá đạo, uy năng cực lớn, còn chưa chạm đến chỗ Ngao Mông mà không gian bởi vì không chịu nổi sức ép của chiêu thức đó đã nứt ra trước.

Bên ngoài vuốt rồng kia xuất hiện rất nhiều vết nứt, máu tươi đang chảy ra bên ngoài, tạo thành một lớp màng mỏng bảo vệ phía trên đôi vuốt rồng. Nắm đấm của hắn cũng chạm đến đúng bên trên lớp màng mỏng đó, tiếp theo đó quyền kình quỷ dị liền biến mất.

"Ông ấy vẫn không lý trí như vậy."Một thanh niên khác của Long Tộc bất đức dĩ cười một tiếng: "Sử dụng loại thuật pháp kia xong sẽ để lại hậu di chứng không hề nhỏ, không nghĩ đến phụ vương lại bị ép đến loại tình trạng này."

Ánh mắt ông ta cực kỳ lạnh lẽo, vuốt rồng gắt gao nắm chặt lấy nắm đấm của An Lâm, khiến An Lâm không có cách nào tránh thoát được, đồng thời sức lực càng lúc càng thêm khủng bố, hiển nhiên là định trực tiếp bóp nát nắm đấm này ra.

"Là cậu ép ta, sau đây, không cần biết cậu có thân phận gì cả, cậu nhất định phải chết ở đây cho ta!" Khí thế trên người Ngao Mông lại một lần nữa tăng vọt.

Sức mạnh thật kinh khủng, làm sao có thể không thấy chút tăm hơi nào nữa rồi.

An Lâm nghe xong tiếng gầm đầy giận dữ của Ngao Mông, sắc mặt vẫn không thay đổi, thân thể xé rách không khí, lại đánh thêm một quyền về phía Ngao Mông: "Ép ông thì đã sao, ông có thể trâu bò hơn được chắc?"

Ngao Minh Ngọc đứng cách đó không xa bỗng nhiên sắc mặt đại biến: "Phụ vương lại định sử dụng chiêu thức kia?"

Nắm đấm đã bị vuốt rồng màu xanh khóa gắt gao.

Tốc độ của Ngao Mông cực kỳ nhanh, một cái vuốt khác cũng phun ra huyết dịch bao trùm lên mặt ngoài, đón nhận một chưởng với uy thế cực kỳ khủng bố này của An Lâm.

Sắc mặt Ngao Mông càng thêm điên cuồng, vuốt rồng vốn vươn ra hóa thành tàn ảnh màu xanh, chỉ trong nháy mắt đã khóa nắm đấm kia của An Lâm lại.

Vốn dĩ hẳn phải là một lần va chạm kinh thiên động địa, nhưng lại cứ như rơi xuống vực sâu không đáy, ngay cả một tiếng vọng cũng không có.

Ngao Mông tàn nhẫn đắc ý cười: "Tế Huyết Hắc Động, thử tìm hiểu chút xem?"

Nắm đấm bên trái của An Lâm ngay lập tức được vung ra!

Ngao Mông: "???"

"Ta đây sẽ phế đi hai cánh tay của cậu, để xem cậu còn có thể lấy cái gì đấu được với ta?" Song trảo của Ngao Mông phát ra thần quang sáng chói, mặt cười đầy vẻ tàn nhẫn.

Sau khi loại thuật pháp này được kết hợp với hình thức Hỏa Thần của hắn, uy lực lại càng được nâng lên thêm một tầng.

Theo như diễn biến cuộc chiến trước đó, Ngao Mông trúng phải một kích này của hắn thì ít nhất cũng bị đẩy lùi lại phía sau mấy trăm mét. Nhưng hiện giờ, một quyền của hắn cứ như bị đánh hụt vậy, một chút cảm giác lúc nắm đấm chạm vào da thịt cũng không có.

Mặt mũi Ngao Mông cháy đen, vẻ mặt mờ mịt, từ trong miệng phun ra một đám khói trắng.

An Lâm đơ người, loại lực lượng quỷ dị như thế này là thứ lần đầu tiên hắn nhìn thấy.

Ấn tượng của An Lâm trong lòng bọn họ lại một lần nữa được đổi mới rồi.

Các cường giả Long Tộc liên tiếp trừng to hai mắt, vừa hãi vừa sợ nhìn về phía cậu thanh niên loài người kia.

Mẹ nó chứ, thằng nhóc An Lâm này rốt cuộc có phải người hay không vậy, há miệng mà cõ thể nã pháo thẳng vào người ta là thứ lần đầu tiên ông ta gặp phải, quan trọng là uy lực của nó ljai còn khủng bố như thế kia!

Đúng lúc này, từ hai nắm đấm đều truyền đến một loại đau nhức kịch liệt, xương cốt không chịu nổi gánh nặng mà cũng theo đó vang lên tiếng ' răng rắc'.

Dưới tình huống không kịp chuẩn bị, Ngao Mông bị trúng một phát chính diện miệng đối miệng, làm sao có thể dễ chịu cho được.

An Lâm cảm giác được lực kiềm giữ hai tay mình đã buông lỏng, lúc này mới tìm cơ hội tránh thoát khỏi sự rói buộc của Ngao Mông, điên cuồng lui về phía sau.

Năng lượng tản đi.

An Lâm hít sâu một hơi, đột nhiên há hốc miệng.

Đây chính là chiêu Đốt Mỡ Thành Pháo mà hắn học được từ chỗ Doãn Hỉ, có thể khiến mỡ chuyển hóa thành nhiệt năng, dùng hình thức miệng pháo để bạo phát nó ra ngoài!

Một cột năng lượng màu vàng óng cực kỳ khủng bố được phun từ trong miệng An Lâm ra ngoài, trúng thẳng vào giữa mặt Ngao Mông! Năng lượng màu vàng óng vô cùng vô tận, ngay cả đất đai và núi cao phía sau hắn cũng bị phá vỡ, giống như con sông Viêm Hà vắt ngang trời đất, kéo dài hơn mười dặm, thiêu tẫn vạn vật.

Trong khoảnh khắc đột ngột đó, nhiệt năng khủng bố liền thiếu đốt, kim quang hội tụ ở miệng.

Long Tộc bọn họ biết phun năng lượng thổ thì cũng coi như bỏ qua, nhưng một con người mà cũng biết phun năng lượng là cái chuyện quái quỷ gì? Không những thế năng lượng mà tên kia phun ra còn khủng bố hơn bọn họ vô số lần!

Sau khi An Lâm lùi lại phía sau hơn một nghìn mét, khẽ lắc lắc đôi tay tê tê, nhìn về phía Ngao Mông bằng sắc mặt cực kỳ nghiêm túc.

Thuật pháp Tế Huyết Hắc Động này của Ngao Mông vẫn khiến hắn không ngừng dè chừng, nếu như không phải có được kỹ xảo phản kích đặc biệt, thì chỉ với một chút lúc nãy thôi cũng đủ để khiến hắn lâm vào tuyệt cảnh.

"Được lắm... Cậu đã chọc giận ta thành công rồi..."

Trong đôi mắt vàng óng đầy giận dữ của Ngao Mông bỗng nhiều thêm mấy vệt tơ máu.

An Lâm hơi bĩu mỗi, bị đánh tơi bời đương nhiên là sẽ phải tức giận rồi, còn nói những lời nhảm nhí này làm cái gì?

Một tiếng rồng gầm kinh trời đột nhiên vang lên.

Toàn thân Ngao Mông tản ra sương mù màu trắng, sau đó một con Thanh Long dài hơn ngàn trượng từ trong sương mù trắng bay ra, xuất hiện giữa trời đất. Chỉ một thoáng, sấm sét vang rền, núi sông mất đi màu sắc vốn có, tầng tầng sóng lớn cuồn cuộn khắp bốn phía.

Cuối cùng Đông Hải Long Đình cũng lộ ra bản thể của ông ta rồi!

"Phàm nhân! Ta giải quyết cậu, chỉ cần một phút đồng hồ!"

Hai con cậu của Thanh Long coi thường chúng sinh, uy áp của long uy sau khi thành thực thể liền cuốn về phía An Lâm.

An Lâm phất một tay lên, một mũi tên màu đỏ xuyên thủng hư không, mang theo nhiệt độ cực hạn bắn về phía đầu Thanh Long.

Thanh Long không trốn không né mà chỉ cười lạnh.

Ở chỗ mi tâm một nhiên xuất hiện vết máu lờ mờ, mũi tên màu đỏ kia đâm trúng lớp màng máu đó, năng lượng của nó liền giống như trâu đất lao xuống biển, nháy mắt đã biến mất không thấy đâu nữa.

"Ha ha, đừng uổng phí sức lực nữa, thuật pháp Tế Huyết Hắc Động của ta, biến thân thể trở thành một cái động đen có thể cắn nuốt được sức mạnh, chỉ bằng cậu, muốn làm ta bị thương cũng khó lòng làm nổi!

Thanh Long cười lạnh một tiếng, thân hình uốn lượn trên không trung nửa vòng, sau đó tựa như một thanh thần kiếm Lạc Thiên màu xanh thuần, bổ về phía An Lâm bằng tốc độ cực nhanh!

An Lâm thu lại hình thức Hỏa Thần, còn cách nào khác đâu, sửng dụng hỏa diễm tiêu tốn quá nhiều sức lực.

Nhưng khí tức của hắn vẫn không giảm đi, dưới sự lượn lờ của hắc khí nhàn nhạt, khí tức lại càng thêm khủng bố, Hắc Minh Nguyên Khí!

Phong Linh tầng thứ hai!

Phong kiếm!

Côn Bằng Hành!

Dưới sự gia tăng tốc độ gấp ba lần, tốc độ của An Lâm giống như lôi điện vọt đến phía sau lưng Ngao Mông bằng tốc độ mà ông ta khó có thể đuổi theo được, cùng lúc đó hắn móc ra một ủa càu lớn màu vàng đồng.

Đến lượt mi ra sân rồi, đại thủy cầu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận