Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 338: Vô vàn cảnh tượng trong mộ

Sau khi phát hiện mộ của Thủ Dương Thiên Tiên, đám người An Lâm mừng như điên.

Trải qua nhiều đau khổ nguy hiểm tới vậy, cuối cùng họ cũng tìm được tới nơi này!

Tử Dương Chiến Đế làm người dẫn đường, dẫn đầu bước vào, xuyên qua thông đạo đen ngòm, đi vào một gian phòng rộng lớn. Gian phòng này rất rộng, chung quanh có mười cánh cổng đóng chặt, chính giữa còn có một tấm bia đá toàn thân trắng muốt.

Đám người An Lâm đi tới trước tấm bia đá, nhìn thấy bên trên tấm bia đá vẽ một địa đồ.

"Cái này... cái này chắc không phải bản đồ đường đi trong lăng mộ đó chứ?" Điền Linh Linh ngạc nhiên hỏi.

An Lâm nhìn thấy vậy cũng sửng sốt, mẹ nó cái này là xây mộ cho mình hay xây khu du lịch vậy, còn vẽ luôn cả bản đồ hướng dẫn nữa chứ!

Dựa theo tuyến đường vẽ trên bia đá, nơi họ đang đứng là một một điểm đến nằm ở dưới chót, cứ đi tiếp về trước sẽ bắt gặp mười ngã rẽ, mười ngã rẽ này quanh co lòng vòng nhưng khi đi tới cuối nó sẽ hợp lại thành một con đường duy nhất, sau đó lại qua thêm ba điểm giao nhau nữa là tới được điểm cuối.

Mười con đường đó được gọi là mười chủng tộc bảo vệ thế giới bao gồm Xà Linh tộc, Thiên Quy tộc, Long tộc, Thánh Võ tộc, Hắc Vũ tộc, Chu Tước tộc, Thạch Thông tộc, Linh Ngư tộc, Chân Ma tộc, Hư Linh tộc.

Điền Linh Linh chọn cánh cửa Linh Ngư tộc, không vì lý do gì khác cả, chỉ vì trong tộc này khá yếu và dễ bị ức hiếp..

An Lâm chọn cánh cửa đi Hắc Vũ tộc, hắn muốn xem xem chủng tộc từng có hận thù với hắn này sẽ để lại thứ tốt gì ở trong đó.

"Xem ra mười con đường này là cố ý chuẩn bị sẵn cho mười chúng ta, nói không chừng mỗi con đường đều sẽ có kì ngộ riêng, mọi người tự chọn con đường để đi đi." An Lâm ngẫm nghĩ một lát, mở miệng nói.

Hứa Tiểu Lan do dự chọn giữa Chu Tước tộc và Long tộc, mất một lúc lâu sau cô mới chọn đi Chu Tước tộc.

Hắc Vũ tộc là một trong mười tộc bảo vệ thế giới? Chúng nó bảo vệ thế giới nào, chắc không phải là toàn thế giới đó chứ?

Tô Thiển Vân chọn cánh cửa đi Thiên Quy tộc, Đường Tây Môn chọn cánh cửa đi Long tộc, Hiên Viên Thành chọn cánh cửa đi Thánh Võ tộc, Diêu Minh Hi lựa chọn cánh cửa đi ma tộc, Hồ Quán chọn cánh cửa đi Thạch Thông tộc.

Trong số những chủng tộc đó có chủng tộc An Lâm biết, cũng có những chủng tộc vô cùng lạ lẫm.

Liễu Thiên Huyễn chọn cánh cửa đi Hư Linh tộc, không hề chần chừ lấy một giây nào, mắt còn hiện lên ánh sáng lạnh tanh.

Hắn cảm thấy đó không phải một thế lực bảo vệ thế giới đứng đắn, nhìn tên thử đi toàn là gì mà Chân Ma tộc, Hắc Vũ tộc, nghe tên là biết không phải thứ tốt rồi, vả lại còn không có nhân tộc nữa chứ!

Càng khiến hắn ngạc nhiên là trong đó thậm chí có cả Hắc Vũ tộc!

An Lâm phân người dẫn đường cho cô, Tử Dương Chiến Đế cho Điền Linh Linh. Dù gì Điền Linh Linh mới chỉ là một tu sĩ Đạo Chi Thể cấp mười, An Lâm không yên tâm để cô đi một mình

"Tôi sẽ ở giao điểm chờ mọi người, chúng ta hẹn gặp ở đó, không gặp không về." An Lâm nhìn các đội viên đang chuẩn bị bước lên hành trình của riêng mình, khẽ mỉm cười nói.

Bạch Linh Xà không thèm nghĩ ngợi gì nhiều, cười hì hì trực tiếp đứng trước cánh cửa đi Xà Linh tộc. Trên tay cô còn dẫn theo Tiểu Thanh đang giả làm đồ trang sức, cho nên không ai lo thử thách này sẽ làm khó được cô.

Nói rồi hắn không thèm quay đầu lại, bước thẳng một mạch vào trong thông đạo.

Những người còn lại thì chỉ tuỳ duyên, chọn đại một con đường đi vào.

Mọi người tự đi tới cánh cửa mình chọn, phát hiện bên trên cửa có một lỗ hổng, đặt ngọc phù vào trong đó, cánh cửa sẽ tự mở ra, để lộ thông đạo với những phù văn ánh sáng trôi nổi bên trong.

Hắn lộ ra vẻ mặt khó hiểu nhìn kiếm Thắng Tà trong tay mình, chần chờ hỏi thử: "Hừm... chẳng lẽ tao có cảm giác này là bởi vì mày à?"

Hắn nhớ lại trận đại chiến kinh thiên động địa ở Tàng khu, trong lòng lại dâng lên nhiệt huyết tràn trề, đây là cuộc chiến thuộc về hắn và Hắc Vũ tộc!

"Kiểm tra được người thi là tu sĩ Dục Linh sơ kì, mở ra cấp bậc bình thường."

An Lâm không ngừng đi về phía trước đi, một cảm giác kỳ diệu lan tràn khắp người hắn, như thể có thứ gì đó bị ràng buộc lại.

"Đừng sợ, mặc kệ đằng trước là chuyện gì, chị cũng sẽ ngăn cản nó và bảo vệ em."

Trong thông đạo, phù văn màu vàng như cuộn sóng, dần dần khuếch tán rộng rãi ra chung quanh.

Ngay lúc hai người đang tám nhảm, các cô cũng đã đi tới cuối thông đạo mình chọn, nhìn thấy một mảnh đầm lấy xuất hiện trước mặt mình.

"Đó là bởi vì em còn chưa lớn lên, chờ em lớn lên rồi, sẽ thành em đi bảo vệ người khác thôi."

"Em bỗng thấy mình thật quá vô dụng, cứ luôn được mọi người bảo vệ, còn bản thân em thì không làm được gì hết.."

Chẳng lẽ đây là ràng buộc vận mệnh? Là số mệnh à?

Một giọng nói bỗng nhiên vang lên giữa không trung, ngay sau đó cột đá màu đen bỗng nhiên mở ra một đôi mắt màu đỏ sẫm.

Bạch Linh Xà dẫn Tiểu Thanh đi tới cuối thông đạo.

"Tiểu Thanh, chị nói xem điểm cuối thông đạo này sẽ xuất hiện quái vật gì, em có hơi sợ hãi..."

An Lâm đang nghĩ một cách vô cùng nhiệt huyết như vậy, thì chợt thanh trường kiếm màu đen thui trong tay hắn đang rung lên mãnh liệt.

Đồng thời lúc này, Hồ Quán cũng đã đi tới một vùng đất mới, nơi này có một cột trụ bằng đá cao mấy chục mét. Những cây cột đá này có phong cách rất cổ xưa, không những thế còn ẩn chứa mùi vị khá là nguy hiểm.

An Lâm hít sâu một hơi, tiếp tục đi về phía trước.

Kiếm Thắng Tà tỏ vẻ lạnh lùng cao ngạo, không thèm trả lời.

"Kiểm tra được người thi là tu sĩ Đạo Chi Thể, mở ra cấp bậc đơn giản."

Bích Quỳnh Nữ Đế nghe câu này thì sửng sốt, rồi chợt cô cười khẽ nói: "Ha ha, thú vị nhỉ, không ngờ nó có thể dựa vào cảnh giới của người tới để điều chỉnh cấp bậc nữa. Nhưng không tính cả chiến lực của tôi vào, thì có hơi khinh thường người ta đấy..."

Đường Tây Môn đi tới điểm cuối của thông đạo, nhìn phía đằng xa có một ngọn núi lớn màu đen, chung quanh rải rác thi hài màu trắng, không khí im ắng bao phủ toàn bộ không gian nơi này.

"Kiểm tra được người thi là tu sĩ Dục Linh hậu kì, mở ra cấp bậc khó."

"Ha hả, cấp bậc khó à? Tôi còn đang lo khoản thời gian này trôi qua quá êm đềm đây, tới đúng lúc lắm." Đường Tây Môn cười khẹ, rút thanh trường kiếm ra, chỉ một chốc khí thế trên người hắn tăng lên ngút trời

Ông đây vào chỗ này lâu như vậy mà hai tay vẫn trống trơ trống lốc. Lần thử thách tiếp nhận truyền thừa này, ông đây phải giành cho bằng được!

Tô Thiển Vân lo lắng thấp thỏm đi về phía trước, cô đã quen được mọi người bảo vệ, giờ phải tự mình đối diện với những thử thách không biết tên, trong lòng cô ít nhiều cũng có cảm giác lo lắng không yên.

Cô cứ thế từng bước một bước ra khỏi thông đạo, ngay sau đó đã bị cảnh tượng bên ngoài hù doạ.

"Đây... Đây là cái gì vậy? Bãi biển? Biển lớn à?" Hai cánh môi anh đào nhỏ nhắn của Tô Thiển Vân khẽ nhếch lên, mặt lộ vẻ không dám tin nhìn cảnh tượng trước mắt.

Bờ cát vàng, biển mênh mang, ánh sáng vàng ươm, cho cô cảm giác như bước vào thế giới mộng ảo.

"Kiểm tra được người thi là tu sĩ Dục Linh hậu kì, mở ra cấp bậc khó."

Đúng lúc này, trên không trung truyền tới một giọng nói.

Tô Thiển Vân tỏ vẻ mê mang chớp chớp mắt, thử hỏi lại: "Hở, nó vừa nói cái gì vậy nhỉ?"

Ừm, tiếng nhắc nhở vang lên khi này là tiếng phổ thông, cho nên bạn học Tô sững người chẳng hiểu gì hết.

Nhưng mà, người sững sờ hoảng hốt nhất kì thực không phải Tô Thiển Vân, mà là Liễu Thiên Huyễn.

Liễu Thiên Huyễn bước vào một vùng đất rộng lớn màu trắng, khắp không gian nơi này đều có những chùm sáng đủ màu bay lượn, còn có vô số những sinh vật đủ màu như thực như hư chạy nhảy trên đất, trông như một bức tranh trừu tượng, chỉ gồm những đường cong vặn vẹo đầy cảm giác không chân thật.

"Kiểm tra được người thi thuộc kì Hóa Thần, mở ra cấp bậc khó nhất."

Liễu Thiên Huyễn vừa nghe câu này đã sững người ra.

Kỳ Hóa Thần? Chị đây là tu sĩ kỳ Hóa Thần ấy à?

Chị đây rõ là mới bước nửa bước vào kì Hoá Thân thôi được không, mày mở cấp bậc khó nhất cho chị đây là muốn làm gì chứ hả?
Bạn cần đăng nhập để bình luận