Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 311: Hôm nay tôi nhất định phải ăn thịt chó!

Buổi sáng, có vẻ như Đại Bạch cực kỳ hưng phấn, liên tục cầm cuốn sách người lớn lật tới lật lui cho An Lâm xem.

"Anh An, tôi thích nhất là cái này."

"Nhưng mà... Khuôn mặt này cũng quyến rũ nữa nè, tôi cũng thích luôn, gâu!"...

Chỉ số oán giận của An Lâm đang không ngừng gia tăng, hắn không muốn xem, nhưng cuốn sách kia lại ở ngay trước mặt, tầm mắt của hắn cũng vừa vặn đặt ở chỗ đó, ngay cả tư cách nhắm mắt hoặc nghiêng đầu hắn cũng không có.

"A!" Lúc này, một tiếng thét chói tai quen thuộc truyền tới.

Tô Thiển Vân che hai gò má đỏ ửng, xoay người bỏ chạy.

An Lâm: "..."

Đại Bạch thấy vậy thì cuối cùng mới chịu bớt phóng túng lại, lặng lẽ cất cuốn sách người lớn đi.

Tay hắn cầm thanh trường kiếm cổ xưa, bắt đầu luyện kiếm ở trước mặt An Lâm.

Quả nhiên, múa kiếm như thế mới chính là cảnh đẹp như tranh đáng xem nhất.

Yên tâm đi, những hành động khiến người ta hít thở không thông này của Đại Bạch, hắn tuyệt đối sẽ không quên.

Tư thế múa kiếm của hắn hết sức tự nhiên phóng khoáng khiến người ta mê đắm, chỉ hai chữ thôi, đẹp trai!

"Ngày mai tôi sẽ tiếp tục, gâu!"

Thời gian chầm chậm trôi qua.

"Anh An, không cần biết anh có nhìn thấy những hình ảnh này hay không, tôi cũng sẽ không bỏ cuộc."

Sáng sớm nên nhìn nhiều cảnh tượng thế này mới tốt.

An Lâm: "..."

"Tôi làm tất cả những chuyện này không phải vì để anh nghĩ tôi tốt..."

Mỗi một chiêu thức đều ẩn chứa linh khí của vạn vật trong trời đấy, cực kỳ tinh xảo kỳ diệu.

Khí sắc của cô đã khôi phục rất nhiều, lại còn hoạt bát nháy nháy mắt với gương mặt cứng ngắc của An Lâm, sau đó đi vào chòi hóng gió ngồi tán gẫu, đánh cờ, uống trà.

Sáng sớm, sau khi ngồi thiền tĩnh tu xong, Hiên Viên Thành đã tỉnh dậy.

"Tiểu Lan, sao cậu lại ngủ lâu như vậy?" Tô Thiển Vân khoác cánh tay Hứa Tiểu Lan, tò mò hỏi.

Nhìn anh Thành một cái, rồi nhìn Đại Bạch một cái, An Lâm đột nhiên lại muốn ăn thịt chó.

Vào buổi trưa, Hứa Tiểu Lan lần nữa xuất hiện ở trước mặt An Lâm.

Tô Thiển Vân trợn mắt nhìn đôi mắt màu xanh thẳm xinh đẹp, kinh ngạc nói: "Thật sao?"

An Lâm: "???"

"Thật ra đều là chuyện đàn ông con trai thường làm, là chuyện cực kỳ bình thường, cô không cần biết."

Tô Thiển Vân ngước khuôn mặt phấn điêu ngọc trác, phàn nàn: "Tiểu Lan, tôi đã nói với cô rồi, con chó Đại Bạch này rất lưu manh, cô tránh xa nó một chút."

An Lâm âm thầm thở phào một hơi.

"À... Dạo này rảnh rỗi quá chừng, tôi phải tranh thủ thời gian ngủ nướng chứ sao." Hứa Tiểu Lan ngáp một cái, cười híp mắt trả lời.

Buổi tối, Hứa Tiểu Lan vẫn len lén tới như cũ, cô thúc giục Cửu Huyền Thần Hỏa Châu, sưởi ấm An Lâm, lẳng lặng cùng An Lâm trải qua một đêm giá rét dài đằng đẵng.

Thời gian đang không ngừng trôi đi.

Thời gian để Đại Bạch bày kế hại chết hắn kiểu này chỉ còn lại có hai ngày...

"Gâu! Sao Tô Thiển Vân cô lại có thể bêu xấu tôi như vậy!" Đại Bạch nghe được thì không phục, hiên ngang lẫm liệt nói: "Tất cả những việc tôi làm sáng hôm nay đều là chuyện anh An căn dặn tôi phải làm trước khi bị đóng băng!"

Đại Bạch thản nhiên giải thích cho qua chuyện.

Tô Thiển Vân ấp úng, không nói gì thêm.

Hứa Tiểu Lan nghe vậy thì cũng không hỏi nữa, mọi người tiếp tục tán gẫu sang những chuyện khác.

Thịt Đại Bạch đem chưng ngon, hay là làm thịt kho tàu ngon hơn?

"Chuyện này..." Hai gò má mịn màng của Tô Thiển Vân hiện lên hai rặng mây đỏ, có chút ngượng ngùng.

"Sáng nay Đại Bạch đã làm chuyện gì à?" Hứa Tiểu Lan vô cùng tò mò.

"Dĩ nhiên! Cô cho rằng Đại Bạch tôi là loại chó đó sao?" Đại Bạch rất nghiêm túc trả lời.

Buổi sáng, Đại Bạch vẫn sẽ cho An Lâm xem sách người lớn, sử dụng phương pháp làm nóng máu của Bạch thị để "chữa trị" cho An Lâm hết bị đông lạnh.

Hiên Viên Thành thì múa kiếm trước mặt An Lâm mỗi ngày, hy vọng có thể giúp hắn bớt buồn chán phần nào, hoặc đơn thuần chỉ là hắn muốn làm dáng vậy thôi.

Về phần Tô Thiển Vân, cô chỉ có thể vụng về vây quanh An Lâm, không biết nên làm gì, nói gì, băn khoăn rất nhiều, sợ nhỡ mình sơ xuất làm sai thì sẽ thương tổn đến An Lâm, cô còn thường xuyên dùng vẻ mặt ngốc nghếch đáng yêu mà nhìn An Lâm, muốn quan sát cho kỹ để xem có phải là An Lâm thật sự không hề động đậy không...

An Minh Xuyên đến tán dóc với An Lâm hàng ngày, còn khuyên An Lâm không nên tu tập công pháp biến thái như vậy lần nữa, ông luôn tin tưởng con đường nào rồi cũng sẽ dẫn đến La Mã mà thôi.

Quá trình tự nghiệm mấy ngày nay, đối với An Lâm mà nói, nó thật sự vô cùng đặc biệt.

An Lâm bị đông lạnh vẫn cảm thấy rất lạnh lẽo như cũ, nhưng vì bên cạnh hắn có người thân và bạn bè mà giá rét thấu xương lại trở nên ấm áp hẳn. Bởi vì có bọn họ, An Lâm cảm thấy biến thành người đông lạnh cũng không phải chuyện đáng lo nữa, ít nhất hắn sẽ không cô đơn, sẽ không tuyệt vọng.

Ngày cuối cùng.

Ánh mặt trời chiếu lên khối băng trong suốt, khối băng lại bắt đầu tan ra thành từng giọt nước.

"Khối băng của An Lâm bắt đầu hòa tan rồi!" Tô Thiển Vân vui vẻ nói.

An Lâm không thèm nhìn về phía Đại Bạch, nhưng nghe vậy thì lắc đầu một cái, cười nói: "Không cần, hiện tại, trạng thái tinh thần của tôi rất tốt, tối nay... Tôi mời mọi người ăn thịt chó."

"Được, An Lâm, hiện giờ cậu vừa mới rã đông, nên đi nghỉ ngơi một chút thì hơn." Hiên Viên Thành vẫn rất lo lắng cho An Lâm, đề nghị.

Đại Bạch nghe vậy thì thân thể run lên, lè lưỡi chớp mắt tỏ vẻ dễ thương với An Lâm, nó phải liều mạng lấy lòng.

Cô có chút hoảng loạn, chẳng lẽ những chuyện cô nói, những việc cô làm trong ba buổi tối kia đều bị An Lâm biết hết?

Hứa Tiểu Lan nghe vậy thì ngẩn ra, gương mặt đẹp đẽ như bạch ngọc trở nên đỏ ửng, bàn tay nhỏ trắng nõn siết chặt.

Hắn đưa mắt nhìn mọi người đứng xung quanh một lượt, nhẹ giọng nói: "Có mọi người ở bên cạnh tôi, thật tốt!"

Không có khối băng chống đỡ, thân thể An Lâm chậm rãi ngã xuống nền đất cứng.

Mọi người thấy vậy liền bị dọa cho giật mình, lập tức tiến lên đỡ An Lâm dậy, Hứa Tiểu Lan dùng bàn tay mềm mại trắng nõn áp vào lồng ngực An Lâm, hơi nóng tinh túy ấm áp từ ngọn lửa trong lòng bàn tay cô chảy vào thân thể hắn, sưởi ấm thân thể hắn, khai thông đống kinh mạch đã bị đông đến cứng như băng của hắn.

"Cám ơn, tôi không sao!" An Lâm cảm kích nhìn Hứa Tiểu Lan, tự mình đứng vững thân thể.

Thân thể khôi phục rất nhanh, xem ra trận đông lạnh này cũng không để lại di chứng, điều này khiến hắn an tâm thở phào.

"Quá tốt, Lâm, rốt cuộc con cũng tỉnh!"

An Minh Xuyên kích động ôm lấy An Lâm: "Nghe lời cha nói, sau này đừng tu luyện loại công pháp này, quá dọa người..."

"Được, con đã nghe cha càu nhàu suốt ba ngày rồi, sau này con không luyện nữa là được." An Lâm mỉm cười, trả lời.

An Minh Xuyên ngạc nhiên nói: "Con bị đông lại mà còn có thể nghe được chúng ta nói chuyện sao?"

An Lâm cười gật đầu một cái: "Dĩ nhiên, con có thể thấy, cũng có thể nghe được."

Khối băng trong suốt giá rét xuất hiện vết nứt, sau đó bể tan tành giống như thủy tinh, băng vụn rơi xuống mặt đất.

Rắc rắc...

Chuyện mà chó tôi nói ở chòi nghỉ mát không bị anh An nghe được phải không? Anh An có hiểu là tôi đang dụng tâm lương khổ không?

Đại Bạch núp phía sau An Minh Xuyên, có hơi chột dạ nhìn An Lâm.

Hứa Tiểu Lan có chút khẩn trương lại có chút mong chờ nhìn khối băng quanh thân An Lâm đang dần tan chảy, hận không thể đốt thêm một cây đuốc, khiến nó tan nhanh một chút.

"Hơ... quả nhiên là có hòa tan sau ba ngày, vậy tôi cũng không lo lắng nữa." Hiên Viên Thành thấy vậy thì thở phào một cái.

An Minh Xuyên sửng sốt: "Thịt chó? Hình như ở thủ đô rất ít nơi bán thịt chó."

Cuối cùng An Lâm cũng dùng ánh mắt khóa chặt cơ thể Đại Bạch, quỷ dị cười một tiếng: "Không cần, Đại Bạch nặng đến mấy trăm ký cơ mà, đủ chúng ta ăn rồi..."

Mọi người: "..."

Thân thể Đại Bạch run một cái, nó lập tức xoay người, nhấc chân chạy!

"Cậu còn muốn chạy?" An Lâm lạnh lùng cười, lưng hắn vươn ra đôi cánh trắng xông về phía Đại Bạch nhanh như gió táp.

Đuôi chó trắng như tuyết của Đại Bạch bị hắn nắm lấy, toàn bộ cơ thể bị giật mạnh về phía sau.

"Tha mạng! Anh An, tôi chỉ là muốn tốt cho anh thôi, gâu gâu gâu!" Đại Bạch bị dọa đến mức mặt chó trắng bệch, lớn tiếng gào thét trong đau khổ.

"Ha ha, lúc cậu quyết định làm ra chuyện đó, sao không nghĩ đến kết quả sau khi tôi ra ngoài."

An Lâm cười lạnh, không chút chần chờ mà tung quả đấm vào người Đại Bạch.

Gió lớn mưa rào! Sấm sét nổ vang! Trời băng đất lửa!

Rào rào rào... Ầm ầm ầm... Đùng đùng đùng... Phụt phụt phụt...

Rào rào rào... Ầm ầm ầm... Đùng đùng đùng... Phụt phụt phụt...

Tiếng hét thảm mang theo vô vàng hối hận của Đại Bạch vang đến tận mây xanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận