Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 970: Dạo chơi trên trái đất mới

Hắc Linh Xà rời đi, đám người Đề Na lập tức xông tới trước mặt An Lâm.

"Người khổng lồ An Lâm, anh không sao chứ?" Đề Na lo lắng hỏi, hỏi xong cô còn không quên sắc sắc làm một thuật pháp trị liệu cho An Lâm, nói xong còn không quên săn sóc mà đối An Lâm thi triển trị liệu thuật.

"Không sao đâu, chỉ bị thương nhẹ thôi." An Lâm cười xoa cái đầu nhỏ xíu của Đề Na.

"Anh An, cái chiêu Hạch Bạo Quyền vừa nãy của anh thật sự rất tuyệt đó, gâu!" Đại Bạch vỗ móng vui vẻ nói.

Hiên Viên Thành vô cùng đồng ý gật đầu nói: "Quả thật rất tuyệt, dung hợp hoàn mỹ những thuộc tính năng lượng khác nhau lại thành một, khiến bản chất của thuật pháp thay đổi, sau đó kích nổ chúng, đúng là quá tuyệt vời!"

Lúc này, Bạch Linh Xà cũng đã đi tới, mặt cô hiện lên vẻ xin lỗi: "Tiền bối An Lâm, tôi xin lỗi, tôi không ngờ chị Hắc lại không biết nhẫn nhịn vậy, sau khi về tôi sẽ khuyên chị ấy, sẽ không để chuyện hôm nay tái diễn nữa đâu."

An Lâm nhìn cô gái ngoan ngoãn trước mặt, trong lòng vô cùng cảm khái, sao mà hai chị em này có tính cách khác nhau lớn như vậy chứ, sao Hắc Linh Xà không học Bạch Linh Xà cách làm rắn cho đàng hoàng nhỉ.

"Vậy cô phải khuyên bảo Hắc Linh Xà cho nhiều vào, mọi sự dĩ hòa vi quý, hòa khí phát tài, hiểu không?" An Lâm thấm thía dạy dỗ.

Bạch Linh Xà xé ra một lối đi không gian, dẫn theo Bích Quỳnh à Tử Dương rời đi.

Chỗ thiếu hụt trên trái đất hoặc là những uy hiếp tiềm tàng đều đã bị dọn dẹp sạch sẽ.

"Tôi còn vài chuyện phải xử lý nữa, tiền bối An Lâm, tôi xin lỗi nhé, sau này... chúng ta gặp lại sau nhé." Bạch Linh Xà lưu luyến nói lời từ biệt.

Chuyện này tới cuối cùng đã được giải quyết một cách viên mãn.

Trong lòng họ đều nghĩ, lúc nào thì Bạch chủ mới quả đoán và khí phách như Hắc chủ được chỉ.

Nguyên khí trở nên dày đặc hơn, sẽ âm thầm lặng lẽ ảnh hưởng tới thân thể của các sinh linh.

"Được! Yên tâm đi, tôi chắc chắn sẽ bảo chị Hắc suy nghĩ cẩn thận lại mọi chuyện!" Bạch Linh Xà gật đầu thật mạnh, đôi mắt linh động trong suốt tràn đầy vẻ kiên định, hiển nhiên cô đã cho đây là một nghiệm vụ mình phải hoàn thành.

Ngày sau, thế giới này sẽ nghênh đón một thời kì tu tiên mới.

Tại sao Bạch chủ không theo Hắc chủ hoạc cách làm một con rắn đúng chuẩn nhỉ.

Bích Quỳnh Nữ Đế à Tử Dương Chiến Đế thấy cảnh này, tim mệt quá

An Lâm và bọn Hiên Viên Thành, cũng quay trở về núi Bắc Vụ nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau, truyền thông trên thế giới đều đưa tin.

"Ừ, cô đi đi." An Lâm gật đầu.

Cơn lốc, động đất, sóng thần, núi lửa bùng nổ... không biết bao nhiêu tin tức về thiên tai xuất hiện.

Đêm nay, đối với hầu hết sinh linh trên thế giới này mà nói, là một đêm vô cùng kì lạ.

Một vài sinh linh không có đủ tư chất để tu tiên, có lẽ sẽ nhờ đây có được cơ hội bước vào thế giới tu tiên, cho dù không có tư chất, thì thể năng và các phương diện khác cũng sẽ được tăng lên.

An Lâm, Hiên Viên Thành, Đại Bạch, Đề Na, đồng thời liên hệ với Thiên Đình, định nhờ thần tướng mở cửa hai giới đón họ trở về.

Muốn làm họ hoàn toàn bình tĩnh lại, chỉ có thể để thời gian chứng minh tất cả.

Đại Bạch: "..."

An Lâm bất đắc dĩ nhìn lâm loài người trên trái đất lâm vào khủng hoảng, thật muốn nói là tận thế, thì hôm qua đã bị họ giải quyết. Còn về cái gọi là tận thế thiên tai, chỉ là do đêm qua trình tự của thế giới được tăng lên, vì thế xảy ra vài biến đổi, sau này sẽ không xuất hiện nữa.

Cứ như vậy, mọi người mặt xám mày tro trở về nhân gian.

Toàn bộ thế giới đều bùng nổ, các lời tiên đoán về tận thế xuất hiện, thậm chí ở những khu vực còn xảy ra bạo loạn.

Đề Na vô cùng hứng thú với thế giới này, nếu giờ không thể về Thiên Đình, vậy An Lâm quyết định sẽ dẫn cô đi du lịch thế giới này.

"Tôi đi gặp cha tôi, sau đó sẽ đi trải nghiệm các nơi với Tiểu Na."

"Tôi đi Bộ phát triển khoa học kỹ thuật dạo nhé, bạn học An Lâm, cậu có tính toán gì không?" Hiên Viên Thành mở miệng hỏi.

Đương nhiên, những chuyện này nói ra cũng không ai tin.

Hiên Viên Thành thở dài một tiếng: "Là cái người trong rất khí phách tên Tây Lý Nhĩ đó làm nhỉ?"

An Lâm nhìn mà mặt đen thui lại luôn: "Mẹ nó! Dùng một kiếm mở cửa trời con mẹ nó ấy! Sao hắn làm màu tạo nghiệt, mà chúng ta lại phải thừa nhận hậu quả chứ?"

"Có lẽ là vì hắn là đại lão nhỉ, gâu!" Đại Bạch cũng vô cùng bất đắc dĩ.

Khi họ phát hiện ra một năm đã trôi qua, mà chẳng có gì xảy ra, tin đồn tận thế sẽ tự nhiên biến mất.

An Lâm: "..."

Con đường giữa hai giới đang được tu sửa, bây giờ không thể mở cửa.

Kết quả họ nhận được tin tức làm họ hết cả hồn:

"Được đó, được đó, tôi muốn dạo chơi khắp trên quê hương của người khổng lồ An Lâm!" Đề Na tỏ ra vô cùng hưng phấn, cô lập tức biến hoá thành một thiếu nữ tóc vàng mắt xanh.

"Ôi... Tiểu Na, cô như thế này..."

An Lâm tỏ ra ngạc nhiên nhìn thiếu nữ.

Thiếu nữ có một mái tóc màu vàng uốn sóng dài tới hông, dưới ánh mặt trời vô cùng lấp lánh, đôi mắt màu xanh như viên ngọc sáng ngời, da thịt trắng muốt, eo nhỏ chân dài, diện mạo đẹp tới không thể xoi mói

Đề Na kéo tay An Lâm, cười tươi như hoa, dùng giọng nói như chuông bạc của mình hỏi: "Hì hì, người khổng lồ An Lâm, tôi biến thành thế này, loài người sẽ không thấy lạ đúng không, có phải tôi thông minh lắm không nè?"

Khoé miệng An Lâm hơi nhếch lên: "Không, con người vân sẽ thấy kì quái thôi."

"Tại sao?" Đề Na không hiểu cho lắm.

An Lâm nói: "Họ sẽ khó hiểu, sao thế giới lại có một cô gái hoàn mỹ vô khuyết thế này!"

Gương mặt đang cười của Đề Na hơi ửng hồng: "Người khổng lồ An Lâm, anh khen Tiểu Na như vậy thật sự ổn à?"

Hai người và một chó cứ thể đắm bình trong không gian này.

Gió và bầu trời nơi đây vô cùng yên tĩnh tường hoà.

Đề Na không chỉ nhìn thấy được sự phồn hoa của đại lục Thái Sơ, còn thấy được nét đẹp mênh mông của trái đất, vả lại, cô còn có được một thế giới Thần Kính tiềm lực vô hạn.

Hắn đã từng hứa với Đề Na, dẫn Đề Na ngắm nhìn thế giới tươi đẹp. Lời hứa này, cuối cùng đã thành hiện thực, lại còn vượt mức nữa chứ.

An Lâm thấy Đề Na vui vẻ như vậy, trong lòng cũng cảm khái không thôi.

An Lâm im lặng nghe, giọng hát của Đề Na vô cùng dễ nghe, ngọt ngào động lòng, làm người ta vô cùng sảng khoái, nghe cô hát không khác gì là đang hưởng thụ.

Dọc theo đường đi, Đề Na vô cùng thích thú trước những thương phẩm được bày bán, cô thích hàng mỹ nghệ tinh xảo, cũng thích sản phẩm điện tử, cũng rất hứng thú với thời trang, cô như một đứa trẻ tò mò, đi đâu cũng nghiên cứu khắp nơi.

Tất thảy mọi thứ, với cô mà nói đều vô cùng mới lạ.

Với những người đi đường mà nói, cô cũng là một phong cảnh tuyệt đẹp, cho dù có bộ đồ ẩn thân che dấu khi tức và giảm thấp mức độ tồn tại, thì dung mạo của cô vẫn khiến không ít người phải ao ước.

Nếu không phải nhìn thấy bên cạnh cô có một người đàn ông và một con chó, nói không ngừng đã có không ít người tới gần cô.

Sau này, họ đi thăm cố cung văn hoá sâu đậm, còn thuận tay tiêu diệt mấy con quỷ. Cuối cùng họ đi tới Vạn Lý Trường Thành, họ đứng trên đó, nhìn tường thành liên miên không dứt.

Bọn họ còn đi lên Hoa Sơn, thiếu nữ nhẹ nhàng đạp lên những bậc thang dốc, tung tăng nhảy múa, khiến các hành khách đi theo sau vô cùng hoảng sợ.

Lỡ đâu cô gái bất cẩn té thì họ cũng xui theo luôn!

Sau khi chơi mệt, họ đi tới thành phố Yading có phong cảnh như tranh nghỉ ngơi.

Đề Na nằm trên cái giường được ngưng tụ từ mây, nhìn rừng phong lá đỏ và núi tuyết trắng noãn, cô khẽ hát khúc ca dao mình vừa nghe được dưới nhân gian: "Bầu trời mênh mông, ấm áp như nước, gió thổi mây bay. Từ khi nhìn thấy thế gian này, lưu luyến không quên, nhìn chân trời xa xa trước mắt, lòng ta nguyện vượt lửa qua sông ngắm nhìn nó một lần..."

Họ xuyên qua những con phố bán hàng phồn hoa.

Cứ như vậy, hai người dẫn theo Đại Bạch phiên bản nhỏ, vô cùng vui vẻ đi dạo phố.

An Lâm ngẫm nghĩ lát, đưa một bộ đồ ẩn thân cho Đề Na, đó là một món pháp khí tạo hình khá là xinh đẹp, có thể che dấu khí tức, khiến mọi người bỏ qua mình.

Cô gái xinh đẹp không giống con người này, cho dù là tiên nữ cũng không đẹp được thế nữa là.

Đề Na đi ra ngoài thế này, chắc chắn sẽ khiến thế giới chấn động.

"Không phải khen cô đâu, tôi nói thật đó!" An Lâm nghiêm túc nói.

Không biết qua bao lâu.

"Người khổng lồ An Lâm, chúng ta ra nước ngoài chơi đi!" Đề Na đột nhiên nói.

An Lâm hơi sửng sốt, mỉm cười đầy nuông chiều: "Được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận