Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 2190: Kỳ quái, thật là quá kỳ quái

Giờ khắc này Thiên Thần Quang Minh rất muốn mắng Thiên Thần Hải Dương.

Cái Thiên Thần Hải Dương này, sao mỗi ngày đều luôn nghĩ cách chơi khăm đồng đội thế?

Tốt xấu gì thì lúc trước ta vẫn cùng các ngươi kề vai chiến đấu với An Lâm, làm sao lại có thể nói biến sắc mặt liền biến sắc mặt, thiên thần chí cao không cần uy nghi nữa sao?!

Trong lòng Thiên Thần Quang Minh đã sớm mắng Thiên Thần Hải Dương trăm ngàn lần, nhưng trên mặt thì vẫn giữ vững vẻ mặt trấn định, thân thiện cười nói: "Chúng ta có cùng địch nhân, bây giờ liền nội chiến, sợ là sẽ làm cho địch nhân chê cười."

Thiên Thần Hải Dương nghe vậy vẫn không nao núng: "Bây giờ không nhân cơ hội ép ngươi tung ra đạo bản thể cuối cùng, thì chúng ta mới thực sự đáng cười đấy."

Thiên Thần Quang Minh: "..."

Thiên Thần Thiên Không cảm thấy Thiên Thần Hải Dương nói rất có lý.

Hai đại thiên thần quyền hành chí bọn họ đều đã bị ép phải tung ra đạo bản thể cuối cùng rồi, nếu như chỉ lấy Nguyệt Đồng Thần thành để xả giận, thì không phải là chê cười sao? Quá là đại tài tiểu dụng!

Vậy phải làm sao bây giờ?

Chẳng lẽ cô thật sự phải tung ra đạo bản thể cuối cùng của mình ở chỗ này?

Thiên Thần Quang Minh thấy cảnh tượng trước mắt thì khẽ thở dài một hơi.

Lúc trước cô một mình đối mặt với hai đại thiên thần chí cao, đã suýt nữa phải mở ra đạo bản thể cuối cùng rồi, nhưng may thay là An Lâm lại xuất hiện. Mà bây giờ, còn có thêm cả Thiên Thần Sinh Mệnh chí cao nhàm vào cô, cô đầu còn cơ hội nào để tránh thoát?

Thiên Thần Sinh Mệnh không nói một lời, mà lại len lén súc tích lực lượng, hành động này cũng đã làm rõ suy nghĩ của cô bây giười. Trên bầu trời bắt đầu xuất hiện gợn sóng kỳ dị kích động, phong tỏa không gian trong vòng ngàn dặm. Một loạt đại dương vô cùng mênh mông bắt đầu xuất hiện, vờn quanh Thiên Thần Quang Minh.

"Cực Hạn Thiên Thần Thuật, Lưỡng Giới Quang!"

Nếu như chờ Thiên Thần Quang Minh lột xác thành công, cho dù bọn họ ép Thiên Thần Quang Minh tung ra đạo bản thể cuối cùng, mà bọn họ đã không thể sử dụng đạo bản thể cuối cùng nữa, thì đoán chừng là sẽ bị đối phương phản sát.

Không... Cô không thể lãng phí nó được!

Lúc này, ba vị thiên thần quyền hành chí đều có chung một suy nghĩ!

Nói theo cách khác, bây giờ là thời cơ tốt nhất để ép Thiên Thần Quang Minh đưa ra con át chủ bài cuối cùng.

Cô phát hiện chỉ có khởi đầu là thuận lợi, quá trình và kết cục đều cực kỳ hỏng bét!

Cũng vào giờ khắc này, công kích của ba đại thiên thần chí cao đã rơi xuống như mưa.

Nên tới thì vẫn sẽ đến, vốn là muốn ép An Lâm tế hiến sinh mệnh lần cuối, để cho ba vị thiên thần chí cao bị áp chế, cô lại nhân cơ hội chạy trốn, nhưng không ngờ rằng kế hoạch lại đổ bể.

Năng lượng của các thiên thần chí cao va chạm, lần nữa rung chuyển toàn bộ đại lục!

Hai cái đồng tử của Thiên Thần Quang Minh nở rộ ra quang minh bất khuất, hơn nữa tràn đầy hi vọng.

Chùm sáng Tử Kim sáng lóa vòm trời, lấy tốc độ cực kỳ đáng sợ và khí thế cực kỳ cường hãn, không thể tưởng nổi, vụt chạt thật xa.

Trận truy đuổi giữa các thiên thần chí cao vẫn đang tiến hành.

Dù sao thì đám liên quân Phá Thiên không thể hiểu nổi.

Nhưng bọn hắn biết, kết quả của trận chiến này, tuyệt đối sẽ thay đổi hướng đi của cả đại lục Thái Sơ, kinh động tất cả sinh linh của đại lục Thái Sơ.

Bọn họ đã sẵn sàng để hi sinh, nhưng tại sao cái mấy thiên thần chí cao lại quay sang đánh nhau nữa vậy? Nội chiến vui vậy ư?

Đó là những thương tổn còn lại sau khi cuộc chiến đấu kết thúc, cùng với di chứng của kiệt lực, nếu như muốn bình phục hoàn toàn, sợ là phải điều dường trong khoảng thời gian không ngắn.

Trên Nguyệt Đồng Thần thành, liên quân Phá Thiên đang tiến vào trnjg thái chuẩn bị chiến đấu liền sợ ngây người.

Đúng, bây giờ hắn vẫn không thể nghỉ ngơi, hắn phải mau sớm khôi phục thực lực, sau đó trở về, nếu không Nguyệt Đồng Thần thành sẽ phi thường nguy hiểm.

Bây giờ cần thiết nhất là phải làm rõ tình huống bây giờ.

An Lâm không suy nghĩ nhiều thêm, hắn hết sức khó khăn mở hai mắt ra.

Vui đến mức phải chiến đấu ngay tại đại bản doanh lớn nhất của mình ư?

Thế giới Kính Thần.

An Lâm đang ở trong một mảnh tối tăm.

Ý thức của hắn dần dần rõ ràng, cảm giác được toàn thân truyền đến đau đớn đến mức tê liệt.

Chẳng qua là việc này cũng không ảnh hưởng đến niềm vui của bọn họ, nội chiến thì càng hay, tốt nhất là bốn thiên thần quyền hành chí cao kia đồng quy vu tận đi, như vậy thì bọn họ sẽ không phải chiến đấu nữa!

Bọn họ không biết cuộc chiến đấu này khi nào mới kết thúc.

Đám liên quân Phá Thiên đều khẩn trương mà xem cuộc chiến.

Nhưng may mắn là, cuộc chiến giữa các thiên thần chí cao sẽ không lan đến gần Nguyệt Đồng Thần thành nữa. Bởi vì chùm sáng tử kim kí đang bay vọt về hướng đông, mà ba thiên thần có lực lượng cực kì khủng bố, đều phóng thuật pháp về phía Đông.

Song, lúc An Lâm cố gắng mở hai mắt ra, cảnh tượng đập vào mắt lại làm cho hắn có phần sững sờ và mơ màng...

Gió nóng vù vù như đao cạo tới.

Trước mắt là một mảnh cát vàng đầy trời.

Hắn ngồi dậy, phát hiện dưới đất là hạt cát nóng rát, trước mắt là lần sa mạc hoang vu.

Trên bầu trời là mặt trời chói chang vô tình thiêu đốt mặt đất, không khí khô ráo, cát mịn nóng bỏng, mặt đất không có một ngọn cỏ, cùng với bão cát cuồn cuộn nổi lên, đều đang chứng tỏ hoàn cảnh ở cái chỗ này vô cùng ác liệt.

"Mình đang ở... sa mạc?!"

An Lâm có phần ngẩn ngơ, hắn nhớ được là hắn bị Đề Na kéo vào đây mà.

Đề Na thân là Sáng Thế nữ thần, không đặt hắn ở tiên cảnh đầy đủ nguyên khí còn chưa tính, chí ít cũng phải cho hắn ở trong một căn phòng chứ?

Trực tiếp ném hắn vào sa mạc hoang vu là có ý gì?

Theo lý mà nỏi, không phải cảnh giới Phản Hư đều có thể Ích Cốc sao? Đề Na sao lại muốn ăn con chuột xấu xí như thế này? Chẳng lẽ nó ngon lắm à? Đề Na là muốn hắn nếm thử đặc sản ở thế giới Kính Thần hay sao?

Cái con mẹ nó chuyện gì thế này?!

Nữ Thần Sáng Thế ăn con chuột?

An Lâm há to miệng, đầu óc trống rỗng.

Cô nàng yêu tinh này hưng phấn tán dương, sắc mặt còn có vẻ dương dương đắc ý, cùng với dáng vẻ thèm ăn nuốt nước miếng.

Đề Na cười khanh khách nói: "Tôi săn thú hồi lâu mới tìm được nó đó. Đây là Cuồng Sa Bát Thử, chất thịt rất ngậy, ăn được, ngon hơn mấy thứ như rắn cát, rết độc nhiều!"

"Người khổng lồ An Lâm, tôi ở chỗ này. " một cái âm thanh lanh lảnh truyền đến từ đàng xa.

Một cô nàng tinh linh xinh đẹp đến mức khó có thể hình dung, chạy tới từ đàng xa.

Hai tròng mắt màu xanh biếc linh động đến cực điểm, chóp mũi cao ngất như ngọc, hai lỗ tai nhọn dài, đôi môi anh đào nhỏ nhắn đầy đặn, đôi cánh kim quang mỏng như cánh ve vừa trông rất thánh khiết... Hết thảy đều là dáng vẻ quen thuộc kia.

Đề Na ở trạng thái hình người, thật sự quá đẹp!

Chẳng qua một cô nàng tinh linh xinh đẹp tới cực điểm thế này, sao lại cầm trong tay một con chuột quái dị vừa to vừa xấu xí như thế kia chứ?

"Cô đây là... " An Lâm trừng lớn hai mắt, nhìn Đề Na nắm đuôi con chuột khổng lồ, nở nụ cười ngây thơ đáng yêu, An Lâm không khỏi ngây người như phỗng.

So với việc Đề Na không cho hắn ở trong phòng, còn khó hiểu hơn gấp bội.

TÌnh huống này cũng quái lạ quá đi chứ!

"A, anh nói cái này hả? " Đề Na giơ con chuột lên, con chuột điên cuồng vùng vẫy, "hoa cúc" còn mở ra, chảy xuống chất lỏng màu lục.

Thật ra thì hắn có thể vận dụng lực lượng, khuếch tán âm thanh tới chỗ xa hơn, nhưng bởi vì bây giờ sử dụng lực lượng, sẽ ảnh hưởng đến việc khôi phục của mình, thế nên hắn liền bỏ đi ý nghĩ kia.

Âm thanh quanh quẩn khắp sa mạc, rất nhanh đã bị bão cát che dấu.

An Lâm cao giọng hô lớn.

"Cô đang ở đâu?"

"Tiểu Na!!"

"Tiểu Na!"

An Lâm thấy Đề Na đã khẩn cấp nổi lửa lên nướng, liền suy đoán chắc là như vậy.

Một lúc lâu sau, rốt cuộc Đề Na đã nướng chín rồi.

"Tới, người khổng lồ An Lâm, ăn một miếng đi."

Đề Na đưa một miếng thịt chuột nướng to cho An Lâm.

An Lâm nhận lấy miếng thịt chuột nướng xấu xấu, có phần mong đợi mà cắn một miếng.

Cảm giác chua xót và sềnh sệch kỳ dị đột nhiên tràn đầy khoang miệng.

"Phốc...!!"

"Phi phi phi!!"

"Cái vị gì thế này?!"

An Lâm phun ọe hết ra ngoài!
Bạn cần đăng nhập để bình luận