Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 907: Lần độ kiếp đâm đầu vào chỗ chết

Trời đất biến đổi, nguyên khí mãnh liệt.

Nếu như đổi lại thành trước kia, đám thầy trò nhất định sẽ cảm thấy sợ hãi.

Nhưng hôm nay, bọn họ đều hết sức lạnh nhạt nhìn về phía ngoài cửa sổ, giống như đã thành thói quen.

"Lại có người muốn độ kiếp sao?"

"Đúng vậy, hơn nữa nhìn quy mô này, hẳn là cảnh giới Hóa Thần độ kiếp lên cảnh giới Phản Hư, tình huống rất giống với lúc tên Lang Thần kia độ kiếp."

"Ha ha... Chắc chắn đây không phải là sinh viên trường chúng ta, lại là đám thú sủng kia của An Lâm học trưởng ư?"

"Chắc chắn là cái con Tuyết Hồn thú cực kỳ đáng yêu kia độ kiếp rồi, chao ôi... thật muốn đi xem." Có nữ sinh viên nói với vẻ mặt mong đợi.

"Nếu không chúng ta xin phép đi, nói là kỳ sinh lý tới, được chứ?" Một nữ sinh khác sc đỏ bừng cả mặt, nhưng lại đánh lên dũng khí lên tiếng đề nghị.

"Hẳn là tới xem đám thú sủng của An Lâm độ kiếp rồi, mỗi lần thầy ấy đều có mặt, từ đó có được linh cảm..."

"Ồ..." Đám sinh viên bừng tỉnh ngộ ra, ý là được tự do hoạt động rồi.

Đám sinh viên trong lớp đều đần mặt ra.

Lớp trưởng trầm ngâm ba giây, đoạn nói: "Thầy ấy làm vậy là đang khuyên bảo chúng ta phải biết nắm bắt duyên phận, thế nên cứ đi làm chuyện mà mười muốn đi, có gắng bắt được phần duyên phận kia!"

Các sinh viên khác đều mang vẻ mặt mơ màng, sao thầy giáo lại đột nhiên nói đến vấn đề này chứ?

Cứ như vậy, khu vực độ kiếp dần dần có một nhóm quần chúng cắn hạt dưa tụ tập.

Vị nữ giảng viên trên bục giảng như mắc nghẹn ở trong ngực, tôi xin các chị đấy, lúc thảo luận có thể nhỏ giọng hơn một chút không? Tôi không phải là kẻ điếc đâu!!!

Cứ như vậy, trong nháy mắt cả lớp học không còn ai nữa...

"Ừm... chuyện do vận mệnh của thầy sắp đặt đã xuất hiện, nên thầy ắt phải bắt được cơ hội này, đây là thời khắc tốt nhất để thầy ngộ đạo. Thế nên, tiết này tự học, hẹn gặp lại nhé các em!" Chàng trai ha hả cười một tiếng, vạch mở con đường không gian ngay tại chỗ, quang minh chính đại bước vào cánh cửa không gian, biến mất không thấy đâu nữa.

Tại phòng học khác, một chàng trai đang hào hứng nói về luật nhân quả bỗng liếc mắt nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ, cười nhạt: "Các bạn học, khi mà các bạn cho rằng người mà vận mệnh sắp đặt đã xuất hiện, thì không cần do dự, hãy quyết đoán đuổi theo, nếu không sẽ chỉ có sự hối hận và tiếc nuối là lưu lại."

"Vậy chúng ta..."

Phó hiệu trưởng Ngọc Hoa nhìn Tuyết Trảm Thiên và An Lâm ở trung tâm khu vực độ kiếp, khẽ cau mày: "Sao tên An Lâm này còn đứng ở bên cạnh, không sợ quấy rầy đến Tuyết Trảm Thiên độ kiếp sao?"

"Mặc dù cảm thấy những lời thầy ấy nói rất có lý, nhưng mà, thầy ấy đang quang minh chính đại bỏ tiết sao?"

Mệnh Duyên Thiên Tiên mới vừa bỏ tiết chạy tới đây mang ánh mắt đầy thâm thúy, nhìn bóng dáng kia, mỉm cười nói: "Xem ra, bạn học An Lâm lại muốn biểu diễn một cái gì đó đầy bất ngờ cho chúng ta xem rồi."

Có thể có cơ hội trở thành quần chúng cắt hạt dưa, con mẹ nó chứ, làm gì có ai có thể cứ ngồi ngốc ở trong phòng học được!

bốn phía xung quanh ngọn núi này, có giáo viên thi triển kết giới, tránh cho lôi uy không đến gần các sinh viên vô tội.

Rầm rầm rầm...

Vẻ mặt An Lâm vui mừng, một đám thầy trò trong trường học thì lại mang vẻ mặt ngờ ngệch, không hiểu chuyện gì xảy ra.

Ầm!

Từng tia sét vàng chói tựa như những con Kim Long bay lượn ở phía trên bầu trời, phóng ra lôi uy cực kỳ đáng sợ.

Sau đó, nó lại bắt đầu chỉ vào bầu trời rồi chửi ầm lên.

Phía trên bầu trời, mây đen giăng đầy, cả bầu trời đều tối sầm xuống.

Ầm! Tia thiên lôi thứ hai rơi xuống, đáng tiếc là, tia thiên lôi này chỉ so mạnh hơn một chút với tia thiên lôi trước đó, hoàn toàn là dựa theo quy luật gia tăng, điều này làm cho Mênh Duyên Thiên Tiên có phần thất vọng.

Mệnh Duyên Thiên Tiên cầm lấy một hòn đá thủy tinh dùng để lưu ảnh điên cuồng quay chụp, kích động nói: "Bây giờ Tuyết Trảm Thiên bắt đầu khởi xướng đợt công kích thứ hai với ông trời, liệu ông trời có tức giận hay không đây? Uy năng của lôi kiếp liệu có gia tăng không?"

" Thú sủng của bạn học An Lâm... đều đặc sắc như thế sao?" Phó hiệu trưởng Ngọc Hoa nghe thấy những lời mắng chửi khó nghe kia, trong lòng lập tức có cả vạn con thần thú chạy qua như điên.

Tuyết Trảm Thiên vẫy đôi cánh nhỏ, bay lơ lửng trên không trung, chỉ cánh hướng lên bầu trời, chửi ầm lên: "Ôi cái đệch *&T% MMp..."

Một tia lôi quang kim sắc phá vỡ phía chân trời, rơi vào trên người Tuyết Trảm Thiên.

Lôi uy kinh khủng đánh lên thân thể tròn trịa tựa như thịt viên, điên cuồng phá hủy thân thể của nó.

Tuyết Trảm Thiên cười ha ha: "Ha ha ha ha... Thiên kiếp cùi bắp, có giỏi thì đánh mạnh hơn nữa đi! Chỉ với loại công kích trình độ này, ông đây còn có thể hứng thêm cả vạn phát nữa!!!"

Trước lúc độ kiếp, chỉ vào bầu trời chửi mắng một trận là cái thao tác gì đây? Trông dở hơi hết sức!

Mệnh Duyên Thiên Tiên thấy Tuyết Trảm Thiên chỉ vào bầu trời chửi ầm lên, hai mắt sáng ngời, mở màn kinh diễm như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên thấy hắn được chứng kiến.

Độ kiếp lên cảnh giới Hóa Thần cần phải hứng bảy bảy bốn mươi chín tia lôi kiếp, độ kiếp lên cảnh giới Phản Hư thì cần phải thừa nhận chín chín tám mươi mốt tia thiên lôi Kim Hư thì mới được, có thể nói là mức độ khó khăn hoàn toàn khác biệt. Coi như là thiên tài kinh tài tuyệt diễm, cũng có thể chết trong thiên lôi Kim Hư.

Hình như ông trời có điều xúc động, kim lôi bắt đầu cuồn cuộn.

Tuyết Trảm Thiên khinh miệt cười một tiếng, tiếp tục chửi bới.

Mỹ nữ tóc đen chân dài ngồi ở trên quyển sách khổng lồ kinh ngạc nói: "Con Tuyết Hồn thú này trông đáng yêu như thế, sao lại có thể mở miếng mắng chửi ra những lời thô bỉ như thế được chứ?"

"Cô Nguyệt Ảnh, đây gọi là nét đáng yêu tương phản đấy!" Một nữ sinh viên cười khanh khách lên tiếng giải thích, vẫn còn đang đầy hứng thủ dỏng tai lên nghe.

Nguyệt Ảnh Địa Tiên lặng linh nhìn nữ sinh viên kia, trong lòng tràn ngập nỗi lo lắng.

Những lời mà Tuyết Trảm Thiên mắng chửi người, quả thực là không hề trùng lặp, dủ chỉ là một câu, nhiều sinh viên đáng yêu như vậy ở một bên ăn hạt dưa học tập, liệu có bị "lây nhiễm" theo nó không đây?

Nếu như không cẩn thận bị dạy hư, các sinh viên vừa gặp mặt đã dùng thành ngữ để chửi mắng nhau như chơi domino, cô thực sự không dám tưởng tượng đến cảnh tượng ấy...

Từng tia thiên lôi rơi xuống, Tuyết Trảm Thiên giống như là một chiến sĩ bất khuất đang chống lại ông trời, không chỉ thi triển các loại thuật pháp phòng ngự, mà miệng còn càng không dừng được, bất kể có hiệu quả hay không, cứ mắng chửi cho đã đời đã rồi hẵng nói tiếc.

Uy lực của tia sét Kim Hư càng ngày càng mạnh, đến tia thiên lôi thứ bảy mươi, mỗi một tia lôi kiếp nổ tung, uy năng tản ra cũng có thể khiến toàn bộ vùng đất trong phạm vi chừng mười trượng đều hóa thành phấn vụn.

Đỉnh núi mà Tuyết Trảm Thiên đang đứng càng ngày càng thấp.

Có vị giáo viên hít sâu một hơi, đoạn nói: "Đây là lần đầu tiên tôi gặp phải trường hợp độ kiếp đâm đầu vào chỗ chết như thế này đấy!"

"Ôi... nó bị điên à? Tại sao nó lại hào hứng như thế?" Có sinh viên khó hiểu lên tiếng.

Theo tiếng hét to này của nó, vốn là đạo tâm có điều thiếu sót, đột nhiên lập tức viên mãn.

"Đến đây đi, hôm nay Tuyết Trảm Thiên tôi nhất định sẽ theo gió vượt sóng, một kiếm trảm trời!"

"Ha ha ha... thoạt nhìn ông trời đang rất tức giận!"

Ngoài dự liệu của mọi người chính là, Tuyết Trảm Thiên không hè có bất kỳ biểu cảm oán hận hay trách cứ nào, ngược lại còn cười lên ha hả, đồng thời hai mắt lóe ra tia sáng mà trước nay chưa từng có.

Ầm! Lôi đình kim sắc nổ tung, không ngừng truyền vào thân thể của hắn, sau đó lập tức bị khí hải của An Kỳ Lân nuốt trôi, trong nháy mắt đã bị ăn sạch.

Vô số người đều mở to hai mắt, khó mà tin nổi ngắm nhìn một màn trước mặt này.

"Hắn... Sao hắn lại dám...?!" Phó hiệu trưởng Ngọc Hoa cũng hít đầy một họng khí lạnh.

Chủ động ra tay trở ngại thiên kiếp, việc này sẽ khiến cho thiên kiếp trở nên càng thêm kinh khủng.

Cũng chính là bởi vì như thế, người độ kiếp mới cần được hộ pháp, tránh khỏi lúc độ kiếp được nhân tố bên ngoài quấy nhiễu.

Nhưng mà hôm nay, An Lâm lại chủ động đi làm phiền thú sủng của mình độ kiếp, đây là hành động muốn hại chết thú sủng của mình mà!

Một đám sinh viên và giáo viên đều ngẩn ngơ nhìn An Lâm và Tuyết Trảm Thiên ở trung tâm khu vực độ kiếp.

Bầu trời như thật sự nổi giận, tiếng sét trầm trầm vang lên như tiếng mãnh thú gầm thét.

Cuối cùng, mấy tia lôi đình Kim Hư cực kỳ mạnh mẽ bắt đầu hội tụ rồi hợp nhất lại, thả ra lôi uy kinh khủng đến mức cực điểm. Hào quang kim sắc xé rách mây đen, chói lòa cả thế gian, hư không xung quanh như bị rách nát, xuất hiện những cái khe đen nhánh, bầu trời cũng lảo đảo tựa như muốn sụp xuống.

Lúc này, một bóng dáng xuất hiện ở trước mặt Tuyết Trảm Thiên, mở ra hai cánh tay.

Tia thiên lôi thứ tám mươi, xé rách hư không, tựa như thần kiếm kim sắc trời giáng, lấy tốc độ cực kỳ khủng khiếp bổ tới phía Tuyết Trảm Thiên.

Nó đưa mắt nhìn sang chàng trai bên cạnh, trong ánh mắt tràn ngập sự mong đợi.

Thời gian dần trôi qua, Tuyết Trảm Thiên mắng chửi đến mức mệt mỏi.

Cả người Tuyết Trảm Thiên được một lớp băng tuyết màu trắng bao phủ, có thể khiến uy lực của thiên kiếp bị suy yếu đi, hơn nữa cường độ thân thể nó vốn đã cực mạnh, coi như là kháng lại hơn bảy mươi tia lôi đình, thân thể cũng không có bao nhiêu tổn thương.

Phó hiệu trưởng Ngọc Hoa đau lòng nhìn ngọn núi sắp bị sét đánh không còn, lặng yên cầm một quyển sổ nhỏ để ghi chép vào, lại có thêm một di sản cần được bảo vệ bị phá hủy... nhất định phải tìm An Lâm để bắt đền!!!

Cũng vào giờ phút này, thân thể tràn trề năng lượng của Tuyết Trảm Thiên bộc phát ra bá cột sáng năng lượng màu trắng, phóng thẳng lên cao, xuyên qua tầng mây, hẳn là chủ động đụng vào tia lôi đình kim sắc kia!
Bạn cần đăng nhập để bình luận