Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 2209: Cuối cùng cũng đưa ra quyết định quan trọng

Trước kia An Lâm còn đang phiền não, là vì sao sau khi chính mình thành Thiên Thần Hắc Ám, thủ hạ trước kia đều không có động thái gì, chẳng lẽ không có nổi một ai trung tâm với hắn?

Trước kia hắn không đến mức kém cỏi như thế chứ.

Bây giờ thì tốt rồi, rốt cuộc cũng có tiểu đệ đầu nhập vào thế lực của hắn rồi.

Nhưng mà hắn vẫn có chút không dám tin...

Aizzz, loại tâm trạng này thật sự rất mâu thuẫn.

Hắn bây giờ có ba loại lựa chọn, loại thứ nhất chính là bài binh tấn công Đông Thiên môn, nếu như Thiên Thần Quang Minh thật sự không có ở đó, hắn liền cho nổ Đông Thiên môn luôn, nếu như Thiên Thần Quang Minh ở, vậy thì liền trực tiếp lui binh, chuyện này cho qua.

Loại thứ hai là len lén chạy tới cổ vực Thái Sơ, phá hư kế hoạch của Thiên Thần Quang Minh, nếu là có cơ hội, xem thử có thể trực tiếp bắt lại Thiên Thần Quang Minh ở cổ vực Thái Sơ hay không.

Loại thứ ba là chuyện gì cũng không quản, làm như không biết, trở về ăn ngủ đánh đậu đậu.

An Lâm thấy hai sinh linh dở trước mắt thì hơi buồn cười.

An Lâm ném hai viên linh đan cao cấp cho rồi bộ đôi rùa thỏ.

"A a a a! Chiến Thần An Lâm, đừng có giết tôi, tôi chỉ đưa tin thôi! " Hải quy rút toàn bộ thân thể vào trong mai rùa, lớn tiếng xin tha.

"Tới, đây là cho phần thuởng của các ngươi."

An Lâm lấy lại tinh thần, nhìn co hải quy, tà mị cười một tiếng nói: "Ta đang suy nghĩ là... Tin tức quá quan trọng, có nên giết ngươi bịt miệng, tránh không để tiết lộ ra ngoài..."

An Lâm cười nhạt, xoay người rời đi.

An Lâm lâm vào trong trầm tư.

Cả hai run rẩy nhận lấy, cũng không dám ăn.

Lời vừa nói ra, hải quy và toàn phong hung thỏ đều gần như đóng băng.

Con hải quy cho là An Lâm đang tự hỏi, ngẩng đầu hỏi: "Ngài xem không hiểu?"

"Được rồi, ta chỉ đùa một chút mà thôi, ta sẽ không lạm sát sinh linh vô tội."

Hải quy vội vàng gục xuống: "Cung tiễn An Lâm lão tổ!"

"Hức hức hức... Đừng có giết tôi, tôi chỉ là chạy chân. " toàn phong hung thỏ dùng mai rùa làm như tấm chắn giơ lên chặn ở phía trước, lớn tiếng cầu xin.

Toàn phong hung thỏ vội vàng dập đầu: "An Lâm lão tổ thiên thu muôn đời, độc nhất vô nhị!"

Không có biện pháp, ai biết có phải là đại lão ban thưởng thuốc độc hay không?

"Trình Quang cung tiễn An Lâm Chiến Thần! " Đại thiên sứ khom mình hành lễ nói.

Giờ phút này thiếu nữ mang tâm sự nặng nề.

Thiếu nữ đeo mai kim quy, đang nằm ở trên bờ cát, hai tay hai chân mở ra thành một chữ 大, ngước mặt lên trời, phơi nắng.

"Thiên Thần Quang Minh bây giờ lợi hại như vậy, Thiên Thần Hắc Ám đại nhân sẽ khó đánh thắng được a? Nói cách khác, ta đây là chon trận doanh cuả kẻ bại?"

Đại thiên sứ Trình Quang thấy An Lâm không có địch ý với hai sinh linh kia, hiển nhiên cũng sẽ không làm khó bọn họ, liền để chúng nó rời đi.

Dù sao bây giờ cũng không có đường lui rồi.

Nói xong, hai con động vật này liền chạy đi như một làn khói.

Trừ khi người chủ nhân kia, không xem tin tức của cô, quay đầu trở về đi ngủ.

Đã nhận chủ nhân rồi, là không thể thay đôi.

Gả cho gà thì theo gà gả cho chó thì theo chó.

Lúc này, ở phía đông đại lục Thái Sơ.

"Hu hu hu... đáng lẽ là không nên làm gì hết, cái gì cũng không biết là tốt nhất, chung quy vẫn thấy đi theo An Lâm thì sẽ chết..."

Thiên Thần Ô Lam càng nghĩ lại càng hối hận, sao cô lại bị ma quỷ ám ảnh, muốn mật báo cho An Lâm chứ?

Quên đi.

Mai rùa dưới ánh mặt trời chiếu rọi xuống, lóng lánh kim quang, còn chói mắt hơn cả minh châu.

"Nếu không sau này sẽ trốn không thoát..."

" Nếu như Thiên Thần Quang Minh biết kế hoạch của mình bị phá hư, có thể hoài nghi ta không, bây giờ ta có nên chạy tới trận doanh đối địch luôn không?"

"Thiên Thần Hắc Ám đại nhân thật sự sẽ tin ta sao?"

Nguyệt Đồng Thần thành.

An Lâm trở lại trên giường nằm xuống.

Hắn muốn ngủ một lúc.

Bỏ xuống hết thảy mọi chuyện, nghỉ ngơi tốt một chút.

Suy cho cùng... Chẳng lẽ vì một cái tin tức hư vô mờ mịt như vậy, hắn thật sự mặc kệ nguy hiểm mà đi tới cổ vực Thái Sơ?

Cái gì mà cơ mật, cái gì mà đầu nhập vào, hoàn toàn đều chỉ là lời nói suông của Thiên Thần Ô Lam.

Ban đầu Thiên Thần Hải Dương muốn liên kết với hắn để đối phó với Thiên Thần Đại Địa, Thiên Thần Hải Dương cũng nói còn hay hơn hát, kết quả đến thời khắc mấu chốt, ngay cả người huynh đệ hắn luôn mồm gọi cũng muốn lừa bịp.

Nhưng mà...

Nếu như Thiên Thần Ô Lam nói là thật thì sao?

"Đa tạ Thiên Chúa đại nhân!!"

Hắc Vũ Đế Vương hưng phấn, vừa nói, vừa cúi đầu lạy An Lâm.

"Đây là loại đạo cuối cùng mà mình muốn theo đuổi..."

"A... lực lượng tuyệt đẹp nào đây, quả là ý nghĩa của sinh mệnh..."

Hắc Vũ Đế Vương hô to một tiếng, khí thế toàn thân tăng vọt, hắc ám ở trong người điên cuồng tuôn ra, hai cánh cũng trở nên càng thêm hắc ám thâm thúy.

An Lâm búng đầu ngón tay, một đạo hắc ám bắt đầu dung nhập vào trong cơ thể Hắc Vũ Đế Vương.

Trong lòng An Lâm đã quyết định, liền đi ra cửa.

"Hắc Vũ Đế Vương! " An Lâm hô lớn.

Một đoàn ám ảnh đột nhiên xuất hiện.

Ngay sau đó biến thành một cái có người đàn ông có cánh chim khổng lồ màu đen, ngoại hình tràn đầy uy nghi và khí chất của bậc đế vương.

"Thần ở, Thiên Chúa đại nhân có gì phân phó. " Hắc Vũ Đế Vương cực kỳ cung kính nói.

"Tôi có việc muốn rời đi tòa thành này, ông đi the con đường hắc ám, có thuộc tính tương tự với lực lượng của tôi, tôi liền ban cho ông một phần lực lượng hắc ám, cho ông giả trang tôi ở Nguyệt Đồng Thần thành, làm cho địch nhân cho rằng tôi vẫn còn ở Nguyệt Đồng Thần thành. " An Lâm nhàn nhạt cất giọng nói.

Hắc Vũ Đế Vương nghe nói như thế thì toàn thân run lên, trực tiếp kích động đến rơi nước mắt: "Thần, tuân lệnh!"

Ông ta biết phần lực lượng hắc ám này có ý nghĩa như thế nào.

Mặc dù là giúp đỡ An Lâm làm việc, nhưng ông ta có thể có được hắc ám bổn nguyên nhất, đối với việc tu hành của ông ta mà nói, thật sự là một cuộc đại tạo hóa!

Hắn cảm thấy hắn vẫn rất có sức hút!!

Thôi, Thiên Thần Ô Lam từng là thủ hạ của mình là điều chắc chắn! Nếu là thủ hạ của mình, cho dù không đi theo mình, cũng sẽ không chủ động tới lừa bịp mình đâu!

An Lâm lăn qua lộn lại, chẳng biết tại sao, hồi tưởng lại cảnh tượng Thiên Thần Lâm Ngọc chảy nước mắt nhìn, hắn liền hít sâu một hơi, trực tiếp ngồi dậy.

"Tại sao luôn xuất hiện những bài toán khó khăn như thế này chứ?"

"Aizzz..."

Thì nhất định phải phá hư kế hoạch củaThiên Thần Quang Minh a!

"Được rồi, không có chuyện gì nữa thì tôi đi đã, Nguyệt Đồng Thần thành liền nhờ vào ông."

Thân hình An Lâm chợt lóe, lập tức biến mất ngay tại chỗ.

Thiên Thần Quang Minh dùng đồ giả mạo để thủ Đông Thiên môn, An Lâm hắn liền học theo, chuẩn bị một cái đồ giả mạo để thủ Nguyệt Đồng Thần thành, dù sao cũng chỉ cần lừa gạt được kẻ địch là được.

Không bao lâu sau, trên Thiên Đình.

Bên trong cấm địa bí mật nào đó, có một cánh cổng ánh sáng biến ảo.

Tử Vi Đại Đế bất an nhìn An Lâm.

"An Lâm, cậu thật sự muốn đi cổ vực Thái Sơ ư? Bây giờ lối đi còn chưa mở ra đâu..."

Lời còn chưa nói hết, An Lâm liền mạnh mẽ cắm một cái tay vào trong cửa, hắc ám cắn nuốt toàn bộ quy tắc và trở ngại ở bên trong.

"Ông nói gì?"

An Lâm đã bước một cái chân vào trong cửa, quay đầu nhìn về phía Tử Vi Đại Đế.

Tử Vi Đại Đế: "..."

"Cái kia... Nhưng mà bên trong cổ vực Thái Sơ, có quy tắc hạn chế rất cường đại, có thể áp chế mọi tu sĩ có tu vi từ Phản Hư đỉnh phong trở lên... " Tử Vi Đại Đế vẫ lo lắng như cũ.

An Lâm nghe vậy cười một tiếng: "Đừng quên, tôi là Thiên Thần Hắc Ám. Tôi biết nên lừa dối, tránh né Thiên Đạo cắn trả ở cái chỗ kia như thế nào."

Tử Vi Đại Đế: "..."

Vị đế vương này đột nhiên phát hiện, hình như không có gì có thể nói nữa.

Chàng trai trước mắt này, đã sớm trưởng thành đến mức ngay cả ông ya cũng phải than hãi.

"Thế... An Lâm, cậu nhất định phải bình an trở lại!"

"Yên tâm đi, Tử Vi, toi đi mấy ngày sẽ trở lại. " An Lâm phất phất tay, thân hình chui vào cánh cửa thông hai giới, biến mất không thấy gì nữa, hành động cực kỳ gọn gàng linh hoạt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận