Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1132: Cứ tiến vào như thế!

Ngao Mông vô cùng tức giận, nỗi khuất nhục bị An Lâm đuổi chạy sát mông vẫn còn đang ở trước mắt.

"Là các cậu tự chui đầu vào lưới, đừng trách lòng dạ tôi độc ác!"

Ông ta vung tay lên, trực tiếp hạ lệnh: "Tất cả Ứng Long cảnh giới Phản Hư đều xuất chiến cho ta, hàng phục đám người An Lâm, bất chấp sống chết!"

Lời này vừa được nói ra, mười vị Ứng Long cảnh giới Phản Hư bao gồm cả Long Vương, chỉ có bốn vị đứng dậy.

Bốn vị Ứng Long cảnh giới Phản Hư: "???"

Ngao Mông trợn to mắt, nhìn về phía năm vị Ứng Long cảnh giới Phản Hư còn lại: "Có chuyện gì xảy ra với mấy người vậy?"

Ngao Minh Ngọc và Ngao Tình Ngọc oan ức nói: "Không phải chúng ta đã thề với đạo tâm sao, ngài biết mà."

Lúc này Ngao Mông mới lấy lại tinh thần, lúc trước thấy An Lâm, quả thật là tức giận làm đầu óc mê muội, lại quên mất chuyện thề với khoáng mạch.

Tương tự như cách miêu tả "một vạn con thảo nê mã chạy qua" thường gặp. Thảo nê mã (đồng âm với đt mẹ mày) là một trong "thập đại thần thú" do giới online Trung Quốc sáng tạo để tránh cuộc càn quét từ ngữ thô tục của chính phủ. Theo truyền thuyết lưu hành trên net, Thảo Nê Mã sống tại Mã Lặc Qua Bích (đồng âm với cái l*n mẹ mày) [nguồn: sathuy]

Ngao Mông thở phào nhẹ nhõm, đang muốn nói chuyện.

Hai mắt Ngao Mông trợn tròn xoe, há miệng một cái, nhưng không biết nên nói điều gì.

Giọng Ngao Tiểu Vũ rất êm ái, chậm rãi nói: "Yên tâm đi, phụ vương, con sẽ không để cho An Lâm ức hiếp Long Đình chúng ta đâu..."

Mặt Ngao Tiên Ngọc không biểu cảm nói: "Phụ vương, An Lâm không phải kẻ ngu, sau khi người chạy, hắn đã bảo con thề với đạo tâm, không thể ra tay đối phó với người của Tứ Cửu Tiên tông..."

Lời nghẹn ở cổ họng, không thể nói ra được.

Nhưng mà không sao hết, còn có hai đại năng Phản Hư hậu kỳ, dư sức đối phó với đám người An Lâm!

"Nhưng mà con cũng sẽ không chủ động xuất chiến đâu, nhỡ may con không cẩn thận cũng bị "thề", vậy thì Long Đình của chúng ta thật sự là bị chơi xong rồi nha!"

Lục Trấn Hải mở miệng tiếp: "Tôi cũng thế."

Long Vương đưa mắt nhìn sang phía Ngao Tiên Ngọc, Lục Trấn Hải, Ngao Tiểu Vũ: "Chuyện gì xảy ra với các cậu?"

"Vậy Tiểu Vũ con..." Ngao Mông ngừng lại trong chốc lát, rồi mới lên tiếng.

Cả người bốn vị Ứng Long cảnh giới Phản Hư kia run lên, yên lặng lùi về sau lưng Long Vương Ngao Mông, ngẩng đầu nhìn trời, huýt sáo, giống như chưa hề xảy ra chuyện gì.

Ưu tư cuồn cuộn trong lòng, giống như một ngày mười ngàn con thần thú chạy qua (*).

Tứ đại hậu kỳ Phản Hư của Long Đình, không một ai đi ra. Mà trong bốn người bọn họ, tu vi cao nhất cũng chỉ là Phản Hư trung kỳ, lấy thực lực này để đánh với An Lâm?

Ngao Mông: "..."

An Lâm thấy vậy suýt nữa cười không ra tiếng, lấy bàn tay áp lên nắm đấm, vang dội đôm đốp, mặt đầy vẻ hiền hòa cười nói: "Thế mới nói, Long Đình mấy người cũng chỉ đưa bốn người này ra để tôi luyện quyền thôi sao?"

Ngao Mông vừa hối tiếc, vừa tức giận.

Tứ Cửu Tiên tông này không phải trời sinh khắc với Long Đình sao?

(*) Lấy hòa bình làm cái cốt nhất.

Cũng không phải là thù lớn sống chết gì, cần gì phải tự rước lấy như thế?

(*) Ngụ ý đứng ngoài cuộc chơi xem người trong cuộc đấu đá còn mình thì ngồi ăn dưa hóng chuyện.

Đánh rắm chứ! Đây không phải tự đi tìm ngược sao?!

Một vòng sáng trong suốt màu xanh lam bắt đầu hiện ra, đó là kết giới bảo vệ do Phách Hạ tạo ra.

Ầm!

"Tốt lắm, giờ giỗ tổ đã đến, mời các vị hậu bối Long tộc có tư cách phù hợp đến núi Long Quy Thần bái tế tổ tiên." Phách Hạ lại mở miệng nói.

Ngao Mông thấy một màn này, sắc mặt cũng sắp nhịn thành màu gan lợn rồi, cắn răng cũng sắp phun tia lửa rồi.

"Ha ha ha... Không ngờ lần giỗ tổ này sẽ thú vị như vậy... Cuối cùng cũng không còn nhàm chán nữa rồi." Một giọng nói hùng hậu to lớn đột nhiên vang lên, sinh ra sóng âm trong lúc lơ đãng, thậm chí còn tạo thành sóng xung kích, sóng lớn nổi lên trong phạm vi mười mấy ngàn dặm.

Thần thú Phách Hạ ngẩng đầu lên, trên mặt hiện lên một nụ cười, đường vân màu xanh trên da đầu giống như rãnh giăng khắp nơi trên mặt, hơi nhíu lại.

Nụ cười này rất kì dị, tỏ vẻ nó đang ăn dưa rất sung sướng (*).

Mấy tháng trước, ông cũng không nên nhòm ngó cái mỏ kia!

An Lâm sẽ không chủ động xuất chiến với Long Đình, bởi vì một khi Ngao Tiểu Vũ nghiêm túc, đoán chừng hắn cũng không chịu nổi, nguy hiểm quá lớn, còn không bằng dĩ hòa vi quý (*).

Ngao Tiểu Vũ không ra ứng chiến, đám đại năng Long Đình cũng không dám oán giận Tứ Cửu Tiên tông.

Hai ba thế lực cứ giằng co tại chỗ như vậy.

Đồng thời, một cánh cửa ánh sáng có vân nước màu xanh xuất hiện ngay phía trước Thần Sơn.

Đám người An Lâm thông qua tin tức mà Bắc Liên cung cấp, biết cửa ánh sáng kia chính là lối đi để chọn lọc người có tư cách vào giỗ tổ, chỉ cần có thể đi qua, sẽ chứng tỏ người đó là hậu bối được tổ tiên công nhận.

"Chúng ta đi!" Ngao Mông nhịn lửa nóng trong lòng xuống, liếc mắt nhìn đám người An Lâm một cái, liền dẫn một đám Long tộc, hóa thành hình người, bay về cánh cửa ánh sáng kia.

Đám người An Lâm nhìn nhau một cái, bắt đầu đi theo sau lưng bọn họ.

Từng cá nhân Long tộc của Đông Hải Long Đình đi qua cửa ánh sáng.

Ngao Mông thấy đám người An Lâm cũng đi theo, cặp mắt lóe lên ánh sáng nguy hiểm: "Ồ ồ... Tông chủ An Lâm có lòng thật lớn nha, lại dám để một mình Tiêu Trạch tiến vào Thần Sơn này. Long tộc bọn ta nhất định sẽ "chiêu đãi" vị đồng tộc này thật tốt..."

Tiêu Trạch khẽ mỉm cười, trên mặt không có chút vẻ khẩn trương nào.

Hắn nghênh ngang đi vào lối đi cửa ánh sáng vằn nước: "Tên khốn Long Vương kia, ông phải chiêu đãi đại gia đây thật tốt đó, phục vụ không thoải mái, tôi sẽ bắt ông hỏi tội đấy."

"Cậu gọi ai là tên khốn đấy?!" Hai mắt Ngao Mông như muốn tóe ra lửa giận.

Từ máu mủ mà nói, cô và một đám đại năng Long tộc trước mặt, trên căn bản đều có quan hệ họ hàng.

Cô cứ lẳng lặng đứng bên cạnh Tiêu Trạch, nâng bàn tay thanh tú lên, đôi mắt trong suốt trầm tĩnh, vạt áo màu xanh nhẹ nhàng uyển chuyển bay trong gió, rất giống một đóa sen xanh, vừa cao ngạo vừa thánh khiết xuất trần.

Hứa Tiểu Lan cũng không thèm để ý.

Đối mặt với một đám Long tộc đang khiếp sợ và không hiểu.

"Rốt cuộc cô là ai?" Một đại năng của long tộc không nhịn được hỏi.

Một phỏng đoán chưa bao giờ nhắc tới, cũng chưa từng nghĩ đến phải giải quyết và khám phá, đột nhiên dâng lên trong lòng vị lão Long Vương này, khiến hô hấp của ông dồn dập.

"Này... Cậu vào bằng cách nào?" Ngao Minh Ngọc kinh ngạc kêu lên.

"Tiền bối Phách Hạ, tình hình này... Có phải có chỗ nào không đúng hay không?" Ngao Mông mở miệng lẩm bẩm, vừa nói, ông vừa đưa mắt sang nhìn Phách Hạ.

Kết quả, Phách Hạ cũng lười quay đầu lại, chỉ có ánh mắt vẫn ung dung nhìn về phía trước.

Khu vực giỗ tổ của Long tộc, không có huyết mạch Long tộc thì không có cách nào để vào, ngay cả Phách Hạ cũng không thể nào cãi lại điều này, bởi vì đây là quy định của tổ tiên!

Nhưng, cô gái loài người trước mặt này, lại thay đổi tam quan của bọn họ!

Không sai, cô chính là Hứa Tiểu Lan của Tứ Cửu Tiên tông!

"Cô ấy có thể xuyên qua kết giới của Phách Hạ, chứng tỏ thân phận của cô ta được tổ tiên thừa nhận, chuyện này tuyệt đối sẽ không sai, chẳng lẽ..." Đồng tử của Ngao Mông co rút một cái.

Một đoạn thông tin xuất hiện trong đầu ông.

Nghe nói Hứa Tiểu Lan là đệ tử của Chu Tước tông...

Cho dù là Ngao Mông, hay là những đại năng Long Đình khác, toàn bộ đều mờ mịt tại chỗ.

Nhưng ngay vào lúc này, một vệt sáng màu xanh uyển chuyển đi qua cửa ánh sáng, đi đến bên cạnh Tiêu Trạch.

"Ở đây cậu chỉ có một mình, tôi có một trăm biện pháp, có thể khiến cậu không thể sống được trong Long Quy Sơn." Trên mặt Ngao Mông hiện lên nụ cười tàn khốc.

Tiêu Trạch tiến vào, toàn bộ quá trình không bị kết giới của Phách Hạ loại bỏ.

Đại năng Phản Hư của Long tộc đều đã thề rồi, còn những đại năng Phản Hư khác ở trong mắt hắn, cho dù chiêu đãi thế nào thì cũng chỉ là đấm bóp chân cho hắn mà thôi...

"Nói ông đó." Tiêu Trạch thản nhiên thừa nhận.

Nhưng cô sẽ không thừa nhận thân phận này.

Trừ khi Ngao Tiểu Vũ muốn giết cô...

Đúng vậy, đây chính là giao ước với An Lâm.

Nếu không An Lâm cũng sẽ không yên tâm để Hứa Tiểu Lan đi theo Tiêu Trạch vào cấm địa Long tộc.

"Tiểu Lan thật sự đã vào rồi, tôi cũng thử một chút." Đề Na đi theo sau, sau đó đâm "rầm" một tiếng vào trên kết giới.

"Tiểu Na, cô không phải Long tộc, đừng dằn vặt lung tung nữa!" An Lâm khẽ mỉm cười, túm lấy Đề Na trên kết giới, muốn kéo cô đi.

Đột nhiên, tay hắn sơ ý một chút, xuyên qua kết giới cửa ánh sáng.

Coi kết giới như không.

An Lâm: "???"

An Lâm cảm thấy có phải có chỗ nào không đúng hay không.

Hắn đưa tay chạm vào cửa ánh sáng vằn nước phía trước, phát hiện cửa ánh sáng lại không loại bỏ hắn.

Trong lòng An Lâm đột nhiên có một ý tưởng to gan.

Hắn hít một hơi thật sâu, bước ra, đi vào lối đi cửa ánh sáng vằn nước đó.

Ba giây sau, An Lâm xuất hiện bên cạnh Hứa Tiểu Lan và Tiêu Trạch, có chút mờ mịt gãi đầu một cái.

Trước mặt hắn, đám đại năng Đông Hải Long Đình, đại năng Tứ Cửu Tiên tông, toàn bộ ngây người như phỗng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận