Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 986: Đồ đệ hiểu ra chưa?

Các cường giả Long Đình đầu hàng tập thể, còn lấy đạo tâm ra thề rằng sau này tuyệt đối sẽ không lại đến tìm Tứ Cửu tiên tông gây phiền toái, An Lâm tuân thủ hứa hẹn để bọn hắn đi.

Vốn dĩ hắn còn muốn đòi Long tộc đền bù một khoản phí tổn thất tinh thần và chiến tranh, suy cho cùng gần nhất hắn đang rất thiếu tiền tiêu. Nhưng làm như vậy, Long tộc có thể sẽ bùng nổ, thế nên hắn đành nhịn xuống.

Đợi đến một lúc nào đó, thực lực của mình thật sự có thể ngạo thị tất cả cường giả Long Đình, lại đến đại náo Long Đình một lần nữa đi, khi đó tin chắc rằng nhất định sẽ rất thú vị...

An Lâm cũng không cần lo lắng cường giả Long Đình sẽ vồ đến, một khi làm r hành động vi phạm lời thề đạo tâm, không cần hắn ra tay, đạo căn của những cường giả Long Đình kia sẽ tan vỡ, từ đó mất hết tu vi.

"Lên!"

An Lâm đan tay lại, đại thủy cầu trấn áp Ngao Mông bắt đầu di động lên thiên không, linh hoạt xoay tròn ở trên bầu trời rồi dần nhỏ đi, sau đó cực kỳ biết điều mà lùi về trong nhẫn không gian của hắn.

Ngao Mông khôi phục tự do, sướng khoái mà gầm thét lên.

Một tiếng rồng ngâm chấn động đến cả trăm dặm, khí thế mười phần.

Mặt Ngao Mông lộ vẻ uy nghiêm, liếc mắt nhìn An Lâm một cái: "Đừng tưởng rằng chuyện này cứ thế sẽ kết thúc, cậu sẽ phải hối hận về hết thảy những chuyện hôm nay cậu đã làm."

Vì vậy, hắn cũng cảm thấy không có gì phải cãi vã hay lo lắng.

"Ngu ngốc! Mắt con mù hR? Mau đỡ cha dậy, là cái lưng già của cha bị quả cầu đáng sợ kia đè gảy, không đứng lên nổi!" Ngao Mông tức giận mà truyện âm nói.

Loại người xám xịt bị đánh chạy, sau đó dùng lời lẽ đầy hung ác để lấy lại danh dự thế này, hắn đã thấy nhiều.

Ngao Mông yên lặng biến trở về dáng vẻ loài người, quần áo rách rưới, cả người đầy vết thương, thoạt nhìn cực kỳ thê thảm, sau đó vẫn cứ nằm úp sấp trên mặt đất như cũ.

Ông lạnh giọng hừ một tiếng, liền cưỡi con của mình, trở về Long Đình.

Sau đó, ông ta liền nằm úp sấp trên mặt đất.

Một cái Long Đình mà thôi, còn không đáng phải kiêng kỵ.

"Phụ vương?" Ngao Minh Ngọc mơ màng chớp chớp hai mắt.

"Phụ vương?" Ngao Minh Ngọc có phần nghi ngờ gọi một tiếng.

An Lâm mỉm cười mà phất phất tay: "Ngao Mông Long Vương, một đường thuận lợi."

Các đệ tử của Tứ Cửu tiên tông thấy Long tộc rời khỏi cái chỗ này rồi thì đều lao nhao kích động hoan hô lên, đồng loạt chạy đến trước mặt An Lâm, ca ngợi vị anh hùng này.

Lúc này Ngao Minh Ngọc mới phản ứng tới, vội vội vàng vàng mà đỡ Ngao Mông dậy.

Bọn họ không nghĩ tới, người của Đông Hải Long Đình sẽ rời khỏi cái chỗ này với phương thức như thế.

Thấy An Lâm nở nụ cười đầy đê tiện, Ngao Mông lập tức giận đến mức mắc nghẹn trong ngực, nhưng lại không thể làm gì cả.

Tất cả sinh linh Long tộc đều xám xịt mà theo ở phía sau, không dám nói nhiều thêm một câu nào.

"Đó là hiển nhiên, cũng không xem thử tôi là ai!" An Lâm cười đắc ý.

An Lâm nhìn về phía Đề Na, hỏi: "Đã ghi chép xong hết chưa?"

Tiêu Trạch vươn ra hai tay, ôm lấy An Lâm thật chặt: "Hu hu hu... Sư phụ, thật sự cảm ơn thầy, cám ơn thầy đã chiến đấu vì con, con còn cho rằng con sẽ bị người của Long Đình mang đi."

Bọn họ từ loại thế cục bị xâm chiếm quáng mạch và bị buộc giao ra Tiêu Trạch, thay đổi thành đám cường giả Long tộc tỏ vẻ sẽ bỏ qua chuyện cũ, hơn nữa còn dùng đạo tâm mà thề sẽ không bao giờ xâm phạm Tứ Cửu tiên tông nữa. Loại thế cục biến chuyển một cách đầy khủng khiếp này, nếu là ở trước kia, bất cứ người nào cũng không dám tưởng tượng!

Suy cho cùng, hình tượng của sư phụ ở trong lòng cậu lại càng cao lớn hơn rồi.

Không cẩn thận giết chết con trai của Long Vương, đây là chuyện kinh khủng bực nào chứ!

An Lâm và Tiêu Trạch nhìn nhau, thế rồi An Lâm gằn từng chữ: "Mấu chốt là thực lực!"

"Vậy điểm mấu chốt là gì?" Tiêu Trạch hoang mang nhìn về phía An Lâm.

Khóe miệng An Lâm thoáng co rút, hắn nghiêm mặt nói: "Đây không phải là trọng tâm! Hoặc là nói, đây không phải là điểm mấu chốt nhất!"

Nhưng mà An Lâm làm được! Tông chủ của bọn họ làm được!

Đây vẫn là lần đầu tiên An Lâm bị Tiêu Trạch cảm động ôm chầm lấy như thế, trong phút chốc cũng không biết phải phản ứng thế nào, chẳng qua cảm giác như vậy rất không tệ, trong sự ấm áp còn có một loại cảm giác thành tựu khó có thể nói thành lời.

"Tiểu Tiêu à, thông qua chuyện này, cậu hiểu được điều gì?" An Lâm sâu xa nói.

"Chớ trách thế gian này lạnh lùng, nhân gian vẫn còn có chân tình?" Tiêu Trạch chần chờ lên tiếng.

"Không thành vấn đề rồi, người khổng lồ An Lâm, mời xem qua." Đề Na cười hì hì đưa thủy tinh lưu ảnh giao cho An Lâm, vẫn không quên bổ sung một câu, "Người khổng lồ An Lâm, vừa rồi biểu hiện của anh trông rất khí phách!"

An Lâm ôn hòa cười một tiếng, xoa đầu Tiêu Trạch.

"Khách khí như vậy làm gì? Tôi chính là sư phụ cậu mà."

"Sư phụ... Cám ơn thầy..." Tiêu Trạch đi đến trước mặt An Lâm, trên gương mặt thanh tú xuất hiện nước mắt.

"Thực lực..." Tiêu Trạch thì thào lên tiếng.

"Đúng vậy! Vì sao Long Đình có thể đưa ra nhượng bộ lớn như vậy, còn không phải bởi vì không đánh lại chúng ta ư! Cậu suy nghĩ một chút xem, nếu như chúng ta đánh không lại Long Đình, kết quả sẽ như thế nào?"

"Cậu bị xem như nô bộc cũng coi như là nhẹ, nghiêm trọng, có khả năng chúng ta cũng phải chết ở chỗ này! Đây chính là mối thù giết con đấy! Coi như là Ngao Mông thật sự làm như vậy, chỉ sợ Thiên Đình cũng khó có thể nghiêm trị bọn họ."

"Ở trên cái thế giới này, lời nói của kẻ nhỏ yếu là không có trọng lượng. Cậu muốn giảng đạo lý, cũng phải nhìn thử xem người ta có đồng ý giảng đạo lý với cậu hay không, lúc này, nắm đấm mới có được hết thảy! Chỉ có làm cho mình thật sự mạnh lên, so với đối phương còn muốn trâu bò hơn, như vậy mới không phải chịu bắt nạt!"

Lời của An Lâm quanh quẩn ở bên tai Tiêu Trạch, khiến cho cậu như có điều suy nghĩ.

Đúng, cái thế giới này nhìn như văn minh có trật tự, nhưng mà, đúng là vẫn là loại thế giới phải dựa vào thực lực để nói chuyện. Nếu như cái quáng mạch này là tiểu đội của Thiên Đình phát hiện ra thì sẽ ra sao?

Chỉ sợ rằng ngay cả dũng khí để xuất hiện ở nơi này tiểu đội của Long Đình cũng không có, lại sẽ càng không phát sinh ra tình huống phân tranh.

Xét đến cùng, ây hết thảy ngọn nguồn vẫn là vì nhỏ yếu...

Tiêu Trạch đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định nói: "Sư phụ, con nhất định sẽ cố gắng đột phá tới cảnh giới Phản Hư hậu kỳ, sẽ không để người khác xem thường Tứ Cửu tiên tông chúng ta nữa!"

An Lâm vui mừng cười ra tiếng, trẻ nhỏ dễ dạy.

Liễu Thiên Huyễn cũng đi lên phía trước, đôi mắt tím sáng ngời không dứt, cảm thán nói: "An Lâm, thật sự là gần nhất thực lực của cậu tăng lên rất nhiều đấy, tôi cũng phải thay đổi cách nhìn đối với cậu rồi!"

"Hừ, còn phải nói!" Vẻ mặt An Lâm lạnh nhạt, trên mặt xuất hiện vẻ đắc ý nho nhỏ không giấu được.

Liễu Thiên Huyễn hếch lên cánh môi mềm mại, chỉ về núi non đằng xa, mỉm cười nói: "Nhanh chân đến xem đi!"

Bởi vì, đây là mỏ linh thạch bọn hắn phát hiện ra. Dựa theo quy định của tông môn, bọn họ sẽ đạt được thù lao rất lớn, hơn nữa còn có cơ hội trở thành đệ tử nội môn!!!

Hơn mười người đệ tử ngoại môn kia cũng hứng khởi muốn chết luôn rồi.

Cứ như vậy, hai người sóng vai mà đi, mang theo một đám đệ tử Tứ Cửu tiên tông, đi tới mỏ linh thạch.

Cái quáng mạch này hết sức khổng lồ, liên quan đến vài chục đỉnh núi, chỉ có điều khai thác nó có chút khó khăn, bởi vì một phần quáng mạch rất lớn ngưng kết ở trong lòng núi, rất dễ bị hư hao, đối với phương thức khai thác và độ chính xác khi khai thác, có yêu cầu rất cao.

May mà, Đề Na là chuyên gia về phương diện này, rất nhanh đã đưa ra phương án khai thác hữu hiệu.

Cô còn tính ra số lượng linh thạch có thể lấy được trong quáng mạch ở địa vực này.

Quáng mạch này cho ra linh thạch phẩm chất trung - thượng đẳng, thích hợp để khai thác.

Dù sao số lượng dự trữ cao gần một trăm năm mươi triệu miếng linh thạch, hơn nữa nếu mỏ linh thạch không bị tổn hại căn cơ, trong vòng một năm tối đa có thể khai thác đến gần hai mươi triệu miếng linh thạch!

Khai thác sau một năm, đợi quáng mạch hoàn toàn khôi phục, khả năng sẽ phải trên trăm năm.

Chẳng qua cũng không sao cả, nơi này, nghiễm nhiên trở thành sở hữu của Tứ Cửu tiên tông, đại kim khố không ngừng cung cấp tài nguyên liên tục, đây là một vụ thu hoạch rất lớn!

An Lâm và Liễu Thiên Huyễn cũng vô cùng hứng khởi.

"Tôi còn tưởng rằng cậu sẽ vung tay mặc kệ chứ, đánh một trận xong liền chạy về chứ." Liễu Thiên Huyễn khẽ cười nói, hai tròng mắt lại ánh lên mấy phần thần thái.

"Dĩ nhiên, đây chính là tài sản cực kỳ quý giá tông môn của chúng ta, hơn nữa còn là mỏ linh thạch thứ nhất, bảo bối nhà mình chắc chắn là phải kiểm tra lại cho kỹ một chút!" An Lâm mỉm cười nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận