Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1551: Toàn bộ nguyên soái bị tiêu diệt

Đây là tình cảm đặc biệt trong lòng Diệp Linh.

Đối với cô mà nói, sư phụ có vị trí rất quan trọng.

Có thể đánh bại kẻ địch mạnh, chứng minh với sư phụ mình là mình hữu dụng, so với việc đánh bại kẻ địch mạnh thành công làm màu ra vẻ, càng có cảm giác thành tựu hơn.

Diệp Linh, Hiên Viên Thành, Tô Thiển Vân, ba người liên thủ đánh bại một nguyên soái cảnh giới Thiên Khải, lực lượng đã khô kiệt, nhưng vẫn nhìn xung quanh một lượt, xem thử có người chiến hữu nào cần giúp đỡ không.

Đại năng Phản Hư đứng đầu dưới trướng Nữ Oa.

Quyền Thánh khoác áo choàng trắng, quần áo vận động màu vàng bó sát người, quả đấm màu đỏ ẩn chứa uy lực kinh thiên.

"Uống đi!" Hắn hét lớn một tiếng, tung một quyền về phía Mễ Á nguyên soái.

Quả đấm rơi xuống, quyền kình cực độ đè ép hư không, hư không bị dồn ép đến cực điểm, thậm chí tách ra ánh sáng trắng cực kỳ chói mắt, phảng phất như là hư không bạo liệt dẫn động năng lượng móc xích phóng ra.

Đúng, hai vị phân tử cuồng nhiệt của Thánh Huyết giáo kết thúc chiến đấu ở những chiến trường khác, rốt cuộc cũng tới giúp Quyền Thánh.

Lúc này, Khả Khả Tư Đế, Mạch Luân, Quyền Thánh, ba người lần nữa liên thủ cùng đánh Mễ Á.

Khả Khả Tư Đế cầm kiếm tụ lực, kiếm thế ngất trời.

Mễ Á giận đến mức lồng ngực run rẩy, nhưng không thể làm gì.

Quyền Thánh bị đẩy lui mấy ngàn thước, phun ra một ngụm máu tươi, chiến ý vẫn mãnh liệt như cũ, mặt lộ vẻ khâm phục nói: "Thậm chí ngay cả một quyền siêu nghiêm túc Hằng Tinh cấp của ta, cũng hoàn toàn đón xuống. Ngươi thật không hổ là cường giả cảnh giới Thiên Khải, có bản lĩnh đánh ngang tay với ta!"

Tình huống của Tá Y nguyên soái là tốt nhất, hắn chỉ đối đầu với một đại năng Phản Hư hậu kỳ. Hắn cũng là người bị thương nhẹ nhất trong tất cả nguyên soái, trừ mấy vết thương sâu thấy xương ra, thì chỉ có một chút vết thương ngoài da mà thôi.

Mễ Á hừ nhẹ một tiếng, tung ra một quyền.

Ba vị đại năng Phản Hư đỉnh phong liên thủ, coi như là nguyên soái cảnh giới Thiên Khải ứng đối, cũng phải cố hết sức, đã sớm hiện ra dấu hiệu thất bại.

Mễ Á nghe vậy thì mặt đen xì rồi: "Đánh ngang tay? Lúc ngươi nói những lời này, có thể đuổi hai đại năng Huyết tộc bên cạnh ngươi đi được không?"

Sau đó là va chạm kinh thiên động địa, trận nổ vang dội khắp đất trời, lực lượng va chạm trùng kích, thậm chí còn đánh nát cả mặt đất trải dài mấy trăm dặm.

Quyền Thánh cười ha ha: "Ta muốn chiến đấu công bằng cùng ngươi, nhưng bọn hắn một hai đòi tới giúp ta, ta cũng không có biện pháp nào cả, không thể làm gì khác hơn là đắc tội ngươi."

Bởi vì vừa động loạn, lập tức sẽ bị hạt ánh sáng phá rách da tay...

Toàn thân Mạch Luân quanh quẩn quỷ khí lành lạnh, hai cánh tay thả ra uy năng khủng bố.

Tá Y tuyệt vọng đứng ở trong không gian khối lập phương màu trắng, bị vô số hạt ánh sáng phong tỏa, vẫn duy trì cùng một cái tư thế, quần áo toàn thân đã không còn, chỉ có một đoàn sương trắng đang che giấu.

Rất nhanh, Mễ Á đã bị ba người thay nhau hợp lực vây công, kiệt lực trọng thương mà chết.

Phần thiếu sót duy nhất chính là, hắn không thể lộn xộn.

"Là vấn đề hoàn cảnh sao? Tổ chức thân thể sống của ngươi ôn hòa hơn những Thiên Nhân tộc khác mà ta đã từng nghiên cứu, thân thể tạo thành một loại trạng thái vừa phụ thuộc vừa tự do vượt qua trạng thái lượng tử dây dưa, thật sự rất thú vị." Trên mặt Bạch Lăng có nụ cười thỏa mãn, cho điểm cao.

"Còn... Còn chưa khỏe sao?" Tá Y khóc không ra nước mắt hỏi.

Đoán chừng trong lòng Bạch Lăng cũng có ý lợi dụng Tá Y, khoái trá tiến hành thí nghiệm và lấy tài liệu. Thí nghiệm cơ thể sống chắc chắn là tốt hơn cơ thể đã chết, đây là điều không thể nghi ngờ, cho nên cô rất quý trọng cơ hội lần này.

Đó là vết thương lưu lại do hắn thử dò xét hạt sáng.

Dù sao cho đến khi chết, cũng khó mà quên.

Từng vết máu xuất hiện ở trên người hắn, nhợt nhạt, căn bản cũng không đủ để đả thương.

Đám người Đề Na, Tiểu Hồng, Hiên Viên Thành thấy gã nguyên soái cuối cùng ở trong tay Bạch Lăng thì cũng không nhúng tay vào, rất yên lòng giao cho bà chị xinh đẹp này xử lý.

Hôm nay chỉ còn có mỗi Tá Y nguyên soái còn sống...

Chín đại nguyên soái cảnh giới Thiên Khải uy phong lẫm liệt, khí thế ngất trời.

Nếu như hắn có tự tin rằng thân thể của mình bị cắt thành hơn vạn cái khối vuông mà vẫn có thể thể sống, thế thì hắn có thể thử một xông vào không gian khối lập phương màu trắng của Bạch Lăng...

Hai người đều có ý nghĩ riêng, cả quá trình coi như là phối hợp...

Tá Y nguyên soái cảm thấy tình cảnh bây giờ của hắn coi như là tương đối ổn, trừ một số nơi trên thân thể bị cắt ra, từ phương diện tinh thần, cũng không bị bị thương gì.

Cặp anh em Tiểu Hồng Hoa ở phía xa kia mới là thật thảm, cuối cùng lại đột nhiên bị trên trăm hòa thượng cơ bắp hiền hòa mỉm cười nhảy ra, tràng diện này phải nói là rất khó coi, cực kỳ bi thảm. Dù sao cũng đã để lại ấn tượng khó có thể quên ở trong lòng mấy vị nguyên soái.

Bạch Lăng đeo mắt kính ánh sáng hơi mở, trong tay thả ra hào quang thần đạo, bao phủ máu thịt, xương cốt, tất cả bộ phận trên người Tá Y, cười nhạt nói: "Chờ một chút."

Nếu không phải là hắn còn ôm lòng tin tuyệt đối là hai vị thiên thần đại nhân này, chờ thiên thần đại nhân tới cứu hắn, chỉ sợ hắn đã sớm đưa một tia ý về phía đại trận hạt ánh sáng, lấy cái chết để chứng tỏ ý chí rồi, sao còn có thể tủi nhục tham sống sợ chết ở chỗ này.

Đúng, giờ phút này, vị nguyên soái Thiên Nhân tộc này đã biến thành đối tượng thí nghiệm của Bạch Lăng.

Tá Y chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.

Đây là tin tưởng tuyệt đối, căn bản là không cần nói quá nhiều.

Bọn họ cũng đưa mắt nhìn sang chiến trường của đám người An Lâm và Thiên Đế.

Trời chính là chiến trường thần cấp, coi như là bọn họ quan sát từ đàng xa, thì cũng cảm thấy kinh khủng đến cực điểm, từng chiêu từng thức không khỏi lộ ra uy lực hủy thiên diệt địa, hơi tới gần chút là sẽ bị liên lụy, thậm chí là thân tử đạo tiêu (người chết đạo diệt).

"Thật tốt quá, một chiêu này của Thiên Đế, Hắc Linh Xà và Bạch Linh Xà là tuyệt địa phản sát, nguyền rủa nhân quả đánh bại thiên thần, bây giờ gã thiên thần kia hoàn toàn rơi vào thế yếu rồi."

"Đều là do chính bản thân hắn làm, thừa dịp hắn bị thương nặng, lấy mạng của hắn, ha ha..."

"Hiện tại gã thiên thần kia đã mở ra tám cái thần hoàn rồi, nhưng sao tôi vẫn cảm giác Thiên Thần Lâm Ngọc mở ra bảy thần hoàn còn lợi hại hơn hắn nhỉ?"

"Có khả năng là phương pháp sử dụng thần hoàn của bọn họ không giống nhau, Thiên Thần Lâm Ngọc cứ như là kẻ điên..."

Lúc này, phần lớn bạn bè đều đưa mắt nhìn sang chỗ An Lâm, trong mắt có vẻ lo lắng.

An Lâm và Phượng Hoàng liên thủ đối phó với Thiên Thần Lâm Ngọc, bây giờ đã hoàn toàn rơi vào hoàn cảnh xấu, tuy nói hắn sử dụng phong quyền hành, nhưng cũng chỉ có thể cố duy trì không chết, quá trình chiến đấu vẫn rất nguy hiểm, ngay cả cơ hội đánh trả cũng không có.

An Lâm đánh đến phát khiếp, nhưng vẫn kiên định trên con đường của mình tử, đó là muốn bào mòn Thiên Thần Lâm Ngọc đến chết.

Hình như Thiên Thần Lâm Ngọc cũng biết ý định của An Lâm, giận đến mức bật cười thành tiếng: "Được, muốn chơi bài đánh lâu dài với ta hả? Tại sao ngươi lại cảm thấy ngươi có năng lực đó chứ?"

Nói xong, cô lại tàn nhẫn đánh một quyền tới phía An Lâm.

An Lâm nhìn luồng gió hộ thân từ phong quyền hành đập trúng, uy năng của quả đấm bắt đầu bị suy yếu, thân thể bị một luồng lực lượng đè ép, nhanh chóng rút lui, tiếp tục tránh né.

Ùng ùng...

Trong nháy mắt phía sau bị quyền kình của Lâm Ngọc đánh ra thành một cái khe sau thẳm.

Công kích của Lâm Ngọc đã rơi vào khoảng không lần thứ một trăm...

Chỉ cần là người, sau nhiều lần chiêu thức bạo thể liên tục đánh hụt, cũng sẽ trở nên táo bạo.

Huống chi là tính tình Thiên Thần Lâm Ngọc vốn đã không tốt.

"Là ngươi ép ta..." Hai tròng mắt Thiên Thần Lâm Ngọc dần dần âm trầm xuống, ngưng mắt nhìn An Lâm, vị trí trái tim bắt đầu xuất hiện thần hoàn màu đỏ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận